• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thịnh Hoan giãy giụa một chút, tầm mắt di chuyển từ trên mặt hắn, dừng lại ở cổ tay, dùng ánh mắt giao lưu, có việc?




Phó Hiển cong cong môi:




- Tớ nói từ từ.




Thịnh Hoan nghi hoặc mà " Ừ" một tiếng, thanh âm nhẹ bâng.




Hắn buông tay cô ra, hỏi:




- Mặc kệ?




Một câu không đầu không đuôi, cô thật sự nghe không hiểu:




- Cái gì?




- Chuyện của đội bóng rổ.




- Không a- Thịnh Hoan đáp- Ngày mai là cuối tuần, tuần sau hẵng bắt đầu.




Phó Hiển trầm mặc, khó có khi nghiêm túc được mà nói:




- Trước khi tan học tớ mang cậu đến đội bóng rổ gặp mặt thành viên.




Thịnh Hoan nghĩ nghĩ, đáp " Ừ" một tiếng, sau đó lôi kéo Hứa Ha, xoay người liền đi.




Chu Kỳ ở một bên cười ha ha, " Người anh em à, nếu không thì từ bỏ đi! Tớ cùng A Siêu sẽ không để ý ". Dù sao cũng chỉ là một trò đùa.




- Ai da, hai người hai thế giới, đừng chấp nhặt quá làm gì.




- Đi, đi ăn cơm.




Phó Hiển nhìn theo bóng dáng Thịnh hoan, thu hồi tầm mắt nhìn Chu Kỳ:




- Xùy, chờ xem.




Đây là một thể loại giằng co a.




Chu Kỳ đau đầu dùng tay che mặt, lúc đó đầu óc khẳng định bị úng nước rồi, mình cmn đến tột cùng ở đâu nảy ra cái ý tưởng này.




Buổi chiều Phó Hiển không có tới đi học.




Nhanh đến cuối tuần, Hứa Hạ nói:




- Cậu về nhà sao?




Thịnh Hoan thu thập sách giáo khoa, nói " Ừ". Một tuần liền mỗi ngày đều làm bán thời gian, chủ nhật đành phải trốn tiết tự học buổi tối vậy.




Cuối tuần cô tựa như càng ngày càng vội, làm xong bài tập, củng cố thêm chỗ hổng, viết thời gian biểu cho tuần sau, xác định chính mình không còn vấn đề gì, còn chuẩn bị bài muốn học thêm.




Trừ đống đó ra, còn phải thức đêm ghi âm ba tapes để gửi, radio hoạt động theo nhu cầu kinh doanh, tuy rằng không thể đảm bảo mỗi ngày một cái, ít nhất hai ngày một cái cũng có thể đi. Kinh tế của cô không thể bị hao được.




Sắc trời ám trầm, oi bức, Thịnh Hoan tách khỏi Hứa Hạ, trên lưng cõng cặp sách nặng trĩu đi về hướng cổng trường, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại đi về hướng sân bóng rổ.




Xem một cái là được.




Trong sân trường người không nhiều lắm, tốp năm tốp ba, trên sân bóng rổ thấp thoáng mấy thân ảnh mạnh mẽ.




Đều mặc đồ màu đỏ.




Cô đi đến gần, mới thấy rõ trong đó có Phó Hiển.




Hắn chạy nhanh về phía trước, lách người một cái, liền lấy được trái bóng. Động tác quả thực rất nhanh nhẹn, chớp mắt một cái, tỉ số đã nhích lên thêm ba điểm.




Phó Hiển cười khẽ, miệt thị, ánh mắt như có như không nhìn qua, sau đó tiếp tục chạy đuổi theo bóng rổ.




Thịnh Hoan thật ra không vội, tìm một cái bậc thang ngồi xuống, dùng tay làm quạt.




Nhiệt độ không hề bình thường, sợ là trời muốn mưa.




Ước chừng hai phút, bóng rổ rơi xuống trước mắt cô , thịch thịch thịch, thiếu chút nữa là đụng phải cô. Bỗng dưng bị hoảng sợ, Thịnh Hoan đứng bật dậy, tim đập liên hồi.




Phó Hiển chạy lại nhặt bóng, ánh mắt sáng ngời, trên mặt có ý cười, môi khẽ cong, lực độ rất khá, không nhẹ không nặng, có điểm kiêu ngạo lại có điểm đứng đắn, nhưng đứng đắn lại không đứng đắn lắm, tựa hồ như điểm này đã trở thành phong cách riêng của hắn.




- Cậu đã tới.




Thịnh Hoan gật đầu.




- Qua đây đi.




Cô nhấp môi, liền theo hắn đi.




Phó Hiển hưởng thụ đập bóng, ngẫu nhiên đánh giá nữ sinh an tĩnh bên cạnh, làn da cô thực sự rất trắng, từ gương mặt, tới mắt cá chân, đôi mắt trong vắt, không có chút gợn sóng, không giống như nữ sinh cùng tuổi, quá an tĩnh.




Ở gần giá bóng rổ, có mấy nam sinh, có người đứng, có người ngồi xổm, vui sướng tràn trề, đều đang uống nước, ánh mắt từ trên người hai người thu hồi, đẩy đẩy vai nhau, không hẹn mà cùng cười.




Chỉ có Chu Kỳ mang gương mặt nghi hoặc.




Chỉ là không quá để bụng.




Nam sinh mỗi người đều cao to, tầm mắt đều tập trung trên người nữ sinh duy nhất ở đây, cười đến độ ý vị thâm trường, Thịnh Hoan mới có mười bảy tuổi, ít nhiều có điểm câu nệ, nắm chặt đôi tay, nhìn mọi người cười cười.




Mấy tên cười đùa không rõ nguyên do:




- A Hiển, không giới thiệu một chút?




- Học muội xinh đẹp như vậy, lần đầu thấy a.




- Chậc chậc.




Thịnh Hoan cười dời mắt, màu đỏ bắt đầu nhuộm khuôn mặt, giây lát gió to thổi, tóc cô bị làm rối loạn, phiêu phiêu vài sợi ở trên môi.




Phó Hiển tùy ý để mọi người đánh giá rốt cục mới nghiêm trang giới thiệu, nhìn chằm chằm Thịnh Hoan nói:




- Bọn họ học cao tam, Từ Triều Phàm cùng Phan Dương.




- Thành viên ban chúng ta, Viên Thành Siêu cùng Chu Kỳ, cậu đã biết rồi đó.




- Đây là người ban khác..........




Thịnh Hoan nghiêm túc nghe, hắn chỉ đến ai, đều cùng người đó gật đầu lễ phép mỉm cười




Phó Hiển ngược lại cùng mọi người giới thiệu Thịnh Hoan:




- Cô ấy là Thịnh Hoan, ngồi bàn trước tớ, về sau giám sát chúng ta huấn luyện, thẳng đến thi đấu.




Dứt lời, mọi người liền không cho là đúng, hợp lại " Nha nha.........". Vài tiếng, không thấy ngừng lại.




- Học muội tên thật dễ nghe, cùng A Hiển giống nhau.




- Có phải hay không chỉ là bạn học.




Phó Hiển đứng đón gió, cười, ngược lại nhướng mày, không phản ứng lời nói.




Vì bị mấy nam sinh trêu ghẹo, Thịnh Hoan mặt đỏ bừng, dù đã qua bao nhiêu lần đứng trên bục giảng nói chuyện, ở dưới thậm chí có khi còn có mấy ngàn học sinh, cũng không có luống cuống như vậy.




Cô sống hướng nội, nhiều nhất chỉ gần gũi với hai bạn học, cùng nam sinh tiếp xúc rất ít.




Đặc biệt lại là loại thiếu niên khí phách hăng hái.




Xa xa ánh nắng ngả về hướng Tây, sáng lạn toàn bộ không trung.




Chu Kỳ nhanh chóng nhặt bóng, dồng bóng nảy lên nảy xuống, nói lớn:




- Chơi bóng chơi bóng.




Đám người tản ra, Thịnh Hoan nhẹ nhàng thở, giường mắt nhìn Phó Hiển, chỉ chỉ hướng sau:




- Tớ đi về đây.




Phó Hiển nửa híp mắt, không kiềm chế được cười, ánh mắt dừng lại trên gương mặt trắng trẻo có chút phiếm hồng của cô, lông mi run rẩy, toàn thân mang theo sự cẩn thận, hắn không chút để ý mà " Ừ" một tiếng.




Giây tiếp theo, Thịnh Hoan xoay người, bước chân dần nhanh hơn.




Ra khỏi sân bóng rổ, tâm thái mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.




Cô thuê nhà ở gần trường học, năm trước tiêu tiền còn tính mua thiết bị ghi âm chuyên nghiệp.




Sắc trời từ từ tối, Thịnh Hoan chọn một con hẻm yên ắng, xuyên qua liền đến chỗ cho thuê phòng.




Là một đám dân trụ đã lâu, chủ nhà đem một căn ba phòng một sảnh thành căn bốn phòng ngủ, trong nhà lại sơn tường, dán giấy dán tường nữa, không giống bên ngoài nhìn cũ kĩ. Thịnh Hoan thuê trong đó một gian, một tháng đóng 500, phòng bếp với nhà vệ sinh là dùng chung, giao thông cũng tiện lợi, chủ yếu là gần trường học, Từ Mỹ Nghệ đi làm cũng gần.




Thịnh Hoan lấy chìa khóa mở cửa.




- Buổi tối mẹ muốn ăn cái gì, con đi mua.




- Tùy tiện ăn chút, đừng động mẹ.




Chị?




Đã trở lại?




Thịnh Hoan nháy mắt vui sướng, cầm chìa khóa ra mở cửa nhỏ. Xác thật là chị của cô, Thịnh Huệ.




Cô kêu " Mẹ" một tiếng, buông cặp sách, lại hỏi:




- Chị như thế nào lại sang đây?




Từ Nghệ Mỹ hôm nay tâm tình thực hảo:




- A Hoan đã đi học về.




Thịnh Huệ cười không nói chuyện, đi tới ôm lấy cô, nắm tay:




- A Hoan em lại đây, hôm sinh nhật em chị không trở về được, lần này về mới có thể tặng quà em.




Thịnh Hoan đi theo chị hai bên cạnh, vui vẻ ra mặt.




- Đây là quà sinh nhật tuổi 17 của em, trưởng thành nên dùng smartphone, nên ngưng dùng " cục gạch" kia được rồi, lão bá sửa đồ cho em cũng sắp về hưu, vả lại đừng làm bạn học xem thường em.




" Chị, hôm nay em thấy chị với thường ngày có điểm không giống nhau". Thịnh Hoan mắt nhìn di động, cười nói." Có phải hay không có chuyện vui?"




- A Hoan, đừng nháo, chị của con đang mang thai- Từ Nghệ Mỹ ở phía sau lên tiếng.




Thịnh Hoan không dám náo loạn, cũng không dám tin, khiếp sợ mà nhìn bụng Thịnh Huệ, cùng với trước kia không có gì khác biệt.




" Chị, chị thật sự mang thai sao?". Trong giọng cô mang theo âm rung, mới 22 tuổi, chưa kết hôn đã có thai, có phải hay không quá sớm. Liệu có bị nhà trai đánh giá thấp hay không?




Cô nghĩ tương đối nhiều.




Cũng không quá tin tưởng hôn nhân, một phần là do hoàn cảnh trưởng thành, phần khác là do có quá nhiều trường hợp thất bại.




Ai cũng không dám tin, chỉ có thể dựa vào chính mình.




Thịnh Huệ " Ừ" một tiếng, nói:




-Hai tháng trước chị đã xin nghỉ, quốc khánh này sẽ cùng Tiết ca ca làm hôn lễ.




Ở Nam Thành, chồng của chị đều gọi là ca ca.




Tốc độ này làm cho Thịnh Hoan sửng sốt.




Tác giả có lời muốn nói: Hành văn bất đồng với lúc trước.




Khúc dạo đầu một bên đối với bên khác yêu sâu đậm.




Có lẽ lần này đối với mọi người nhiệt tương đối chậm đi, giai đoạn trước chủ yếu miêu tả nam nữ chủ bắt đầu mối quan hệ như thế nào, sau đó nam chủ khi nào thích nữ chủ, bị vả mặt. Sau đó tự mình ăn năn................




A Hoan khi nào sẽ thích Phó ca ca đây? Ngọt ngọt ngọt.




Cứu rỗi lẫn nhau, vì tình yêu mà càng trở nên tốt đẹp.




Chúng ta sẽ cùng nhau chứng kiến đối phương càng già đi hay sao?




Ở thời đại thiếu nữ của ta cũng từng xuất hiện một thiếu niên giống như Phó Hiển, ta tin tưởng vững chắc là mọi người cũng có đi.




Trong lúc tâm lơ đãng, rõ ràng dặn bản thân không thể, nhưng rốt cục lại không nhịn được trong thế giới của mình " binh hoang mã loạn" ( tim đập thình thịch), xuất hiện thân ảnh của hắn.




Thanh xuân a, thật sự rất tốt đẹp.




Vẫy vẫy tay a<3




Hey những con người đáng yêu kia, hãy làm bình luận mãnh liệt chút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK