Người phía trước một tay nắm tay nàng, một tay cầm thanh đại đao dài chừng một thước (Editor: là chừng 0.5m), trở tay huy một cái liền có một tên thích khách mặt mèo ngã xuống dưới chân bọn họ.
Khương Trĩ Y thét chói tai một tiếng nhảy lên, vượt qua thi thể dưới chân, đời này nàng chưa từng bước bước nào lớn như vậy.
Đường đao vẽ loạn như nét bút, đao như xoay chuyển giữa các đốt ngón tay, đao quang kiếm ảnh, hoa cả tầm mắt.
Chưa từng thấy có người bị ám sát lại không phải lùi về phía sau mà còn tiến thẳng về phía trước, nàng thật đúng là gặp người điên rồi......
Khương Trĩ Y thở phì phò, bị Nguyên Sách kéo một đường chạy như điên, một đường né trái tránh phải, lại một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mắt thấy thích khách đối diện tới một người liền bị giết một người, tới một đôi bị giết cả đôi, mà Nguyên Sách giết người rất nhiều còn có thể phân thần chú ý nàng, kéo nàng ra khỏi nguy hiểm trong thời điểm mấu chốt một phen, Khương Trĩ Y không biết là chết lặng, hay là an lòng, dần dần quên đi sợ hãi.
Cúi đầu nhìn về phía bàn tay đang nắm chặt lấy tay nàng, nghe tiếng tim mình đập muốn văng lên đến cổ, nàng vậy mà lại sinh ra một loại ảo giác thật không mấy thỏa đáng ở thời khắc sinh tử này, giống như đây không phải một trận ám sát, mà là một trận liều mạng tư bôn thiên nhai.
Đầy đường hỗn độn, phía trên lại là đèn hoa rực rỡ lộng lẫy, gió đêm xuân từng loạt phất qua gò má, thổi tóc mai của bọn họ tung lên từng đợt, hắn mang theo nàng xuyên qua đám đông mãnh liệt, xuyên qua mấy phố hẻm san sát nối tiếp nhau, chạy như bay dưới bầu trời sao xán lạn trên đỉnh đầu, phảng phất như muốn chạy mãi không ngừng về phương xa không thấy điểm cuối......
Mắt nhìn thấy khoái ý trên sườn mặt người phía trước, Khương Trĩ Y dùng sức lắc lắc đầu, muốn giũ cái ý tưởng kỳ quái này đi.
Không biết đến tên thích khách thứ mấy ngã xuống, toàn bộ con phố rốt cuộc an tĩnh lại.
Tam Thất thu kiếm, chắp tay tiến lên đón: "Thiếu tướng quân, ngoại trừ một người còn sống, còn lại đã giải quyết hết."
Khương Trĩ Y thở hồng hộc theo Nguyên Sách dừng lại, đang thở từng ngụm từng ngụm để phục hồi hô hấp, vừa nhấc mắt, thấy thân kiếm trên tay Tam Thất đang nhỏ máu tích táp, mắt liền hoa lên, chân vốn đã bủn rủn vô lực liền lảo đảo một cái.
Nguyên Sách nghiêng người che tầm mắt nàng, nắm thật chặt tay nàng: "Đi theo thiếu phu nhân, giết người cũng văn nhã một chút đi."
Khương Trĩ Y sửng sốt, mới nhớ tới vừa rồi một đường chạy đến đây chỉ thấy người ngã xuống, cũng không thấy một giọt máu tươi nào rơi, người ta còn chưa kịp chảy máu, Nguyên Sách cũng đã mang theo nàng chạy về phía tên thích khách tiếp theo. Lại nhìn xuống, lưỡi đao trong tay Nguyên Sách cơ hồ cũng không để lại bao nhiêu giọt đỏ hồng, thật là chân cũng mau, đao cũng mau.
Tam Thất cúi đầu: "Dạ, tối nay nếu không phải thiếu tướng quân kịp thời đuổi tới, không chừng có thích khách lọt ra khỏi tầm kiểm soát...... Tiểu nhân muôn lần chết cũng không chối từ!"
"Nhiều người như vậy, một mình ngươi chỗ nào cản lại hết được," Khương Trĩ Y rốt cuộc cũng hít thở đều trở lại, "Nếu không phải ngươi chắn ở phía trước, mấy tên thích khách đó cũng không phải đơn lẻ lọt qua từng tên một xuất hiện trước mặt chúng ta như vậy, nếu chúng thật sự cùng nhau xông lên......"
"Thì kết quả cũng giống nhau." Nguyên Sách chém đinh chặt sắt mà ngắt ngang lo lắng của nàng.
Khương Trĩ Y nghẹn lời, liếm liếm đôi môi khô khốc, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên cảm giác được có chỗ nào không đúng, vừa rũ mắt, liền thấy tay Nguyên Sách còn đang nắm chặt tay nàng, nàng cũng còn đang nắm lại tay hắn.
Khương Trĩ Y vội vàng buông lỏng tay, ánh mắt chớp động liếc liếc ánh mắt Nguyên Sách, vuốt vuốt lớp mồ hôi mỏng trong lòng bàn tay.
Phía sau bỗng nhiên truyền đến hai tiếng bước chân vội vàng: "Trĩ Y muội muội, ngươi có bị thương không?"
Khương Trĩ Y vừa quay đầu lại, thấy là huynh muội Bùi gia rốt cuộc cũng chen qua được đám người, chạy lại đây.
Bùi Tuyết Thanh đưa tay chỉ Bùi Tử Tống: "Tay a huynh ta bị chút thương, ta đã băng bó tạm thời cho hắn rồi."
Khương Trĩ Y cả kinh: "Chính là mới vừa rồi vì kéo ta ra nên bị đao gây thương tích sao?"
"Một chút thương nhỏ thôi, không quan trọng." Bùi Tử Tống lắc lắc đầu.
"Đây là tay phải, là tay người đọc sách viết chữ......" Khương Trĩ Y thấy rõ trên tay phải hắn quấn vài vòng vải, liền tiến nhanh về phía trước.
Nguyên Sách nhìn bóng dáng Khương Trĩ Y, miệng đang há ra liền ngậm lại, mặt đầy không thú vị mà ném ném đao trong tay.
Tam Thất xem xét thần sắc không thú vị của Nguyên Sách. Thật là, hài tử biết khóc mới có kẹo ăn, hài tử bị thương mới chọc người đau lòng, xem ra thiếu tướng quân quá giỏi cũng không phải cái chuyện tốt gì......
Nghĩ nghĩ, Tam Thất tay mắt lanh lẹ mà giơ tay lau lau mặt kiếm đang nhuốm máu, một tay dính đầy máu chợt vịn lên trên bụng Nguyên Sách: "Ai nha, thiếu tướng quân, sao ngài lại chảy nhiều máu như vậy!"
Khương Trĩ Y sắp đi đến trước mặt Bùi Tử Tống liền lập tức dừng bước lại, bỗng dưng quay đầu, kinh hãi: "Ngươi, ngươi sao cũng bị thương vậy!"
Cuối canh ba, hai binh lính nâng một bộ cáng đi vào chính viện Thẩm phủ, Tam Thất đi theo một bên, tay vẫn vịn lại một chỗ trên bụng Nguyên Sách, Nguyên Sách nằm thẳng tắp ở trên cáng, tay che mắt mình lại lại, Khương Trĩ Y đi ở phía trước dẫn đường, một mặt chỉ huy phía sau: "Cẩn thận một chút, chỗ này có bậc thang, đừng làm ngã thiếu tướng quân các ngươi......"
Ánh mắt có thể giết người của Nguyên Sách từ kẽ ngón tay tràn ra, lạnh lùng liếc về hướng Tam Thất.
Tam Thất cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đến mức như vậy. Lúc đầu hắn vốn chỉ muốn cho thiếu phu nhân quay đầu quan tâm thiếu tướng quân một chút, không nghĩ tới đối với thiếu phu nhân mà nói, số lượng máu này thật sự quá nhiều, nên liền lao sư động chúng thành như vậy. Thiếu tướng quân nói mình có thể tự đi, thiếu phu nhân còn không tin, bắt hắn phải nằm lên cáng.
Có cái gọi là, thương nhẹ không xuống khỏi hoả tuyến, thương nặng không lên cáng nằm, trừ phi chỉ còn một hơi, có nam tử hán nào của Huyền Sách Quân nguyện ý bị người ta khiêng đi như vậy đâu, khó trách toàn bộ hành trình thiếu tướng quân đều che mắt, bịt tai trộm chuông.
Phòng ngủ, Lý Từ Phong đã mang theo hòm thuốc đứng chờ sẵn, nghe được động tĩnh phía sau, liền nhanh chân bước lên trước, vừa muốn há mồm hỏi tình huống, nhưng cúi đầu liền thấy tay Tam Thất đang đầy máu khô đã đông cứng lại.
"?"Đối hiện với ánh mắt thẹn thùng lẫn ngại ngùng của Tam Thất, lại vừa thấy bộ dáng không dám nhìn ai của Nguyên Sách, Lý Từ Phong chậm rãi chớp chớp mắt, nhớ tới tin tức mới vừa rồi nhận được, "Nghe nói ngươi —— chảy rất nhiều máu?"
Khương Trĩ Y đi đằng trước dẫn đường vừa kéo màn giường ra, đang định để cho bọn họ nâng Nguyên Sách lên giường, nghe thấy lời này liền nghi hoặc mà nhìn lại đây.
Tam Thất vội nói: "Thiếu phu nhân, nếu được làm phiền ngài đi phân phó người đun chút nước ấm tới?"
"Vậy các người nhanh chóng nâng hắn lên giường đi, Lý Quân Y, nơi này liền giao cho ngươi." Khương Trĩ Y xoay người vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Cửa phòng vừa đóng lại, Nguyên Sách từ trên cáng xoay người mà xuống, nhìn Tam Thất híp híp mắt: "Ngươi chê ta mệnh quá dài có phải hay không?"
"Thiếu tướng quân, sao ngài lại có thể được lợi còn khoe mẽ như vậy, tốt xấu gì thiếu phu nhân cũng quan tâm ngài, không phải......"
"Nếu để nàng ấy biết ——" Nguyên Sách nhắm mắt, rút đao trên hông một binh lính ra, hướng về phía eo chính mình.
"Ai!" Tam Thất cuống quít ngăn hắn lại, "Thiếu tướng quân, không được không được, hay là nhờ Lý Quân Y băng bó cho ngài một cái, băng bó xong rồi, có thương tích hay không cũng không khác biệt lắm......"
Nguyên Sách thở dài một hơi, cởi áo ngoài ngồi lên trên giường.
Lý Từ Phong thành thạo băng bó cho " vết thương" trên bụng Nguyên Sách xong, xách hòm thuốc lên lắc lắc đầu: "Đi theo ngươi thật là mệnh lao lực, đi đây."
Nguyên Sách nhướng mắt nhìn hắn, chờ hắn đẩy cửa phòng ra, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, kêu hắn một tiếng: "Lý Từ Phong."
Lý Từ Phong quay đầu: "Còn có việc?"
Nguyên Sách cong khóe miệng: "Có khi nào —— ngươi được người kêu là ca ca không?"
"......"
Lý Đáp Phong cong cong mắt: "Vậy có khi nào —— ngươi biết hiện tại ta đang muốn đi làm cái gì không?"
"?"
"Phụng lệnh của quận chúa, đi trị thương cho Bùi công tử mà nàng thập phần để ý."
Nguyên Sách: "......"
*
Khi Khương Trĩ Y phân phó xong hạ nhân rồi quay về đây, phát hiện Lý Từ Phong cùng Tam Thất đều đã không còn ở trong phòng ngủ, Nguyên Sách một mình đứng ở trước giường, thay một thân xiêm y sạch sẽ, đang mang lại thắt lưng bên hông.
"Nhanh như vậy liền băng bó xong rồi?" Khương Trĩ Y kinh ngạc tiến lên, "Nước ấm còn chưa đun xong đâu......"
Động tác mang thắt lưng của Nguyên Sách ngừng lại một chút, tránh đi ánh mắt của nàng: "Vốn dĩ chỉ là tiểu thương."
"Chảy nhiều máu như vậy cũng coi như tiểu thương sao?" Thấy hắn linh hoạt kéo dây lưng bằng kim loại như vậy, xác thật trông có vẻ như không có việc gì, trái tim Khương Trĩ Y cũng buông xuống, lại nhớ lần trước khi hắn bày mưu gài bẫy Chung gia cùng Trác gia cũng bị thương khuỷu tay, sau khi băng bó xong thì hành động vẫn có chút không tự nhiên.
Khương Trĩ Y nhăn nhăn mày, nắm chặt cổ tay áo cúi đầu: "Vậy lần trước khi ngươi ra mặt cho ta, rốt cuộc chảy bao nhiêu máu vậy......"
Ánh mắt Nguyên Sách cứng lại, không nghĩ tới nàng sẽ nhớ lại việc này, mắt thấy cảm xúc của nàng tụt xuống không ít, liền chần chờ nói: "Cũng —— không nhiều lắm."
"Lần trước ngươi băng bó xong ta còn nghe cả mùi máu, lần này lại không có!" Khương Trĩ Y bĩu môi.
Tuy là so đo như vậy, nhưng nàng lại chỉ so đo hắn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, thì lần trước hắn phải càng chảy nhiều máu hơn, chứ chưa từng hoài nghi lần này thương thế của hắn là giả. Tựa như vô số lần trước đây nàng bị hắn lừa vậy.
Nguyên Sách xoay đầu qua một bên, như trong lòng đang giãy giụa, một lát sau, liền gỡ thắt lưng vừa mới mang xong xuống, cởi áo ngoài ra.
Khương Trĩ Y vội vàng quay người đi.
"Xoay qua đây, ta cho nàng xem."
"Chỗ lần này ngươi bị thương, ta, ta không tiện xem, ngươi không có việc gì thì......" Khương Trĩ Y còn chưa dứt lời, thì người đã bị đôi bàn tay xoay lại một phen, vải mịn sạch sẽ rớt xuống, một thân thể hoàn hảo không tổn hao gì rơi vào mắt.
Khương Trĩ Y ngẩn ra, giương mắt nhìn nhìn hắn, kinh nghi vén xiêm y hắn lên, duỗi tay chạm đến vùng eo bụng của hắn: "Ngươi, vết thương của ngươi đâu? Mới vừa rồi không phải bị thương chỗ này sao?"
Bụng dưới Nguyên Sách cứng lại, thân thể căng thẳng: "Tam Thất lừa nàng."
"Cũng coi như —— ta lừa nàng đi."
Khương Trĩ Y ngơ ngác chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, tay rũ bên người liền tạo thành nắm tay, cắn răng: "Nguyên —— Sách ——!"
Nguyên Sách lấy khớp xương ngón trỏ khẽ quẹt quẹt mũi.
Ngực Khương Trĩ Y trên dưới phập phồng, hít vào một hơi, liền xoay người đi ra ngoài.
Nguyên Sách đưa tay kéo người trở về: "Chỗ này của ta xác thật từng bị thương mà, năm trước khi xẻo cái bớt đi còn rất đau, hay là nàng miễn cưỡng xem như ta mới bị thương hôm nay đi?"
"Cầm vết thương năm ngoái đi lừa gạt tình cảm của ta hôm nay, ta có mà dư thừa......" Khương Trĩ Y nói đến một nửa bỗng dưng cứng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía bên trái eo bụng hắn, "Ngươi nói cái gì? Chỗ này của ngươi, vốn là có cái..... Bớt?"
Tuy không biết vì cớ gì nàng lại cảm thấy hứng thú với chuyện này, nhưng Nguyên Sách vẫn xả dây quần xuống một đoạn, lộ ra vết sẹo do bị xẻo bớt một miếng thịt kia ra cho nàng xem.
Khương Trĩ Y giờ phút này hoàn toàn đã quên mất chuyện mình đang nổi giận vì bị lừa, cũng hoàn toàn quên không thèm nóng mặt trong tình cảnh, chỉ biết nhìn chằm chằm cái vết sẹo hình như cái hạt điều dài kia, hồi tưởng lại cái gì đó.
"Cái bớt này của ngươi, có phải màu đỏ hay không...... Hình dáng giống như một con mãng xà vậy?"
Ánh mắt Nguyên Sách biến đổi: "Nàng làm sao biết được?"
Khương Trĩ Y chấn động mà mở to mắt.
Nàng làm sao biết...... Bởi vì lại là trong 《 Y Y truyện 》 có nói.
Thật kỳ quái, cái quyển thoại bản này, tại sao năm lần bảy lượt cái gì cũng có thể nói chuẩn, cái gì đều có thể trùng hợp giống đến như vậy?
Khương Trĩ Y hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới đêm giao thừa, nàng vì trong thoại bản có nói cái A Sách ca ca kia không ăn thịt bò, liền cho rằng Nguyên Sách cũng không ăn, kết quả lời vừa ra khỏi miệng, lại bị Nguyên Sách phủ nhận ——
"Vậy ngươi...... Có phải cũng thật sự không ăn thịt bò hay không?"
Nguyên Sách khép xiêm y lại, do dự gật đầu.
Khương Trĩ Y xuất thần mà đỡ mép giường, ngồi xuống trên giường.
Từ cái ngọc bội kia của Bùi Tuyết Thanh, đến chuyện Thẩm Nguyên Sách khổ sở giả trang ăn chơi trác táng, lại đến chuyện cái bớt của Nguyên Sách cùng chuyện hắn kiêng ăn cái gì...... Một cái trùng hợp là trùng hợp, nhưng nhiều trùng hợp đến như vậy, thật sự không thể tin đó vẫn là trùng hợp.
Cái trận trời xui đất khiến này của nàng cùng Nguyên Sách hoàn toàn là do cuốn thoại bản này dựng lên, nếu như những tồn tại trong thoại bản không phải trùng hợp, vậy rốt cuộc đây là ai viết lại? Mục đích lại là cái gì?
Người viết thoại bản biết nhiều chuyện như vậy, lại không hề tố giác bí mật của Thẩm gia, chỉ lấy bí mật này viết thành một quyển thoại bản phong nguyệt, đưa đến trên tay nàng...... Chẳng lẽ là vì làm cho nàng cùng Nguyên Sách nói chuyện yêu đương sao?
"Có ai cũng biết chuyện ngươi không ăn thịt bò, cùng với bộ dáng cái bớt này trên người của ngươi không?" Khương Trĩ Y nghiêm túc hỏi.
Thấy nàng nghĩ trăm lần cũng không ra, nóng lòng chứng thực, Nguyên Sách áp xuống nghi vấn trong lòng chính mình một phen, đáp nàng: "Lý Từ Phong, Mục Tân Hồng, còn có mẹ kế trong nhà ta."
"Chỉ có ba người này?"
"Chỉ có ba người."
"Vậy ngươi ngẫm lại xem, những người biết hai chuyện này, có thể có ai hy vọng ta và ngươi nói chuyện yêu đương, hỉ kết lương duyên hay không?" Khương Trĩ Y hỏi ra miệng xong, chính mình cũng phát hiện vấn đề này thực sự cổ quái, châm chước dùng từ, "Ý ta là, đặc biệt rất hy vọng, hao tổn tâm cơ cũng muốn thực hiện cho được ấy."
Nguyên Sách bị nàng hỏi đến sửng sốt: "Người hy vọng nàng cùng ta nói chuyện yêu đương, hỉ kết lương duyên, còn hy vọng đến vô cùng mãnh liệt, hao tổn tâm cơ cũng muốn thực hiện, lại phải biết được ta kiêng ăn cái gì, cùng với cái bớt trên người ta?"
Khương Trĩ Y trịnh trọng gật gật đầu: "Mau ngẫm lại, có người nào như vậy không?"
"Có."
"Ai?"
Nguyên Sách buông tay: "Không phải đang đứng ở trước mặt nàng sao?"
"............"