Hôm nay sau khi dùng ngọ thiện ở Thẩm phủ xong, Thanh Tùng tam thôi tứ thỉnh mà luôn mồm tiễn khách theo lời căn dặn của công tử, Quận chúa phiền, liền bảo Tiểu Mãn mang mũ có rèm lên giả dạng thành nàng ra khỏi Thẩm phủ, còn nàng thì lặng lẽ ở lại, xem Thẩm Thiếu tướng quân rốt cuộc muốn mang cái cô nương gì về.
Trước khi Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn đi đã ngàn dặn vạn dò, bảo quận chúa có việc nhất định phải phái người thông tri các nàng ta chạy qua, làm sao nghĩ đến Quận chúa lại tự mình khóc lóc chạy về!
Quận chúa ngày thường ra cửa không phải đi xe ngựa thì cũng đi kiệu, có thể không xuống đất liền không xuống đất, phải thương tâm đến mức nào mới có thể dùng chân đi đường chứ!
Trời lạnh buốt như thế này, Quận chúa chạy về đây với mũi và hai lỗ tai đỏ bừng, tiến vào phòng đã cất tiếng khóc lớn, nước mắt lau khô một hàng lại tiếp một hàng, lau còn không kịp......
Đừng nói là thật sự bắt gian được nha?
"Quận chúa, xảy ra chuyện gì vậy?" Chờ Khương Trĩ Y khóc một hồi lâu, Cốc Vũ mới dám cẩn thận cúi người xuống hỏi.
"Hắn thay đổi...... Hắn đã không còn là A Sách ca ca như trước nữa......"
"' chỉ thấy người mới cười, đâu nghe người xưa khóc ', trong sách nói đều là thật......"
"Hắn có người mới liền, liền định...," Khương Trĩ Y nước mắt lã chã hít nghẹn, muốn nói mà một hơi hít mãi không lên, suýt nữa chết ngất đi, "Hắn còn ngay trước mặt ta ném vỡ, ném vỡ tín vật đính ước ta tặng cho hắn ——"
Cốc Vũ kinh hãi: "Sao lại có thể như vậy chứ!"
Khương Trĩ Y run rẩy hít sâu một ngụm, nắm lấy vạt áo chính mình: "Hắn ném vỡ đâu phải là ngọc bội, mà là chính trái tim ta......"
Cốc Vũ vội vàng vuốt vuốt lưng cho nàng: "Quận chúa ngàn vạn lần đừng khóc hại thân mình, vì một tên phụ lòng thật không đáng giá!"
"Đúng vậy! Xem Thẩm Thiếu tướng quân nhân mô nhân dạng như thế, không nghĩ tới lại có thể ——" Tiểu Mãn không có bao nhiêu chữ trong đầu, không thể nói mấy lời dè bỉu văn chương cao thâm, nghẹn nửa ngày nghẹn ra một câu, " có thể không phải người như vậy!"
Cốc Vũ: "Đâu chỉ không phải người, quả thực, quả thực không bằng đồ vật!"
Một người tỳ nữ vội vàng từ bên ngoài tiến vào, một chân vừa ngừng ở ngạch cửa, liền kinh hồn táng đảm nhìn bên trong: "Vậy —— nếu như Thẩm Thiếu tướng quân không bằng đồ vật kia muốn gặp Quận chúa, Quận chúa thấy sao?"
Khương Trĩ Y hít nghẹn, ôm gương mặt hoa lê đái vũ chậm rãi từ trên giường bò lên: "...... Ngươi nói cái gì?"
"Thẩm Thiếu tướng quân tới phủ tìm ngài, hình như nói là có hiểu lầm gì đó với ngài, ngài xem?"
Giọt ngắn giọt dài trên mặt Khương Trĩ Y tạm dừng một chút, sau đó lại tiếp tục rơi xuống, trong đầu loé lên khuôn mặt hung thần ác sát kia, còn có cánh tay quyết tuyệt ném ngọc bội đi.
"Hiểu lầm? Hiểu lầm lớn nhất của ta cùng hắn chính là ta cho rằng hắn không giống những tên phụ lòng lang vừa công thành danh toại, liền vứt bỏ vợ cả!"
Cốc Vũ: "Đúng rồi! Chân trước đuổi Quận chúa chúng ta ra cửa, sau lưng nói cái gì hiểu lầm chứ? Xem Quận chúa chúng ta là gì, muốn đuổi thì đuổi muốn kêu thì kêu sao?"
"Nhưng Thẩm Thiếu tướng quân hiện tại còn đang chờ trước cổng, nhìn vẻ mặt khổ đại cừu thâm......"
Khương Trĩ Y sửng sốt, tức khí phì cười.
"Hắn còn khổ đại cừu thâm cái gì, kẻ khi dễ người không phải là hắn sao, mặt đỏ mặt trắng toàn để một mình hắn hát hết rồi......" Khương Trĩ Y chùi chùi nước mắt, tức giận đến khóc cũng không muốn khóc nữa, "Ngọc nát tình đoạn, tình cảm của ta và hắn ngay từ một khắc hắn quăng vỡ ngọc bội đã chấm dứt, để hắn với thân mật mới của hắn thiên trường địa cửu đi thôi!"
*
Đêm khuya, đèn đuốc trong thư phòng Thẩm phủ sáng trưng, Nguyên Sách mặt đen như đất ngồi trước án thư, một tay cầm một cây nhíp, một tay cầm cái muỗng gỗ còn đang dính bong bóng keo, gắt gao nhìn chằm chằm mấy mảnh ngọc vỡ trước mặt.
Hắn dính chút keo lên cạnh mảnh ngọc, dùng nhíp khép hai mảnh ngọc vỡ lại, kẹp cố định một lát, thấy dính rồi, lại kẹp lên một mảnh nữa, lặp lại động tác......
Lạch cạch một cái, hai mảnh lúc đầu bung keo.
"......"
Không biết lần thứ mấy hắn đào tường Tây đắp tường Đông, cuối cùng Nguyên Sách cũng mướt mồ hôi nhìn đồ vật trong tay.
Mục Tân Hồng cùng Thanh Tùng đang lui lui quỳ trên mặt đất nghe rẹt một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Nguyên Sách nới lỏng vạt áo, đẩy ghế đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, phủi phủi hai tay dính đầy keo.
Mục Tân Hồng: "Thiếu tướng quân, ngài đi nghỉ ngơi đi, chờ ti chức tìm được mảnh ngọc vỡ còn thiếu kia sẽ dán lại cho ngài."
Thanh Tùng: "Ngọc này mong manh lắm, dán lại nhưng nếu động mạnh cũng sẽ vỡ ra nữa mà thôi, hay là đi thỉnh ngọc sư đến sửa đi?"
Mục Tân Hồng hung hăng trừng hắn một cái: "Tín vật là thứ tư mật như vậy, lúc trước đại công tử ngàn phòng vạn phòng, ngay cả ngươi cũng phòng, hiện giờ ngươi lại muốn náo loạn cho mọi người đều biết?"
Thanh Tùng vốn đang thương tâm vì chính mình chẳng hay biết gì, liền thấp thấp à một tiếng, chùi chùi hoa mắt, quỳ nằm sấp xuống tiếp tục sờ soạng trên mặt đất tìm kiếm mảnh ngọc vỡ có chữ "Y".
"Ai...... Đều do ta hôm nay ăn gan hùm mật gấu, vậy mà dám đi đuổi Quận chúa, đây nhất định là báo ứng ông trời giành cho ta......"
Mục Tân Hồng đấm đấm bàn chân đã tê rần, dùng đầu gối dịch đi dịch lại một chốc, đổi địa điểm tìm mảnh ngọc: "Nếu đúng theo ngươi nói như vậy, lúc trước ta càng không thiếu giúp đỡ thiếu tướng quân tống cổ Quận chúa, báo ứng lên ta sợ là nhiều hơn ngươi nhiều!"
Hai người mới vừa nói xong, chợt thấy lưng hơi lạnh một trận, vừa chuyển đầu, liền thấy là Nguyên Sách âm trầm nhìn lại đây.
...... Cũng đúng, hai người bọn họ phân cao thấp gì chỗ này chứ, nếu nói đến chuyện gặp báo ứng, nếu thiếu tướng quân đứng nhì, còn ai có thể đứng nhất?
Nguyên Sách đứng ở trước cửa sổ thông khí một lát, ninh mi quay đầu lại, một ngón tay chỉ lên mớ ngọc vỡ kia: "Có bắt buộc là nhất định phải lăn lộn cái thứ này?"
Hiện giờ việc cấp bách không phải là giải thích rõ ràng cùng Quận chúa chuyện "thân mật mới" kia sao, đừng để cho Quận chúa sau khi bình tĩnh lại, liền thanh tỉnh phát hiện ra không phải "Tình lang thay đổi lòng", mà là "Tình lang thay đổi người".
Nhưng trước mắt Quận chúa đóng cửa không gặp, nói cái gì ngọc nát tình đoạn, có lẽ vấn đề mấu chốt liền ở chỗ ngọc bội này.
Thanh Tùng: "Trước mắt nếu không có ngọc bội này làm nước cờ đầu dỗ Quận chúa nguôi giận, sợ là ngay cả cơ hội giải thích cũng không có......"
Nguyên Sách nhắm mắt, chuyển qua hướng Mục Tân Hồng: "Ngươi không phải đã cưới nương tử nhiều năm rồi sao? Ngay cả chuyện dỗ dành...... Ngươi có biện pháp gì khác không?"
Mục Tân Hồng: "Ta đường đường là nam nhi bảy thước, sao lại có chuyện đi dỗ nữ nhân!"
Đuôi lông mày Nguyên Sách khẽ nhướng lên một cách nguy hiểm.
"Ta......" Mục Tân Hồng ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ
đầu gối đang đặt trên mặt đất dưới chân mình, "Ta chỉ trực tiếp quỳ xuống trước mặt nàng thôi."
"......"
"Nếu không được nữa thì ——"
"?"
Mục Tân Hồng khó xử mà vò đầu bứt tai, nhìn thiếu trướng quân trước mắt còn chưa cập quan, từ xoang mũi mơ hồ khịt ra một câu: "Thì làm mấy chuyện ân ân...... Ái ái......"
"............"
Nguyên Sách xoay người đi, có lẽ do gió đêm đông quá lạnh, hắn giơ tay kéo vạt áo mình lại chặt thêm một chút.
Thanh Tùng mặt đỏ tai hồng nhỏ giọng nói thầm: "Như vầy không tốt lắm đâu, tín vật cũng có rồi, Quận chúa cùng đại công tử hẳn là đã tư định chung thân, tính lên thì Quận chúa chính là quả tẩu của công tử, làm vậy không phải không còn nhân luân sao......"
Mục Tân Hồng: "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ!"
"Nếu thật sự không sửa được thứ này, hay là lấy thứ khác dỗ cho Quận chúa vui vẻ? Trước đây không lâu vừa vặn là sinh thần của Quận chúa, tiểu nhân nghe nói lúc ấy có rất nhiều công tử thế gia tới cửa tặng lễ."
"Chuyện tặng lễ hoặc là tặng thứ người ta thiếu, hoặc thứ người ta thích, Quận chúa muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có thể thiếu cái gì chứ? Còn thứ mà nàng ta thích khẳng định đều là bảo bối quý báu, trong một chốc đi chỗ nào tìm đây? Mà có tìm được cũng chưa chắc bằng lễ vật của đám công tử thế gia giàu có của cải chất đống kia."
Thanh Tùng tự hỏi một lát, đột nhiên hai mắt tỏa sáng đập bàn một cái: "Vậy tặng cái gì đặc biệt đi! Tặng cái gì mà đám công tử thế gia không có, chỉ có công tử chúng ta mới có thể có!"
*
Sáng sớm hôm sau, trong tẩm điện ở Dao Quang Các, Khương Trĩ Y một đầu tóc đen rối bời, hai mắt sưng như hai quả hạch đào dựa ngồi ở trên giường, hữu khí vô lực tuỳ ý Tiểu Mãn dúi chén ngọc vào tay, súc miệng rồi uống một ấm trà an ủi.
Tối hôm qua cả đêm đều trằn trọc mãi đến bình minh, thật vất vả ngủ được một lát, vậy mà lại mơ thấy mình ở Thẩm phủ bắt gian.
Trong mộng, nàng trốn ở bên ngoài sương phòng trong Thẩm phủ, nhìn vào bên trong không thấy rõ mặt nữ nhân đang rúc vào lồng ngực A Sách ca ca, chỉ nghe nàng ta khóc sướt mướt nói: "Chàng vì thiếp mà đuổi Quận chúa đi, hiện giờ thiếp lại như tu hú chiếm tổ, nhất định đắc tội nàng ta nhiều lắm, thiếp rất sợ hãi......"
Ngay sau đó, giọng nam quen thuộc kia lại ôn nhu nói: "Sao lại kêu là tu hú chiếm chỗ chứ? Nàng ta mới chính là tu hú, còn đôi ta mới là đôi chim hỉ thước, không có gì phải sợ, ta liền đi xử lý nàng ta cho xong."
Trong mộng, nàng còn chưa kịp hiểu rõ hai từ "xử lý" này là cái gì, thì một ánh kiếm bạc sáng loé lên đã xông thẳng đến trước mặt mình!
Sau tiếng thét chói tai, nàng vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt hoảng sợ của Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn......
Mãi đến giờ phút này, Khương Trĩ Y vẫn còn sợ hãi vuốt vuốt ngực, chưa phục hồi tinh thần lại.
Nếu chỉ là giấc mộng thì thôi, nhưng trong mộng, khi ánh sáng của thanh kiếm hiện lên, thì cảm giác ớn lạnh bò đầy lưng của nàng thật giống hệt như hôm qua ở thư phòng, khi bị cặp mắt lạnh lẽo tàn nhẫn kia nhìn thẳng vào.
Đó giống như...... Là một loại sát ý.
Chẳng lẽ hôm qua hắn cũng muốn giết nàng......
"Quận chúa đừng sợ, mộng đều là ngược lại với thực tại thôi." Tiểu Mãn an ủi nàng.
Cốc Vũ: "Đúng vậy, ngài chính là Quận chúa đương triều, cho dù Thẩm Thiếu tướng quân có người mới, cũng không dám hạ sát thủ với ngài đâu!"
Vừa dứt lời, một tỳ nữ dẫn mấy ma ma già đi đến: "Quận chúa, Thẩm Thiếu tướng quân phái người đưa tới một rương đồ vật, nói là chút tâm ý tặng cho ngài."
Cốc Vũ: "Đó, ngài xem đi, Thẩm Thiếu tướng quân hôm qua đắc tội ngài như vậy, sốt ruột bồi thường còn không kịp đây!"
Sắc mặt Khương Trĩ Y khá hơn, trái tim treo cao chậm rãi hạ xuống, nhíu mày nâng mắt lên, nhìn nhìn cái rương gỗ cực lớn sau lưng tỳ nữ: "Có gì vậy?"
"Nô tỳ cũng không biết, Mục tướng quân làm chân chạy chỉ nói là kinh hỉ, ngài xem xong sẽ liền minh bạch."
"Kinh hỉ?" Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng, "Trên đời này còn có cái gì có thể kinh hỉ được ta? Ta không xem!"
"Vậy nô tỳ liền bảo các mama khiêng ra ngoài."
Bốn mama già vừa nhấc đòn gánh lên một lần nữa, hít sâu một hơi, dồn khí đan điền, nâng cái rương lên một phen, từng bước một ì ạch hự hự khiêng đi ra ngoài.
Mấy vị mama già này đều là những nữ nhân cường tráng nhất trong viện, sức lực không thua nam tử, bốn người cùng nhau khiêng mà còn có vẻ cố hết sức như vậy, trong đó chứa cái gì nhỉ?
Khương Trĩ Y tò mò chớp chớp mắt: "Từ từ."
Các mama già xoay người tại chỗ, quay cái rương lại.
Khương Trĩ Y ngồi ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống ngó ngó cái rương lớn kia.
Cũng không biết bao lâu rồi chưa có ai dám dùng hai chữ "Kinh hỉ" để hình dung lễ vật tặng nàng, nàng muốn nhìn xem, đến tột cùng là thứ gì mà lại nói năng cuồng vọng như thế.
Xem một cái thôi, cũng không trở ngại nàng tiếp tục cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Khương Trĩ Y miễn cưỡng hất hất cằm với thứ nằm trên mặt đất: "Bỏ chỗ này đi."
Các mama già theo tiếng bỏ cái rương xuống, lấy đòn gánh ra, lại mở khoá, sau đó cung kính lui xuống.
Khương Trĩ Y đắp Cốc Vũ cánh tay đi xuống giường đi, tới rồi cái rương trước, liếc cái rương gỗ giản dị kia một vòng, nhăn nhăn mày, nhéo nhéo khăn trong lòng bàn tay, cúi người xuống đẩy nắp rương ra.
Bang một tiếng, nắp rương mở ra, vô số ánh mắt chói mắt ập vào trước mặt, vài tiếng hít khí đồng thời vang lên, Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn một trái một phải kéo Khương Trĩ Y liên tiếp lui về sau ba bước!
Khương Trĩ Y kinh hồn chưa định, thở phì phò, run rẩy vươn ngón trỏ, chỉ vào cái rương lớn tràn đầy bảo kiếm kia: "...... Thấy chưa, hắn, hắn thật sự muốn giết ta!"