Thịnh Hoan thật sự đói bụng, đồ ăn vừa lên tới liền vùi đầu vào ăn, hậu tri hậu giác mới cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Phó Hiển, ngước mắt xem hắn, nghi hoặc hỏi: "Cậu không ăn sao?"
"Tớ ăn xong rồi." Phó Hiển cười nói: "Cậu ăn nhiều một chút, từ từ ăn."
"......" Thịnh Hoan không nói chuyện, lại lần nữa cúi đầu ăn uống không nhưng lại không giống lúc trước, đôi đũa cầm trên tay có điểm vô vị.
Hắn là con trai, chỉ ăn hai chén, mà cô hai chén ăn còn không đủ no, lại còn gọi thêm chén thứ ba.
Ở trước mặt hắn, trước sau vẫn là nên chú ý hình tượng.
Cách vài phút, cô buông chén đũa, lại lần nữa ngẩng đầu xem hắn, cười nói: "Tớ cũng ăn xong rồi." Nói liền lấy khăn giấy xoa xoa miệng.
Phó Hiển khóe môi khẽ nhếch, hỏi lại: "Thật sự ăn xong rồi? Nếu còn thấy đói thì gọi thêm chén nữa, tới đi lấy cho cậu."
Cô đứng lên, nhịn không được trừng hắn một cái, thấp giọng nói: "Tớ có thể ăn nhiều như vậy sao?"
Hắn sờ sờ cái mũi, trong mắt mang theo quang mang, cười nói: "Cậu xem cậu quá gầy, tớ muốn dưỡng béo cậu." Nói xong liền đứng lên đi quầy thu ngân tính tiền.
Nghe vậy, Thịnh Hoan chu miệng, nói thầm một câu "Tớ lại không phải heo, thật là, có thể hay không nói chuyện!!" Theo bản năng nhìn về phía bàn lẩu, bên trong nước còn đang nóng, còn nhiều đồ thừa lắm, thật lãng phí.
(Nhưng lãng phí gì cũng không thể lãng phí hình tượng a)
Hai người ra quán ăn liền chạy tới ga tàu hỏa, mua được vé đi lúc 6h tối, dù gì thì Lương Thành cùng Thịnh Thành cách nhau cũng khá gần, về tới Thịnh Thành cũng chỉ mới hơn 9h một chút.
Ra ga tàu hỏa, Phó Hiển một hai phải đưa Thịnh Hoan về nhà.
Thịnh Hoan đứng ở bên cạnh đường cái, cả người nặc ở trong bóng đêm, đôi tay đặt ở vali nắm chặt, bên cạnh toàn người là người, cau mày nói: "Tớ không sao, cậu nên về sớm nghỉ ngơi đi."
Phó Hiển dùng không có cũng cô thương lượng, nói: "Không được." Ngay sau đó lướt qua người cô gọi xe taxi.
Thịnh Hoan xoay người, đứng ở phía sau hắn nhẹ giọng nói: "Cậu đưa tớ về xong thì đã khuya, như vậy trở về cậu ba mẹ không lo lắng sao?"
Hắn không bắt được xe, nghe vậy xoay người, khóe miệng đẩy ra độ cung, âm sắc trầm thấp, "Cậu quan tâm tớ a?"
Hơi thở ấm nóng của hắn phả quanh người, Thịnh Hoan theo bản năng lui ra phía sau hai bước, suy nghĩ vài giây, nghiêm túc gật gật đầu, yếu ớt mà nói: "Xem như vậy đi!"
Xem như quan tâm hắn, trả lời kiểu quỷ gì vậy, Phó Hiển lại cười nói, "Muốn quan tâm tớ thì phải để cho tớ đưa về, nếu như lại xảy ra chuyện như tối trước thì sao?"
Thịnh Hoan ngước mắt đang muốn phản bác, nghe được hắn lại nói: "Bây giờ là buổi tối, không đưa được cậu về chứng tỏ không xứng làm bạn trai câu. Hơn nữa cậu lớn lên ngoan như vậy, lỡ có anh nào sân si cướp mất thì phải làm sao?"
Hô hấp của hắn ấm nóng, phả trên mặt cô, có điểm không thể nào thích ứng, làm má cô từ từ nhiễm hồng nhạt, gió đêm thổi từng sợi tóc, liền nói: "Tớ đi đón xe." Dứt lời liền đi phía trước.
Dù sao nói không lại được hắn.
Cuối cùng vẫn là Phó Hiển đưa cô về nhà.
Xe taxi ngừng, Phó Hiển mở cửa xuống xe, mở cửa cho Thịnh Hoan, sau đó tài xế liền đi mất.
Khói xe tản ra, cô mới phản ứng lại được, tức giận nhìn Phó Hiển nói: "Cậu tại sao lại xuống xe, có thể trực tiếp ngồi này xe trở về."
Phó Hiển không nói, nhìn chằm chằm mặt cô, nghiêm trang mà nói: "Trên mặt cậu có gì kìa." Dứt lời dùng ngón tay chỉ khóe miệng.
"Chỗ nào?" Cô dùng tay xoa xoa, lại hỏi: "Còn có sao?"
"Cậu đứng yên đừng nhúc nhích." Phó Hiển tới gần cô, cong eo, ánh mắt sáng quắc dừng lại ở trên mặt cô, "Tớ nhìn xem."
Hắn thân cận quá, Thịnh Hoan thân mình đơ cứng, căng da đầu, nhẹ giọng thúc giục nói: "Thôi, được rồi."
Phó Hiển cúi người khẽ hôn khóe miệng cô, ngẩng đầu nhìn cô nói: "Hẳn là muỗi, bay đi rồi."
"Tay tớ có điểm dơ, cho nên......" Cho nên liền dùng miệng thay thế.
Thịnh Hoan bị hắn làm cho ngốc, che miệng nói một câu, "Cậu còn như vậy lần sau tớ sẽ không để ý tới cậu." Nói xong liền hướng về phía trước
Phó Hiển nhìn bóng dáng cô khuất dần trong màn đêm, lóa mắt nhìn bốn phía huýt sáo.
Hắn cười, lui đi rồi vài bước mới xoay người qua đi.
Tháng năm ngày Quốc Tế Lao Động qua đi.
Vườn trường lại bị xì gas, Thịnh Hoan rất sớm đã tới phòng học.
Không bao lâu, một hai bạn học tới lớp, cô đang làm đề, ngay lập tức bị quấy nhiễu, liền bịt tai lại.
Phó Hiển từ cửa tiến vào, đi ngang qua cô chỗ ngồi dừng bước, thả một lọ sữa ở trên bàn cô, dùng chân đá đá chân bàn cô.
Thịnh Hoan mở mắt ra, nhìn đến hộp sữa trên bàn, ánh mắt ở bốn phía dạo qua một vòng, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Phó Hiển, khóe miệng hắn mang theo ý cười.
Cô bỗng dưng thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đem hộp sữa đặt ở phía dưới bàn, sửa sửa tóc, lại bắt đầu làm đề.
Giây lát sau, bạn nữ ngồi cùng bàn chạm chạm cánh tay cô, chớp chớp mắt, trêu ghẹo nói: "Nha nha......"
Thịnh Hoan mặt càng ngày càng hồng, đơn giản cúi đầu trên bàn không nói lời nào.
Kết thúc tiết đầu tiên của buổi sáng, Hứa Hạ chạy đến Thịnh Hoan chỗ ngồi ngồi, dựa gần cô nói: "Giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn."
Thịnh Hoan kinh ngạc, "Làm gì?"
Hứa Hạ: "Cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm a."
Thịnh Hoan hỏi: "Cậu cùng Chu Kỳ đi ra ngoài ăn cơm, tớ đi làm gì?"
Hứa Hạ ai nha một chút, tiến lại gần nhỏ giọng nói: "Phó Hiển cũng đi."
Thịnh Hoan đột nhiên lắc đầu, "Tớ đây không đi."
"Vì cái gì?" Hứa Hạ rất là khó hiểu, tiếp tục du thuyết: "Nhà ăn đồ ăn khó nuốt như vậy, vả lại chuyện của cậu cùng Phó Hiển chúng tớ đâu có phải là không biết đâu, đi đi, không lại phí mất cái phiếu ăn Phó Hiển mới mua."
Thịnh Hoan buông bút, đôi tay che lại lỗ tai, lắc đầu nói: "Cậu đừng nói nữa, dù sao tớ sẽ không đi." Dứt lời liền thu thập sách vở, đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Hạ chép miệng: "......" Quay đầu nhìn về con người nào đó ánh mắt sáng quắc chờ mong, vô lực xua xua tay.
Thịnh Hoan một mình một người đi nhà ăn, ngồi ở vị trí cửa sổ, đem bóng dáng Phó Hiển vứt ra sau đầu.
Cách trong chốc lát, Phó Hiển bưng bàn ăn ở cô bên cạnh ngồi xuống.
Cô nhìn chằm chằm hắn nhìn hai mắt, nói: "Cậu đừng ngồi đây với tớ."
Phó Hiển hỏi: "Vì cái gì?"
Thịnh Hoan khẩn trương mà nhìn bốn phía, thu hồi tầm mắt nói: "Người khác sẽ hiểu lầm chúng ta."
Phó Hiển ngẩng đầu xem cô, một bộ khó hiểu mà bộ dáng dò hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"
Thịnh Hoan thật là phục hắn, muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ mà nói: "Dù sao chính là sẽ hiểu lầm, như vậy không tốt."
"Có cái gì không tốt, không phải cùng nhau ăn một bữa cơm, lại không có làm cái gì vô nhân đạo."
"Cậu đi tới phòng chủ nhiệm là chuyện thường ngày, nhưng tớ không muốn phải đi."
"Hảo hảo hảo tớ sai." Phó Hiển không có biện pháp, chỉ phải ôn nhu nói tốt, "Thật sự không có việc gì, cậu xem bên cạnh không phải là có rất nhiều nam sinh cùng nữ sinh ngồi cùng nhau ăn cơm, chính cậu suy nghĩ nhiều quá."
Thịnh Hoan hạ giọng nói: "Cậu ở trường học phải cùng tớ bảo trì khoảng cách, bằng không tớ không để ý tới cậu."
Hắn suy nghĩ trong chốc lát, chỉ phải thỏa hiệp, "Hảo, tớ đáp ứng cậu."
Thịnh Hoan trên mặt lúc này mới lộ điểm tươi cười.
Một bữa cơm tính là vui vui vẻ vẻ ăn xong.
Buổi chiều lúc hoạt động ngoại khóa, Ngũ Quy Vãn lôi kéo Thịnh Hoan đến một bên bóng cây ngồi, nhìn thấy Phó Hiển đang chơi bóng rổ lâu lâu lại ngó mắt nhìn qua, thấp giọng hỏi cô, "A Hoan, nghe nói......"
Thịnh Hoan nghi hoặc mà nhìn cô, chờ nghe.
Ngũ Quy Vãn: "Cậu thật sự hẹn hò với Phó Hiển a?"
Thịnh Hoan đã không gật đầu cũng không lắc đầu, nhấp môi cái gì cũng chưa nói.
Ngũ Quy Vãn mở to hai mắt, nhẹ giọng hỏi: "Thật sự?"
Thịnh Hoan nhíu nhíu mày, kéo cánh tay của cô cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Đại Vãn, cậu đừng hỏi."
Ngũ Quy Vãn gật gật đầu, cười nói: "Đã hiểu đã hiểu." Một lát sau, lại ngay sau đó nói chính mình, "Tớ từ nay sẽ không đến trường học thường xuyên được nữa, có nhận ghi hình cho vài bộ phim."
Thịnh Hoan "A" một tiếng, "Chúng ta nhanh chóng liền lên năm ba, thế cậu làm sao thi đại học? Không ôn tập sao?"
"Không có việc gì dù sao đều là vai phụ, chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian, không ảnh hưởng, thêm nữa trong nhà tớ có gia sư riêng. Nghệ kịch cũng không khó lắm." Ngũ Quy Vãn cười nói: "A Hoan, trên thực tế tớ thật sự rất thích diễn kịch, cảm thấy đặc biệt kích thích, đi trải nghiệm nhân sinh, so với trường học mà nói thú vị hơn nhiều, mẹ tớ tuy ngoài miệng phản đối, nhưng vẫn là nuông chiều tớ."
Thịnh Hoan nhìn phương xa, nhàn nhạt mà nói: "Có thể làm chính mình rất là tốt, phải hảo hảo quý trọng."
Ngũ Quy Vãn đầu ngã vào trên vai cô, trên mặt mang theo ý cười, đón thái dương phát ra quang mang nhàn nhạt, đột nhiên gật đầu.
Lúc sau Phó Hiển thật sự ngoan ngoãn giữ khoảng cách, trên trường không làm gì quá phận, chỉ có điều hai người mỗi ngày đều nhắn tin trên QQ, tới khi đi ngủ mới thôi.
Thịnh Hoan cảm thấy như vậy khá tốt, hắn kỳ thật rất tốt, đối đãi với cô không bao giờ tiếc thứ gì, hai người dần dần thân mật hơn.
Đầu tháng sau, thành tích cuối kì ra tới, Thịnh Hoan vẫn như cũ đứng đầu, làm một ái nhi của lão sư.
Buổi tối, Phó Hiển vẫn như cũ nhắn tin cho cô, "Cậu đừng làm bài tập nhiều như thế nha, đôi mắt mà không tốt, tớ sẽ đau lòng."
Thịnh Hoan sau khi học xong buổi tối liền về phòng tắm rửa, vừa ngồi vào bàn học thì nhận được tin này: "Lần này thi cậu được bao nhiêu điểm?"
Khó được một lần, bên kia không đáp lại.
Hồi lâu, Phó Hiển nhắn: "......"
Thịnh Hoan nhìn thẳng nhíu mày, "Nói tiếng người."
Phó Hiển: "Bảo bảo, cậu lại không phải ngày đầu tiên biết tớ / ủy khuất /"
Thịnh Hoan ai một tiếng, lại hỏi: "Lập tức muốn nghỉ, nghỉ hè cậu chuẩn bị như thế nào hả?"
Không thể phủ nhận, Phó Hiển thật sự thực thông minh, hắn hồi: "Tớ cũng muốn học tập, nếu không nghỉ hè cậu tới nhà tớ đi, tớ phát lương cho cậu."
Thịnh Hoan: "......"
Phó Hiển: "Dù sao hè này tớ cũng định ký sinh trên người cậu."
Thịnh Hoan: "Ai nói với cậu tớ muốn đi, còn có cậu tap cho tớ nhiều tiền trong APP Cà Chua như vậy, ngốc không hả." Trong khoảng thời gian này hắn liên tục tap tiền cho cô trong APP Cà Chua, nhưng mà cô chỉ nhận được một nửa tiền thôi, quan trọng chính là tiếc tiền của hắn, sao lại ngốc như vậy.
Phương pháp như thế này, sao lại dùng không biết mệt vậy.
Phó Hiển: "Hảo, đều nghe cậu."
"Cho nên cậu phải đáp ứng tớ."
Thịnh Hoan nói: "Tớ sẽ suy xét suy xét."
Editor: Vậy là hai bạn trẻ cũng bắt đầu rải cẩu lương rồi a *thương tâm**thương tâm*. Không biết phận "độc cô" của tui tới lúc nào mới hết..........