Cũng không thể trách bọn họ chưa hiểu sự đời, người sống an nhàn trong thư viện này lâu rồi, luôn cho rằng cái trò khảo thí cưỡi ngựa bắn cung của học đường chữ "Thiên" đã vô cùng đỉnh, mà cao nhất cũng bất quá giống như Chung Bá Dũng vậy, mười mũi tên mười hồng tâm, nào biết được rằng trên đời này "thiên ngoại hữu thiên".
Đương nhiên, càng chấn động hơn chính là, cái thiên bọn họ đang nhìn lên này, cư nhiên lại là Thẩm Nguyên Sách.
Tuy đã qua nửa năm, biên quan cũng truyền đến chiến báo lần lượt chấn động Trường An, nhưng bọn hắn là đồng học của Thẩm Nguyên Sách ngày xưa, ấn tượng đối với Thẩm Nguyên Sách trước sau chỉ dừng lại ở chuyện đó là tên trộm cắp trèo tường trốn học, mở sách ra liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự, trong lúc học còn tụ tập ném xúc xắc, mở miệng là chống đối, chọc cho tiên sinh dạy học tức đến suýt ngất xỉu......
Bọn họ tốt xấu gì thì cũng còn phụ mẫu ở Kinh thành, kiếm chuyện quá mức thì sẽ có gia pháp hầu hạ. Nhưng năm đó phụ thân Thẩm Nguyên Sách ở xa tận Hà Tây, mẹ kế lại ôn ôn nhu nhu, chưa từng mắng hắn nửa câu, muốn nói đến kiếm chuyện gây sự, Thẩm Nguyên Sách nhận thứ nhì, ai dám nhận thứ nhất?
Cho nên bất luận bên ngoài nói như thế nào, nói Thẩm Nguyên Sách rèn luyện trong quân ba năm có thể nói là đã thoát thai hoán cốt, phượng hoàng niết bàn, nói tướng môn quả thực vô khuyển tử, thì mấy kẻ đã từng là đồng học như bọn họ cũng chỉ bỏ ngoài tai.
Huyền Sách Quân vốn chính là đội quân hùng mạnh nhất Đại Diệp, có binh lính thiện chiến ở đó, còn có quân sư lợi hại bày mưu tính kế, động đao động thương thì cũng có sẵn lá chắn thịt, nói vậy tùy tiện một tướng quân nào cũng đều có thể chỉ tay năm ngón mà đánh thắng trận, bất quá chỉ là vấn đề thời gian thôi!
—— Trước trận khảo thí cưỡi ngựa bắn cung này, bọn họ đã cho rằng như vậy.
Yên lặng suy nghĩ, mọi người dần dần lấy lại tinh thần, hậu tri hậu giác cảm thấy không ổn lắm.
Bình thường một mình Chung Bá Dũng bá chiếm ngôi đầu trong học đường còn chưa tính, hiện giờ một Chung Bá Dũng xuất sắc nổi bật, lại thêm một Thẩm Nguyên Sách còn cao hơn một bậc, nếu Chung Bá Dũng là người không chịu thua, tiếp tục cố gắng......
Thật vất vả tập luyện thì thuật cưỡi ngựa tài bắn cung mới tiến bộ một chút, còn nghĩ muốn mang thành tích về để được ngợi khen, hiện giờ vừa thấy thành tích của nhất bảng, nhì bảng như vậy, thì thành tích vốn khiêm tốn mong manh của bọn họ, phải nhìn vào đâu mới có thể phát hiện ra có điểm tiến bộ đây?
Cả đám người đang ngồi bắt đầu lo lắng cho tiền đồ chính mình, ngoại trừ Khương Trĩ Y lúc này có chút mệt mỏi vì cảm xúc dao động quá nhiều.
Hưng phấn đi qua, mắt thấy những học đồ kế tiếp lên khảo thí cũng chả ai có biểu hiện đáng xem, Nguyên Sách lại ngồi cách mình xa vạn dặm, Khương Trĩ Y không thú vị mà che tay áo lên mặt, ngáp một cái, đầu ngả về sau, dựa vào Cốc Vũ nhắm mắt dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, trong lúc mơ màng ngủ liền nghe được một thanh âm quen thuộc: "Đưa nàng ấy hồi phủ ngủ."
Mơ hồ cảm giác được cánh tay mình bị người xách lên, Khương Trĩ Y vội vàng đánh nhau với cơn buồn ngủ, giãy giụa mở mắt ra.
Ngẩng đầu lên, phát hiện một cái giáo trường to như vậy giờ đã trống không, chúng học đồ cùng Giáo đầu đều đã không còn ai, Nguyên Sách đang đứng ở trước ghế dài liếc nhìn đỉnh đầu nàng, bộ dáng như thấy nàng đúng là không bớt lo.
Khương Trĩ Y tỉnh táo lại, chớp chớp mắt: "...... Ta không trở về phủ đâu!"
Nguyên Sách: "Mới vừa rồi cũng thấy được trong thư viện này là những loại người nào, còn muốn ở chỗ này?"
"Ta quan tâm bọn họ là loại người nào làm chi, có chàng không phải được rồi sao?" Khương Trĩ Y hừ giọng, được Cốc Vũ đỡ đứng dậy, "Chàng đúng là thay đổi sắc mặt cũng thật mau, không muốn ta ở chỗ này, vậy mới vừa rồi chàng cười với ta làm cái gì......"
Nguyên Sách nhướng mày: "Ta còn không phải bị nàng ra sức biểu diễn chọc cười?"
Khương Trĩ Y không cam lòng mà trừng mắt liếc hắn một cái: "Đã tình thế như vậy còn phân thần nghe ta biểu diễn, chàng chính là thích ta ở cạnh chàng thôi!"
"Kẻ hèn nghe thanh biện vị, tình thế trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, còn nguy hiểm hơn thế này trăm ngàn lần."
Khương Trĩ Y: "Dù sao ta không đi, lần đầu tiên xem chàng bắn tên, ta còn chưa có xem đã ghiền đâu!"
"Đúng rồi, trước kia khi ở trong sân bắn cung, không phải chàng đều giả dạng làm mèo ba chân sao? Những lúc đó làm sao tính được."
Tất nhiên, có một vị phụ thân ở biên quan tay cầm trọng binh, huynh trưởng giống như tù nhân mà ở lại Trường An, càng không học vấn không nghề nghiệp thì càng làm người khác an tâm, càng không dễ bị người ghen ghét.
Cả thành Trường An này đều cho rằng ba năm qua đi, tên ăn chơi trác táng ngày nào đã ăn đau ăn khổ, học được nhiều điều, cũng trưởng thành rất nhiều, lại không ai biết tên ăn chơi trác táng chưa bao giờ là ăn chơi trác táng, mà tên ăn chơi trác táng đó cũng đã không còn cơ hội trưởng thành lên.
...... Nhưng mà, nhìn dáng vẻ, năm đó huynh trưởng giấu diếm mọi người, nhưng lại chỉ thanh thản thể hiện với người trong lòng.
"Ngẩn người làm gì?" Bàn tay trắng như tuyết của Khương Trĩ Y quơ quơ ở trước mắt, "Ta nói sai cái gì sao?"
"Vậy còn đuổi ta đi nữa không?" Thấy hắn không nói lời nào, Khương Trĩ Y thừa thắng xông lên, "Không nói cái khác, chàng cũng không thể qua cầu rút ván, nếu hôm nay không có dây cột tóc của ta, làm sao chàng có thể biểu hiện thắng Chung Bá Dũng? Tốt xấu gì ta cũng coi như là tiểu phúc tinh của chàng nha."
"Nếu ta đây trả lại ân tình này của nàng, nàng liền chịu đi?"
Sao có người là chấp nhất đến như vậy chứ, Khương Trĩ Y không cao hứng mà bĩu môi: "Chàng trả trước đi rồi nói."
"Được, muốn ta trả như thế nào?"
Câu này đột nhiên vừa hỏi, Khương Trĩ Y nhất thời cũng không nghĩ được ý kiến hay gì, nàng đưa mắt nhìn nhìn xung quanh, chợt loé lên một suy nghĩ, liền giơ ngón tay chỉ chỉ cái bia cách đó không xa: "Hay là chàng dạy ta bắn tên?"
"?"
"Đây cũng không phải là chuyện một ngày có thể trả xong."
Nguyên Sách trên dưới đánh giá nàng, bổ sung nói: "Chỉ sợ một năm còn chưa được."
"...... Bảo chàng dạy ta bắn tên thôi, cũng chưa nói nhất định phải dạy cho thật lão luyện mà! Ta muốn thử cái loại cảm giác ——' vèo ' một cái liền bắn trúng đích, không được sao?"
Nguyên Sách trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, xoay người đi ra khỏi đường phi ngựa, tiện tay xách lên một cái bia, kéo những mũi tên cắm hỗn độn trên đó xuống, mang bia ngắm lên đất trống, đưa mắt ước lượng khoảng cách đến chỗ nàng một chốc, lại dịch bia lại gần hơn một nửa.
Khương Trĩ Y: "......"
Xem vẻ mặt nàng hầm hừ phảng phất như bị sỉ nhục, Nguyên Sách quay đầu sang một bên, khoé miệng hơi cong lên, lại xoay người mang cung trở về, lấy khăn tay Cốc Vũ đưa cho mà chùi chùi mặt cung, lại đưa cung vào lòng bàn tay trái của nàng: "Còn thất thần làm gì, tiểu phúc tinh?"
Khương Trĩ Y nhận cung, trong miệng vẫn lẩm nhẩm lầm nhầm: "Chàng cũng không đừng có khinh người, ' ai chả có thế mạnh của mình ', võ nghệ thì ta dốt đặc cán mai, nhưng viết thơ khẳng định hơn chàng không ít......"
Cốc Vũ thấy hai người lại đang sắp làm lớn chuyện một hồi, liền thoái thác nói mình đi trông chừng, rồi lui đến một chỗ xa.
Nguyên Sách đứng đó, chỉ chỉ giày nàng: "Hai chân đứng dang ra một chút, khoảng cách bằng vai."
Lại chỉ chỉ vai nàng: "Bả vai phải thẳng lên."
"...... Sao phiền toái như vậy."
"Vậy còn muốn cái cảm giác ' vèo ' một chút liền bắn trúng hay không?"
"Muốn muốn muốn ——"
Nguyên Sách điều chỉnh tư thế cho nàng xong, cúi đầu cầm lấy một mũi tên, nhét vào giữa kẽ tay nàng.
"Từ từ......" Nhìn đuôi mũi tên giữa hai ngón tay, Khương Trĩ Y bừng tỉnh nhớ ra, "Lúc này ta đứng xem toàn thấy bọn họ có đeo nhẫn ngọc ban chỉ, ta không có mang, có phải sẽ rất đau hay không?"
Nguyên Sách rũ mắt nhìn ngón tay trắng nõn suông như cọng hành, không hề tỳ vết kia ——
"Có."
"...... Có cách nào không đau nhưng vẫn có thể bắn mũi tên bắn ra hay không?"
Nguyên Sách nhắm mắt nâng tay mình lên: "Vậy để ta đây đau, được chưa?"
"Ta cũng không thể để cho chàng......"
Lời còn chưa dứt, một cái bóng chợt trùm qua đỉnh đầu, lòng ngực ấm áp từ phía sau áp lại, tay đang kéo căng dây cung bỗng nhiên bị người nắm qua, bàn tay đang cầm cung kia cũng bị gói vào trong một lòng bàn tay to rộng.
Giống như có một ngọn lửa thốc thẳng lên đỉnh đầu, hô hấp Khương Trĩ Y cứng lại, đột nhiên ngừng miệng, tay chân lại như biến thành gỗ giống cái hôm bị hắn ôm vào trong lòng ngực.
Cảm giác được người trước người đột nhiên cứng đờ, tay Nguyên Sách nắm lấy tay nàng hơi hơi ngừng lại.
...... Hắn chỉ là bị nàng làm phiền đến không còn nhẫn nại.
Trên giáo đường to rộng, hai cái người đồng thời rơi vào yên lặng.
Chỉ có gió dường như không cảm giác được hơi thở trầm mặc, vẫn như không có việc gì mà phất quá từng trận, thổi vạt áo hai người dây dưa lại với nhau.
l
Nguyên Sách chậm rãi rũ mắt xuống, theo hình dáng người trong lòng ngực mà thấy từ cái trán bóng loáng no đủ, thấy hàng mi dài cong cong, cái chóp mũi thon nhỏ hơi hếch lên ——
Nguyên Sách dời ánh mắt đi, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn: "...... Ta sẽ không đau."
"...... À à." Khương Trĩ Y vội vàng gật gật đầu, sợi tóc hơi phất qua cằm hắn
"Đừng lộn xộn."
"À." Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, khe khẽ dùng đầu ngón tay khều lòng bàn tay đang ấm nóng lấm tấm mồ hôi của hắn.
Lực chú ý của Nguyên Sách cũng trở lại trên tay, hắn nắm chặt lấy tay đang kéo dây cung của nàng.
Khương Trĩ Y rung rung lông mi, mắt nhìn cái bia phía trước: "Cứ như vậy, có thể, có thể bắn trúng hồng tâm sao?"
"Đương nhiên." Cằm Nguyên Sách ép xuống, tầm mắt chuyên chú nhìn thẳng bia, chậm rãi kéo căng thêm dây cung.
Cung bị uốn thành gần như hình trăng tròn, Khương Trĩ Y cũng không phân rõ là do dây cung căng chặt hơn, hay là nàng khẩn trương hơn, một tư thế này đứng lâu rồi, lòng bàn chân bỗng thấy tê tê, cảm giác có hơi váng đầu hoa mắt.
Một khắc khi dây cung được kéo căng ra hết mức, Khương Trĩ Y bỗng nhiên quay đầu lại: "Chờ......"
Cánh môi mềm mại cọ qua cằm, tay Nguyên Sách liền buông lỏng, mũi tên bất ngờ bị bắn thẳng ra ngoài ý muốn.
Mũi tên nhọn phá không, vèo một tiếng vang lên, bắn trúng cái cây ở sau tấm bia.
Cả một màn tuyết đọng trên cây bị mũi tên này đánh rơi xuống.
Gió to nổi lên, những bông tuyết li ti đang bay tán loạn đầy trời phía trên giáo trường, giống như như trận tuyết cuối mùa ra sức bay múa một lần cuối trước khi ngày xuân đến.
Máu cả người Khương Trĩ Y trong nháy mắt đọng lại, rồi bất chợt trào dâng vùn vụt như nước sôi trào ra khỏi ấm.
Đối diện với ánh mắt chấn động của Nguyên Sách, hồi tưởng lại chuyện mới xảy ra vừa rồi kia, Khương Trĩ Y nhìn hắn, lại chậm rãi giơ tay chạm chạm môi mình.
Lông mi Nguyên Sách khẽ chớp, buông lỏng người trong lòng ngực ra.
Khương Trĩ Y cũng lập tức thối lui một bước.
Bông tuyết lạc li ti rơi trên mái tóc đen của hai người, Khương Trĩ Y chớp mắt, quay đầu nhìn phía cái bia trống trơn, vờ như không có gì mà nói một câu: "Không, không phải nói có thể bắn trúng sao?"
"...... Gió quá lớn." Nguyên Sách nói xong, liền hạ trường cung, xoay người bước nhanh đi ra khỏi giáo trường.
*
"Gió quá lớn ——" giữa trưa, bên trong xe ngựa yên tĩnh rộng rãi, Khương Trĩ Y chống cằm ngồi trước bàn dà, một mặt cười, một mặt không biết lặp lại lời này đến lần thứ mấy rồi.
Cốc Vũ nhìn một đĩa ngọc đựng đầy món ăn trân quý trước mặt nàng: "Quận chúa, ngài mau dùng bữa đi, đồ ăn sắp lạnh rồi."
Thư viện Thiên Sùng không có chuẩn bị cơm, nói gì thì nói, mấy bữa ăn của các thế gia công tử đây thì bữa nào cũng phải giống như ăn tiệc, đôi khi còn thích món này, ghét món khác, cho nên đều là cơm cho gia đình trong nhà chuẩn bị trước mang theo.
Nguyên Sách rời khỏi giáo trường, Khương Trĩ Y hỗn hỗn độn độn mà đứng thất thần ở đằng kia hồi lâu, cũng đã quên chuyện sáng nay còn khoá khác, chờ nàng lấy lại tinh thần, cũng đã tới canh giờ giữa trưa tan học. Tiểu Mãn cũng mang cơm trưa tới cho nàng.
Khương Trĩ Y à một tiếng, gắp một đũa măng mùa đông lên, nhấm nháp rồi nuốt xuống, lại đưa tay chống má, tủm tỉm nở nụ cười: "Gió quá lớn ——"
"......"
Thôi được rồi, ăn kiểu thế này cũng sẽ không được bao nhiêu, Cốc Vũ từ bỏ.
"Nếu ngài không ăn nữa thì súc miệng đi." Cốc Vũ dâng lên cho nàng một trản trà xanh.
Khương Trĩ Y sao cũng được, cầm chung trà lên súc miệng, một lát sau bỏ xuống: "Gió......"
Cốc Vũ: "Quá lớn!"
Khương Trĩ Y lấy lại tinh thần, liếc mắt một cái: "Ngươi hiểu ta đang nói cái gì?"
Cốc Vũ lắc đầu, mới vừa rồi nàng ta muốn trông chừng cho hai người bọn họ nên đứng ở khá xa, căn bản không biết quận chúa bên kia đã xảy ra cái gì, mãi đến khi quận chúa bắt đầu một mình lang thang không có mục đích trong giáo trường, cái câu "Gió quá lớn" này mới vào tai nàng ta, và luôn quanh quẩn đến hiện tại.
Khương Trĩ Y rất có hứng thú hỏi: "Ngươi nói, một người cưỡi ngựa bắn cung dù che mắt vẫn có thể bách phát bách trúng, thế nhưng khi đứng vững chải dưới đất, mắt cũng mở to, mà một mũi tên bắn ra lại bắn không trúng bia, này chứng tỏ cho cái gì?"
Cốc Vũ bừng tỉnh đại ngộ: "Chứng tỏ —— gió quá lớn ha?"
Khương Trĩ Y vừa thu lại cười: "Thôi, không nói với ngươi nữa, ta về học đường đây."
"Quận chúa, giờ còn chưa tới giờ dạy học buổi chiều đâu!"
"Ta đi xem A Sách ca ca có dùng bữa không!"
Khương Trĩ Y kéo áo bào nhảy xuống xe ngựa, hướng về học đường chữ Thiên. Khi tiến vào học đường, thấy bên trong chỉ có vài cậu ấm đang tụ tập nói chuyện phiếm, Nguyên Sách lại không có ở đây.
Nghe thấy động tĩnh, mấy người này vội vàng hướng nàng hành lễ.
Khương Trĩ Y tùy ý nhìn bọn họ gật đầu, đi về hướng hàng phía sau, khi sắp đến chỗ ngồi của mình, liền liếc mắt thấy trên án thư của Nguyên Sách có một cây thước chặn lên một tờ giấy trắng, phía trên đề một hàng câu thơ.
Lúc lướt qua các bàn phía trước, nàng cũng thấy trên án thư của mọi người đều có một tờ giấy Tuyên Thành trắng như vậy, hình như là bài tập mà tiên sinh giảng lúc nãy để lại.
Có người đã viết xuống chi chít mấy hàng, cũng có người, giống như Nguyên Sách vậy, vẫn còn trống rỗng.
Nàng biết ngay mà, luận viết thơ, hắn khẳng định không so được với nàng.
Khương Trĩ Y nghoẹo đầu qua một bên, đưa mắt nhìn hàng thơ kia, nghĩ nghĩ, rồi vén tay áo lên, bước chân cũng hơi lệch hướng.
Khi sắp ngồi xuống trước án thư của hắn, nàng lại cẩn thận ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Tạm thời không ai để ý bên này.
Khương Trĩ Y ngồi xuống, mau chóng nhắc lấy bút trên án thư, chấm mực mà múa bút xuống.
Một câu thơ đã thành, đang suy tư cho câu tiếp theo, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nam không mấy thân quen vang lên ở một cửa sổ: "Nguyên Sách, kể chuyện trên chiến trường cho chúng ta nghe đi, đám người Bắc Yết kia có phải đều mặt mũi hung tợn hay không......"
Khương Trĩ Y vội vàng gác bút xuống, nhanh chóng trở lại án thư của mình.
Mới vừa ngồi xuống, đám người đang vây quanh Nguyên Sách cũng bước vào cửa.
Mới một hồi khảo thí ban nãy thôi, những người này trở mặt cũng thật mau......
Ý niệm Khương Trĩ Y vừa chuyển, liền cách rèm châu nhìn lên phía Nguyên Sách, liền thấy không biết hắn nói với bọn họ câu cái gì, đã đuổi được người đi rồi, sau đó liền cất bước đi về hàng phía sau.
Mắt một đường nhìn thẳng, cũng không hướng về phía nàng nhìn một cái.
Dưới đáy lòng Khương Trĩ Y hừ lạnh một tiếng, thấy hắn đi đến trước án thư, còn chưa ngồi xuống mà tựa hồ như đã nhận thấy đồ vật trên án thư bị người động vào, nàng liền hấp tấp cúi mắt xuống.
Nguyên Sách đứng trước án thư, tầm mắt từ cây thước chặn giấy đã bị người động qua dời về phía tờ giấy trắng, lại im lặng dừng một chút trên những dòng chữ mực đen nổi bật, rốt cuộc chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về hướng rèm châu cách vách.
Liền đối diện với một đôi mắt hạnh giảo hoạt mỉm cười, đã sớm chờ ở nơi đó.
"Nguyên Sách ——" đột nhiên có người kêu tên của hắn rồi đi lên trước.
Nguyên Sách nhấc tay, vội vàng dịch cây thước chặn giấy, che khuất dòng chữ trên giấy.
Ngẩng đầu lên, nhưng trước mắt lại từ từ hiện ra cảnh giáo trường tuyết rơi sáng nay ——
Một mũi tên bắn ra.
Đầy trời bông tuyết bay tán loạn như hoa hạnh.
Cảm giác mềm mại cọ qua cằm.
Mỗi một màn, đều nhất hô bá ứng với hai dòng câu thơ dưới cây thước chặn giấy kia ——
"Tháng hai gió Đông tung hoa tuyết
Chạm vào lòng xuân thấy lâng lâng."
(Editor: này editor bịa nha, tại câu thơ nguyên bản không tìm được, còn câu convert nghe kỳ quá, hiu hiu....)