Viên Thành Siêu kia lớn giọng, triều Phó Hiển chạy tới, tay đáp ở trên vai hắn, cười hì hì nói: "A Hiển nhanh nhanh lên, bọn Phan Dương đang chờ ở bên ngoài."
Phó Hiển còn chưa đáp chuyện.
Một bên Thịnh Hoan dừng bút, bỗng dưng ngẩng đầu, nhàn nhạt mà nói: "Đúng rồi Viên Thành Siêu, tớ đã báo cho cậu chạy dài 1500m rồi đấy, mấy ngày nay cậu chịu khó luyện tập nha."
"What??" Viên Thành Siêu khiếp sợ, "Cậu không phải đang nói giỡn chứ, tớ nói tham gia khi nào?"
Thịnh Hoan vẻ mặt nghiêm túc mà cười, "Cậu không phải nói Phó Hiển tham gia cậu liền tham gia sao? Bây giờ Phó Hiển đã tham gia rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với lời nói của chính mình đó."
Phó Hiển nhìn Thịnh Hoan, nhíu mày hỏi: "Tớ nói cậu tớ tham gia khi nào?"
Bên cạnh Viên Thành Siêu gật đầu một cái, hắn cũng phải hết hồn, Phó Hiển làm quái gì lại tham gia Đại hội Thể thao.
Thịnh Hoan thản nhiên mà nhìn hắn, "Ngày hôm qua."
Phó Hiển kéo kéo khóe miệng, một mực phủ định, "Tớ không tham gia."
Thịnh Hoan nóng nảy, buột miệng thốt ra, "Tớ mặc kệ."
Phó Hiển câu môi dưới, hỏi: "Cậu mặc kệ cái gì?"
"Cậu chính là phải tham gia, lúc đấy tớ hỏi cậu, cậu gật đầu rồi, cậu phải chịu trách nhiệm cho tớ."
Hắn nghiền ngẫm mà nhìn cô, lặp lại một lần, " Chịu trách nhiệm cho cậu?".
Thịnh Hoan khẩn trương mà nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu.
"Nếu cậu cảm thấy Đại hội Thể thao là một phần của cậu." Phó Hiển nhún nhún vai, khóe môi giơ lên, vân đạm phong khinh mà nói: "Tớ đây liền chịu trách nhiệm."
" Cho cậu".
Nghe hơi sai sai.
Ngược lại, Viên Thành Siêu bên cạnh đầu đầy dấu ba chấm. Chắc cái này được gọi là trọng sắc khinh bạn trong truyền thuyết?
Nhưng hắn đã quên, thật ra là do hắn mạnh mồm trước.
Trên thực tế, Thịnh Hoan cũng có chút ngốc, còn tưởng rằng hắn lại muốn chơi xấu không tham gia.
Cô rùng mình một cái, lại lần nữa ngước mắt, chỉ thấy đám người Phó Hiển cùng Viên Thành Siêu biến mất chỗ cửa lớp.
Hứa Hạ ngồi ở chỗ Phó Hiển, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "A Hoan."
Thịnh Hoan hậu tri hậu giác mà "Ừ" một tiếng, sau đó lại quay đầu tiếp tục làm bài tập.
"Cậu đừng viết nữa." Hứa Hạ nói: "Tớ có lời muốn cùng cậu nói."
Thịnh Hoan ngẩng đầu: "Cái gì?"
Hứa Hạ: " Tớ cảm thấy Phó Hiển là thực sự thích cậu, cậu xem, ánh mắt hắn khi nhìn cậu đều ngập tràn sủng nịnh."
Thịnh Hoan nhíu mày đánh gãy: "Đừng nói đến hắn nữa được không." Cô biết, Phó Hiển chỉ thích chọc cô thôi.
Nhưng là, có đôi lúc cô cũng cảm thấy thật sự như vậy
Nhưng mà, chỉ mới học cao trung, này là không có khả năng nói đến chuyện yêu đương
Thấy Hứa Hạ thật lâu không nói lời nào, cô quay sang, nhẹ giọng nói: "Cậu ngồi đi, tớ đi văn phòng có chút việc."
Hứa Hạ gật đầu, dịch ghế cho cô đi ra ngoài.
Chốc lát sau, tới văn phòng, Thịnh Hoan đem bảng báo danh nộp cho Tạ Đông.
Tạ Đông bên lật bên xem hài lòng gật đầu, "Không tồi, rất tốt, ngay cả tiểu tử Phó Hiển kia cũng tham gia."
"Nghe các lão sư khác nói, Phó Hiển dạo này lên lớp khá đều đặn, học hành đầy đủ không ngủ gật không nháo, rất tốt Thịnh Hoan."
Thịnh Hoan gượng ép mà cười: "......" An phận?? Khẳng định là nói dối không chớp mắt rồi.
Sau đó Tạ Đông lại hỏi đến chuyện học tập của cô. Tiến độ như thế nào? Học có hiểu không? Dong dài một hồi mới thả cho cô ra ngoài.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trời tối dần xuống, nổi trận mưa to.
Toàn bộ Thịnh Thành u ám, không phân biệt được là ngày hay đêm, nói chung là y như thế đến tận tiết tự học buổi tối.
Thịnh Hoan dành suột buổi chiều làm bài viết, cuối cùng rảnh quá không có gì làm, liền lấy bài tập Hóa ra làm giết thời gian
Bên cạnh Phó Hiển từ đầu chí cuối đều ở chơi trò chơi, toàn là thanh âm đánh đánh giết giết, thiệt sự rất ồn .
Thịnh Hoan bực bội, ném bút xuống nằm vào trên bàn, âm thanh đó vẫn vậy, cô lấy hai tay che tai, tuy nhiên trong đầu không có nghĩ được lời giải
Lại lần nữa chấp bút nhưng không làm tiếp được.
Ước chừng hai phút, cô quay sang hướng Phó Hiển, ổn định cảm xúc, chọc chọc cánh tay hắn, "Cậu có thể giảm âm lượng lại được không?"
Hắn không thèm đáp lại cô, ánh mắt như cũ dừng trên màn hình di động, ngón tay thon dài ở trên màn hình như cá gặp nước hoạt động, khóe miệng dương đắc ý tươi cười.
Thịnh Hoan nhịn không được mắt trợn trắng, được một lát, lửa giận như diều gặp gió, duỗi tay kéo xuống tai nghe của hắn.
Cô từ trước đến giờ tính tình rất tốt, dù sống trong dòng đời hỗn loạn, nhưng vẫn có thể tu tiên tịnh tâm sống tốt.
Nhưng vẫn phải tức giận chứ.
Phó Hiển thắng một ván trò chơi, kéo tai nghe xuống, hậu tri hậu giác mà nhìn Thịnh Hoan, thấy cô sắc mặt không đúng, tươi cười đọng lại ở khóe miệng, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?" Đối với chuyện mới xảy ra, hắn thật sự không để ý.
Thịnh Hoan thanh âm lãnh đạm nhưng lại mang điểm bất đắc dĩ,
"Cậu có thể giảm âm thanh được không. Lúc chơi game- giảm- âm lượng- lại."
Nghe vậy, Phó Hiển cúi đầu nhìn điện thoại, lại ngẩng đầu khó hiểu mà nhìn cô, một bộ biểu tình "Cậu làm sao lại nháo".
Không khí cũng tạm dừng mấy giây.
Quả thực không thể tiếp tục làm người tốt được nữa.
Đoạn thời gian này ở cạnh hắn, cô mới thật sự ngộ ra nhiều điều, con người không phải là xấu, mà là có quá nhiều tật xấu.
Ví dụ như hiện tại, ở trường học không chơi game thì lại trêu cô.
Thịnh Hoan giận tím người, âm lượng cũng cao lên, buột miệng thốt ra, "Cậu trừ bỏ sẽ chơi game còn làm được gì nữa?"
"Đừng coi phòng học là nhà cậu, OK?" Có lẽ là trong khoảng thời gian này hai người dần dần quen thuộc, cô nói chuyện cũng càng lúc càng lớn gan, trong lòng theo bản năng cảm thấy không phải người xa lạ.
Phó Hiển khóe miệng tươi cười dần dần đọng lại, lại lần nữa nói chuyện ngữ khí có điểm nóng, âm sắc khàn khàn, cắn răng nói: "Tớ đem phòng học biến thành nhà mình? Hửm?"
Cho dù trước mặt chính là cô gái mà hắn thích, nhưng dù sao cũng là thiếu niên, về mặt khống chế tính khí vẫn là kém hơn.
Thịnh Hoan cũng nhận ra mình nói chuyện có điểm hơi quá phận, thanh âm liền nhỏ lại, "Cậu ồn nên tớ không học được" Dứt lời liền cúi đầu xem đề.
Thấy bộ dáng rút lui của cô, Phó Hiển cảm thấy khá mãn nguyện, nhìn sang chỗ cô, thấy rõ là đang làm hóa học, liền dịch dịch sách bài tập sang phía mình một chút, nhẹ giọng giải thích, "Câu này không nên chọn B."
"Bởi vì dung dịch là màu vàng, thuyết minh nhất định có tớm giới thiết ly tử, A chính xác. Có đại lượng Fe3, thả vì dung dịch, cô không thể tồn tại đại lượng ( SO4 ) 2-, ( HCO3 ) 2-, S2-, C chính xác. Bởi vì có đại lượng Fe3, vậy không có HCO3-S2- bởi vì thiết ly tử cùng người trước phản ứng sinh thành lắng đọng lại, cùng người sau sẽ phát sinh oxy hoá hoàn nguyên phản ứng, cho nên này hai loại vật chất nhất định không có, cố B chính xác. Đến nỗi D, giả thiết dung dịch vì chất kiềm tính, liền sẽ cùng thiết ly tử sinh ra lắng đọng lại......"*
(*) Chỗ này để raw vì lết edit không nổi. Bạn nào giỏi Hóa xin comment phía dưới, haizzzzzz.
Càng đến mặt sau, Thịnh Hoan trong thanh âm cất giấu một tia hưng phấn, hàng mi cong cong, " A, thì ra là như vậy."
Tầm mắt cô chuyển đến tay hắn, cái tay đang viết chữ kia nhìn cũng không xấu, khớp xương rõ ràng, ở quê cô có mấy người xem tướng, bàn tay này rất thích hợp cầm bút, ngụ ý học hành cực lợi hại.
Thịnh Hoan cười một cái, ngước mắt xem hắn, vừa lúc đối diện đôi mắt nóng bỏng của hắn, giật mình, lại cúi xuống.
Phó Hiển ném bút, lưng dựa ghế, tay sờ sờ yết hầu, hai chân giao nhau, cong môi, nhẹ dụ nói: "Tớ chỉ biết chơi game thôi sao?"
"......" Thịnh Hoan không để ý đến hắn.
Phía sau đám người Vương Tuyết thấy toàn bộ quá trình, có thể gọi là trợn mắt há mồm.
Bóng đêm từ từ kéo xuống, mưa cũng ngớt dần, nhưng gió lại có điểm lớn, lành lạnh, thanh âm của mấy con vật nhỏ truyền đến.
Thịnh Hoan trở về kí túc xá còn ngẫm nghĩ bài tập, hắn giải đề rất rõ ràng minh bạch, không vòng vo.
Cuối cùng mới thấy được cái ưu điểm của hắn, không dễ dàng a!
Ngày tiếp theo tiết đầu tiên là tiết Hóa Học.
Thịnh Hoan cũng không hề biết là thái độ của mình đối với Phó Hiển cực kì tốt, mà loại này lại xuất phát từ trong tâm can.
Phó Hiển không chơi di động, mà nghiêng đầu thẳng lăng lăng mà nhìn Thịnh Hoan, dường như vừa hỏi vừa giỡn: "Ai, chúng ta làm một đợt trao đổi được không?"
Thịnh Hoan tầm mắt gợn sóng bất kinh từ trên bảng nhìn liếc qua hắn một cái, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi.
Hắn để tai sau gáy, liếm liếm môi, trong mắt nhộn nhạo ý cười, "Tớ hát cho cậu nghe, sau đó cậu nói cho tớ biết cậu thích loại nam sinh gì được không?"
"Cậu có thích nam sinh biết ca hát không?"
Thịnh Hoan: "Tớ hiện tại chỉ nghĩ hảo hảo đọc sách."
Hắn dừng một chút, đuôi lông mày thượng đều mang theo ý cười, lại nói: "Vậy cậu cứ coi tớ như sách, đọc từ từ thôi."
"Chầm chậm thích em/ Chầm chậm trở nên thân thuộc/ Chầm chậm kể về bản thân mình /Chầm chậm sánh bước bên em / Chầm chậm mong bản thân mình hợp với em hơn/ Chầm chậm trao em cả bản thân mình......"* Hắn nhỏ giọng, âm sắc mát lạnh lại thấp thuần.
(*) Chầm chậm thích anh/ em
Thịnh Hoan vành tai phiếm hồng, mặt cúi xuống ngày càng thấp, "Cậu đừng hát nữa."
"Đừng nháo, lão sư vừa mới nhìn sang."
"Phải không?"
"Đúng vậy, tớ không thể nào học theo cậu, đi học làm việc riêng được, tớ phải đọc sách?"
"Không được thì tớ dạy cho cậu a."
Thịnh Hoan: "......"
"Thịnh Hoan, em nghĩ là nên chọn đáp án nào?" Chuẩn bị kĩ lưỡng, tuy nhiên Thịnh Hoan vẫn dính chưởng.
Ánh mắt của cả lớp đều nhìn lại đây, cô bất giác đứng lên, hai tay hai bên nắm chặt góc áo, nhìn bảng đen, thấy lão sư vẽ một hình đơn giản cùng với đề bài bên cạnh, phía dưới còn có bốn đáp án ABCD.
Thịnh Hoan liếm môi, rồi lại không mở miệng được, xác thật lúc lão sư giảng bài, cô là có chút không tập trung, lúc đầu còn đỡ, đoạn sau quên luôn rồi.
Phó Hiển thấy thế, nhỏ giọng nhắc bài, "Chọn C, chọn C, CCC".
Ước chừng qua nửa phút, Thịnh Hoan gian nan mà mấp máy môi, "......Chọn C... C ạ.....".
Lão sư lại lần nữa xác nhận, "Thật sự?"
Thịnh Hoan ánh mắt theo bản năng mà liếc về phía Phó Hiển, thấy hắn gật đầu, cô chần chừ rồi khẽ gật đầu.
Chỉ là lúc này bỏ qua sự giảo hoạt trong ánh mắt hắn.
Lão sư kêu cô ngồi xuống, xong bổ sung thêm câu, "Tan học đến văn phòng thầy."
Thịnh Hoan ngốc: "......" Ngồi xuống, nhìn thấy Phó Hiển đang che miệng cười, cả người đều rung.
Giờ cô mới biết là mình bị lừa.
Giây lát sau, cô quay sang phía hắn, thật sự tức giận, rất tức giận, đến nỗi lần đầu tiên đánh người " Đồ lừa đảo, cậu là đồ lừa đảo........."