Xa xa liền thấy cửa gian phòng kia của Khương Trĩ Y đang mở rộng cửa, nàng lẻ loi một mình ngồi ở phía trước cửa sổ, cái gì cũng không làm, tựa hồ như đã ngồi chờ hắn hồi lâu.
Người trước nay thiên quân vạn mã có lao qua trước mặt cũng chỉ cười giờ lại cả người chân răng lạnh mà hít sâu một hơi, Nguyên Sách cúi đầu gãi gãi giữa mày, đi lên phía trước, khẽ gõ vào trên cửa hai cái.
Khương Trĩ Y ngồi ngay ngắn không quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn: "Vào đi."
Nghe thanh âm không giống như đặc biệt tức giận, nhưng cũng tuyệt đối không cao hứng.
Nguyên Sách bước qua ngạch cửa, trở tay đóng cửa phòng lại, nghiêng đầu xem xét sắc mặt nàng: "Sao chỉ có một người?"
Khương Trĩ Y mím môi: "Chuyện tối nay muốn nói, còn có người thứ hai có thể nghe sao?"
"Vậy ta đây nên ngồi nói, hay là đứng nói, hay là ——" Nguyên Sách ho nhẹ một tiếng, cúi đầu nhìn đầu gối mình.
Nguyên Sách căng đầu gối ngồi xuống giường mỹ nhân phía sau Khương Trĩ Y, nhìn về phía gương đồng trước mặt nàng, từ trong gương có thể thấy nàng đang cụp mắt xuống, môi mím lại thành một đường.
"Chuyện hôm nay nàng hỏi Tam Thất ——" Tay Nguyên Sách gác trên đầu gối hơi nắm thành quyền, "Cao Thạch đã không còn trên nhân thế."
Nghe được đáp án như trong dự kiến, Khương Trĩ Y ngẩng đầu lên, nhìn hắn qua gương đồng: "Cho nên, y sư của ta căn bản không trị được cho hắn, có phải hay không?"
"Vậy phương thuốc lúc đó, là chàng cùng Hoàng lão tiên sinh thông đồng nhau lừa gạt ta?"
Khương Trĩ Y nhăn mi lại: "Vì sao phải gạt ta? Chàng hẳn là biết ta cũng chỉ có ý tốt thôi, trị không hết, thì bất quá ta cũng chỉ mở miệng an ủi an ủi chàng, cũng không có gì lớn."
"Còn nữa, lúc ấy chàng không biết ta sẽ dẫn theo y sư tới cửa, cũng không biết ta sẽ dẫn Hoàng lão tiên sinh theo, khi xem bệnh ta đứng ngay một bên, hai người làm như thế nào mà ngay trước mặt ta, thông đồng với nhau mà ta như đồ ngốc chả hay biết gì?"
"Bởi vì khi nàng tới ——" Nguyên Sách nhìn về phía trong gương, "Người đã không còn thở."
Khương Trĩ Y lạnh lưng, cả người rùng mình một cái, chậm rãi mở to mắt.
Cho nên, lúc ấy Hoàng lão tiên sinh vào cửa bắt mạch, thì là bắt mạch cho một người chết?
Bởi vì hoảng loạn, nên ông ta vốn do dự xem phải đáp lại như thế nào, dưới tình hình như thế, cũng không cần Nguyên Sách nói cái gì, là một y sư thường xuyên tiếp xúc quý nhân, ông tất nhiên hiểu được phải làm như thế nào......
"Cho nên người là ——" Khương Trĩ Y cứng đờ xoay người lại.
"Do ta giết."
"Vì sao?" Lông mi Khương Trĩ Y run lên, "Cao Thạch là do chàng giết, vậy nam đinh cả nhà Chung gia......"
Nhìn chằm chằm hàng mi rung rung của Khương Trĩ Y, trong cổ họng Nguyên Sách chợt nghẹn.
Mấy chuyện giết người thế này, với hắn mà nói vốn bình thường giống như ăn cơm uống nước, nhưng thấy ánh mắt nàng khẩn trương như không muốn tiếp nhận sự thật như vậy, lại không dám nói nhiều, sợ doạ nàng bỏ chạy.
Sau một lúc lâu qua đi, Nguyên Sách mở miệng: "Cũng là ta giết."
Tay Khương Trĩ Y giấu ở trong cổ tay áo xuân sam nhẹ nhàng nắm chặt lại.
Nàng nhớ rõ hắn từng nói Cao Thạch là ân nhân cứu mạng hắn, nói cho chuẩn xác hơn, hẳn là ân nhân cứu mạng huynh trưởng hắn, nhưng nếu hắn ra tay giết Cao Thạch, như vậy cái câu chuyện ân nhân này nhất định cũng là giả.
"Chàng sau khi giết Cao Thạch liền đi thư viện, đối mặt với Chung gia, chẳng lẽ là bởi vì......"
"Bởi vì bọn họ, một kẻ là phản đồ, một kẻ là hung thủ."
Thanh sắc trong giọng nói của Nguyên Sách rất bình tĩnh, phảng phất như đang miêu tả một chuyện không liên quan gì đến mình, nhưng càng không gợn sóng như vậy, lại càng giống như sóng lớn ngập trời giấu trong màn mây bình tĩnh.
Môi Khương Trĩ Y môi run run: "Cho nên...... Thẩm Nguyên Sách không phải đơn thuần là chết trận sa trường, mà là bị người ám hại?"
Nguyên Sách khẽ gật đầu.
Giống bị một chậu nước lạnh tạt xuống đầu, trời tháng tư mà trong nháy mắt Khương Trĩ Y lạnh đến hàm răng cũng run rẩy, tay chân cũng lạnh lẽo theo.
Nàng suy nghĩ cả ngày, nghĩ ra rất nhiều loại khả năng mà hắn ôm mối thù không đội trời chung với Chung gia, đã nghĩ qua rất nhiều tình huống, nhưng sợ nhất chính là cái đáp án này.
Cũng chính là do đã nghĩ đến cái khả năng này, cho nên hôm nay nàng mới không đi tìm hắn rải lửa giận, chỉ là ngồi đây an an tĩnh tĩnh chờ hắn, hỏi hắn cho rõ ràng.
Nhưng giờ khắc này, nàng thà rằng hắn nói ra một lý do làm nàng không thể thông cảm, làm nàng muốn nổi giận còn hơn.
Trước mắt nàng lại lần nữa hiện ra ngôi mộ cô đơn sơ sài trên ngọn núi hoang kia, cái bí mật chôn giấu dưới ngôi mộ đó, còn tàn nhẫn hơn nàng nghĩ quá nhiều......
Khương Trĩ Y đưa mắt nhìn thẳng hắn: "Cho nên chuyện chàng thay thế huynh trưởng mình, là vì muốn báo thù cho hắn."
Người Bắc Yết là đầu sỏ gây tội, hắn liền giết sạch người Bắc Yết, một đường giết đến vương đình Bắc Yết, thiêu hủy phần mộ tổ tiên của bọn họ.
Cao Thạch là phản đồ, hắn liền lợi dụng phản đồ tìm ra độc thủ phía sau màn, sau đó giết phản đồ.
Lạc Khang bá chính là người sau lưng Cao Thạch, hắn liền tàn sát sạch sẽ tất cả nam đinh một nhà Chung gia, không chừa một người.
Nguyên Sách nhìn lại nàng: "Đúng vậy."
Khương Trĩ Y lẳng lặng nhìn thẳng hắn một lát, bỗng nhiên dời mắt quay người đi, cúi đầu lấy tay che lại mặt.
Nguyên Sách hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía nàng: "Khương Trĩ Y?"
Không được câu trả lời, đợi cả một buổi, lại chờ được một tiếng nức nở khe khẽ vang lên.
Ánh mắt Nguyên Sách chợt lóe, đứng dậy bước nhanh lên, cúi người xuống nhìn nàng: "Làm sao vậy, khóc cái gì?"
Khương Trĩ Y cúi đầu ôm mặt, nước mắt theo khe hở ngón tay uốn lượn chảy xuống, nấc nghẹn từng tiếng, không nói lời nào.
Nguyên Sách cũng quên đã bao lâu chưa thấy nàng khóc, hình như từ khi nàng khôi phục ký ức tới nay, đã không còn rơi nước mắt trước mặt hắn nữa. truyện ngôn tình
Lúc trước nguyên nhân nàng khóc rất đơn giản, cho dù mới nhìn sẽ không biết vì sao, nhưng nàng cũng sẽ vừa khóc vừa trách người, khóc lóc như vậy, nhưng cũng sẽ tự mình nói ra đáp án.
Nguyên Sách chần chờ đứng ở phía sau nàng, suy đoán nói: "Không phải giấu một mình nàng, Bùi Tuyết Thanh ta cũng không nói."
"Những việc này, người biết càng ít càng an toàn, biết cũng không được chỗ tốt gì."
"Nếu không phải nàng đoán ra ——"
Nguyên Sách vừa nói vừa cúi đầu cầm tay nàng, Khương Trĩ Y quay người đi, không cho hắn động.
Nguyên Sách nhíu nhíu mày, lại bế dựng nàng lên, ôm đến trên giường mỹ nhân, để nàng ngồi lên trên đầu gối hắn, kéo tay nàng đang che mặt xuống: "Cũng không phải chưa thấy ——"
Khuôn mặt đầy nước mắt lấm lem làm hắn không nói nên lời.
Khương Trĩ Y buông đôi tay che hai mắt đẫm lệ xuống, nước mắt doanh doanh nhìn hắn, lại không giống như đang trách cứ hắn.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Nguyên Sách nhíu mày, lấy lòng bàn tay đi lau má nàng, cùng nước mắt trên khóe mắt nàng.
Nước mắt Khương Trĩ Y còn đang tiếp tục rớt xuống: "Không biết nữa......"
Nàng cũng không biết vì sao, chỉ là khi nàng biết chuyện rốt cuộc trong nửa năm hắn cùng nàng quen biết này hắn đang làm cái gì, trong lòng đột nhiên rất khó chịu.
Nàng cho rằng, hắn chịu nhiều khổ cực như vậy để thay thế huynh trưởng hắn, là vì từ đây hắn có thể sống dưới ánh sáng, chứ không phải sống trong bóng tối càng sâu như thế này.
"Không biết?" Nguyên Sách nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, "Không phải đang trách ta lừa nàng?"
Giọng Khương Trĩ Y còn nức nở oán trách: "Chuyện chàng gạt ta sự còn ít sao, ta còn thiếu thêm một chuyện này sao!"
"Có trách bất quá cứ chậm rãi trách từng chuyện một, khóc cái gì?"
Khương Trĩ Y hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn.
Khóc cái gì nhỉ? Đại khái là, khi nàng biết được hắn còn có chuyện lừa nàng, lại không phải muốn mắng hắn, mà là muốn khóc ——
Có thể là nàng đã không còn trách hắn đi.
Chuyện trên đời này, cuộc đời con người vốn là không phải không trắng thì là đen. Thị phi đúng sai, thông thường bên nào cũng cho là mình phải, mọi người đều có nguyên nhân của mình, đúng trong lòng người này, rất có thể là sai trong lòng người khác.
Hắn lưng đeo huyết cừu chí thân đi vào Trường An, với hắn mà nói, mục tiêu là lấy đại cục làm trọng, bảo hộ bí mật gia tộc, nên chuyện nửa năm qua hắn làm với nàng hiển nhiên hắn đều cho là đúng.
Nhưng với nàng mà nói, cho dù hắn có nỗi khổ to lớn như thế nào, nhưng hắn biết rõ nàng bị ngã hỏng đầu, còn thản nhiên đón nhận tình cảm của nàng trong khi không thanh tỉnh, lừa nàng đi đến biên quan trời xa đất lạ này, hiển nhiên là sai.
Nếu phải dùng thị phi đúng sai tới so đo việc này, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không có kết quả.
Cho nên, giống như Kinh Chập nói với nàng, không nên vì nhất thời mềm lòng mà lưu lại, cũng không nên vì nhất thời mạnh miệng mà rời đi, để so đo chuyện này, không phải tùy theo lập trường đúng sai của mọi người, mà là nên xoay chuyển theo tâm ý mình, là —— thích thì lưu lại, không thích thì rời đi.
Nếu nàng tha thứ cho hắn, không phải là nàng tán đồng chuyện hắn lừa gạt nàng, mà là vì thích.
Mắt thấy nước mắt Khương Trĩ Y vừa lau một hàng lại rơi tiếp một hàng, Nguyên Sách vẫn không đoán được nàng suy nghĩ cái gì, khẽ thở dài một tiếng: "Khương Trĩ Y, nàng như vậy kêu ta làm sao bây giờ?"
Khương Trĩ Y giơ tay lau lau nước mắt, bỗng nhiên nghĩ cái gì thì nói cái đó: "Chàng cởi xiêm y ra cho ta nhìn xem."
Nguyên Sách sửng sốt: "Nhìn cái gì?"
"Chàng cởi ra là được......"
Nguyên Sách chớp chớp mắt, một tay gỡ thắt lưng kim loại và thắt lưng vải, cởi áo ngoài ra, xách lên bỏ qua một bên.
Khương Trĩ Y ngồi ở trên đùi hắn, mở vạt áo hắn ra một phen.
Giữa mày Nguyên Sách giật giật, nâng mắt lên.
Khương Trĩ Y còn đang vừa thút thít, vừa lao lực mà vạch hai vạt áo hắn ra hai bên, lúng túng mở áo trong của hắn, đầu ngón tay như có như không mà cọ vào người hắn.
Bụng dưới Nguyên Sách chợt căng thẳng, ấn đôi tay nàng đang sờ soạng lung tung xuống, tự mình cởi áo trong ra.
Làn da với vân da rõ ràng hiện lên ngay trước mắt, Khương Trĩ Y lại không có chút tâm tư thẹn thùng, nàng rũ mắt xuống, tỉ mỉ xem từng vết sẹo ngắn dài, sâu cạn không giống nhau trên người hắn, lại hít nghẹn một tiếng, nức nở lẩm bẩm: "Nhiều sẹo như vậy, vì báo thù lại xẻo thêm một lần......"
Ánh mắt Nguyên Sách khẽ nhúc nhích, giống như rốt cuộc cũng hiểu nàng đang khóc cái gì, trầm mặc một chút liền nói: "...... Tay nghề Lý Từ Phong cũng được, một lần liền xong."
"Một lần xẻo nhiều như vậy, sao chịu nổi chứ......" Khương Trĩ Y uỷ khuất giống như chính mình bị, khóc đến càng thương tâm.
Nguyên Sách híp mắt cười, giơ tay vuốt vuốt chóp mũi đỏ ửng vì khóc của nàng: "Sao lại chịu không nổi chứ, ngay cả nàng khóc với ta, ta đều chịu nổi cơ mà."
"Nói bậy, ta khóc làm sao có uy lực như đao kiếm chứ?"
"Sao lại không phải?"
Khương Trĩ Y trừng mắt liếc hắn một cái, lại lần nữa rũ mắt xuống nhìn, thấy sau vai hắn có một cái sẹo lồi đặc biệt dữ tợn, liền nâng ngón trỏ lên cẩn thận chạm chạm vào.
Hô hấp Nguyên Sách như ngừng lại, vân da căng lên từng khối, lại nóng như bàn ủi.
Khương Trĩ Y nghiêng đầu nhìn hắn: "Còn, còn đau sao?"
"Nàng nói đi?" Nguyên Sách để trần nửa người trên, người lại như nhập định mà không nhúc nhích, "Đã gần một năm còn ——"
Khương Trĩ Y bỗng nhiên ôm lấy hắn, cúi đầu, nhẹ nhàng buông xuống một nụ hôn lên chỗ vết sẹo lồi đáng sợ kia: "Ta đây hôn một cái, liền không đau."