Từ sau khi trong viện không còn ánh mắt trông coi, thời tiết cũng chuyển ấm, Khương Trĩ Y ngủ đến trưa mới chịu thức dậy đi tản bộ. Có hôm ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện trong đình viện có thêm một cái bàn đu dây cao cao, ước chừng muốn chủ viện chú ý, giá đỡ bàn đu dây là cố ý dùng gỗ sơn màu hồng, dây thừng cũng láng mượt không xước tay, bàn ngồi cũng rất chắc chắn, đứng lên đu cũng vô cùng an toàn.
Sau giờ ngọ ngày hôm nay, Khương Trĩ Y ngồi trên bàn đu dây ôm Nguyên Đoàn phơi nắng, Cốc Vũ đứng phía sau đẩy bàn đu dây từng cái một, nói chuyện với nàng, tin của Bùi công tử đã đưa ra được mấy ngày rồi, tính tính ngày một chút, nếu Hầu gia có hồi âm thì cũng sắp đến rồi, sao vẫn chưa thấy có động tĩnh nhỉ?
Khương Trĩ Y đang đùa với chó con trong lòng ngực, nghe vậy liền thu nụ cười lại, bĩu môi: "Tốt nhất là có hồi âm."
"Nô tỳ thấy Thẩm Thiếu tướng quân dạo gần đây hình như không có hung dữ như lúc đầu nữa, nếu hầu gia viết hồi âm, hẳn là có thể nhận được nhỉ?"
Vừa dứt lời, Kinh Chập vui mừng ra mặt mà bước vào đình viện, từ xa xa đã phất phất tay với Khương Trĩ Y: "Quận chúa, Trường An gởi thư!"
Khương Trĩ Y lập tức dựng bàn tay lên ra dấu dừng bàn đu dây lại, ngồi thẳng người vui mừng nhìn ra: "Đến hai phong lận?"
"Dạ, một phong là hầu gia, một phong là Bảo Gia công chúa."
Khương Trĩ Y mau mau đưa Nguyên Đoàn cho Cốc Vũ, nhận hai phong thư, lật mặt trên nhìn nhìn thấy xi dính trên thư vẫn hoàn hảo không tổn hao gì: "Coi như hắn vẫn là con người, không có lén xé ra xem trước....."
Kinh Chập sắc mặt hoảng hốt vừa muốn nhắc nhở, sau lưng đã vang lên một giọng nam tử quen thuộc: "Tự mình đánh ngựa hồi phủ mang tin cho nàng, vậy mà phải nhận một câu ' vẫn là con người '?"
Khương Trĩ Y vừa nhấc đầu, thấy Nguyên Sách phủi phủi bụi bẩn trên đầu vai, đi vào bên trong.
Nàng mới không xấu hổ, Khương Trĩ Y nàng có nói ai, sau lưng nói như thế nào, trước mặt cũng nói như thế ấy.
"Trong quân doanh nhiều người để phái đi như vậy, ngươi rốt cuộc là vì đưa tin cho ta nên trở về, hay là vì muốn xem tin nên trở về?" Khương Trĩ Y tự mình ngồi trên bàn đu dây mở tin ra.
Từ khi ký ức khôi phục, người liền càng thêm thông minh. Nguyên Sách nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Tin của công chúa ta làm gì phải lén xem, tin Hầu gia gửi ắt liên quan đến hôn sự của hai người chúng ta, ta đương nhiên có quyền biết được kết quả."
"Như thế nào, ngươi còn chờ mong cữu cữu sẽ khuyên ta hoà giải? Cữu cữu hồi âm cho ta, cũng không hồi âm cho ngươi, còn không rõ là kết quả gì sao?"
"Nếu nàng đã chắc chắn như vậy, ta xem một cái cũng sẽ không thay đổi tâm ý của Hầu gia." Nguyên Sách khom người ngồi lên bàn đu dây.
Mặt dày mày dạn. Khương Trĩ Y trừng hắn một cái, bởi vì gấp xem tin, nàng cũng lười dây dưa nhiều lời cùng hắn, liền mặc kệ hắn ngồi một bên, rút giấy viết thư từ trong phong thư ra, phẩy phẩy mấy cái.
Trang đầu tiên là những lời hỏi han ân cần bình thường, cữu cữu quan tâm một đường này nàng có mạnh khoẻ hay không, có được ăn no mặc ấm hay không, người có hao gầy đi hay không, lại nói với nàng trong nhà mưa thuận gió hoà, hết thảy đều tốt, không cần quan tâm.
Khương Trĩ Y cong môi đọc từ chữ một xuống dưới, liền lật đến trang thứ hai ——
"Chuyện Bùi gia tiểu nhi thay ngươi chấp bút, cữu cữu cũng rất hiểu, phu thê hai người ở cùng một mái hiên sớm chiều như vậy, khó tránh khỏi tranh cãi, nhưng người xưa có nói, tu trăm năm mới ngồi chung thuyền, tu ngàn năm mới cùng chung chăn gối, nếu vì một chút giận dỗi tầm thường không thoải mái mà huỷ bỏ một hôn sự không dễ có được, thực sự rất đáng tiếc, huống chi cữu cữu xem tin sanh tế gởi, lời lẽ khẩn thiết, nhìn có vẻ rất thành tâm ăn năn, cữu cữu khuyên con nên cân nhắc thêm ba phần, chớ nên khinh suất quyết định, nếu không ngày sau hối hận thì đã muộn......"
Khoé miệng Khương Trĩ Y cứng đờ, tươi cười trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Lại chớp mắt một cái, Nguyên Sách nghiêng đầu lại nhìn nàng, xem tin xem đến mùi ngon, khoé miệng đang cong lên của nàng hình như toàn bộ dịch lên trên mặt hắn.
Khương Trĩ Y nén giận mà quay đầu đi, cúi đầu lật đến trang thứ ba ——
"Không biết lúc tin này của cữu cữu đưa đến nơi thì tâm ý con đã ra sao rồi, nhưng nếu đã thay đổi chủ ý, đợi lúc nhân mã cữu cữu phái đi đến Hà Tây, liền bảo bọn họ cùng con lưu lại Cô Tang, ngày sau nếu con cùng sanh tế lại sinh ra tranh chấp, cũng thêm một phần tự tin. Nếu vẫn kiên quyết từ hôn, cữu cữu có một đề nghị. Cữu cữu nghĩ sau khi từ hôn, nhất thời con cũng chưa có hôn sự nào kế tiếp, xem tiểu nhi Bùi gia viết thư một tay chữ đẹp như vậy, nhìn nét chữ biết người, có thể thấy được khí khái của hắn, con đã đem chuyện quan trọng như thế phó thác với hắn, nói vậy cũng xem như cùng hắn có giao tình tâm đầu ý hợp. Hay là con suy xét xem, từ hôn xong liền cùng tiểu nhi Bùi gia nghị thân, nếu con cho phép, cữu cữu lập tức trả sính lễ cho Thẩm gia về, rồi cùng Bùi gia thương nghị hôn sự tiếp theo của con."
Khương Trĩ Y vốn cũng bị mấy lời trở mặt nhanh như chớp của cữu cữu làm cho cả kinh ngây người, vừa chuyển đầu thấy sắc mặt Nguyên Sách đen như bùn, liền cười phụt một tiếng.
Nguyên Sách híp đôi mắt nguy hiểm lại: "Thực buồn cười sao, Khương Trĩ Y?"
"Cái gì? Từ trước đến nay ti chức đều cùng nhạc phụ đại nhân viết thư như vậy, cơ hồ trăm lần thắng trăm, sao lại không bắt được Vĩnh Ân Hầu chứ? Hơn nữa Vĩnh Ân Hầu này cũng không khỏi cũng quá thiếu ngoại sinh nữ tế rồi, sao có thể hôn sự này của ngài còn chưa lui, liền thay quận chúa xem mắt người tiếp theo rồi?"
—— Nửa canh giờ sau, Nguyên Sách trở lại đại bản doanh Huyền Sách Quân, đứng trên đài cao khoanh tay xem luyện binh dưới Diễn Võ Trường, mắt nhìn Mục Tân Hồng cứ hô "Không thể nào", rồi qua qua lại lại trước mặt hắn.
Cũng đúng thôi, nếu không phải huynh trưởng một hai phải lấy bộ dáng ăn chơi trác táng làm người kỳ thị, hắn cũng không đến mức vì bắt chước cái chữ viết của huynh trưởng kia, nói dễ nghe thì là rồng bay phượng múa, nói khó nghe thì chữ lăn chữ lết, vì thế nên mới bại bởi Bùi Tử Tống.
"Trước mắt, nhân mã hầu phủ đến Hà Tây còn chỉ hơn một tháng, chỉ có thể cố nắm bắt thời cơ làm cho quận chúa hồi tâm chuyển ý......" Mục Tân Hồng phân tích ra cái thế cục rõ ràng mà không cần hắn phân tích ai cũng biết, mắt thấy Lý Từ Phong nhàn nhàn đi lên đài cao, vội vàng lên đón, "Lý tiên sinh, ngài tới vừa đúng lúc, mau ra chủ ý cho thiếu tướng quân đi."
Lý Từ Phong lắc đầu: "Ta không kinh nghiệm gì, không thể giúp được thiếu tướng quân."
Nguyên Sách nghiêng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi không có kinh nghiệm? Vậy sao hôm nay tin công chúa viết cho quận chúa có một nửa là nói ngươi."
Thư của cô nương gia, Nguyên Sách tất nhiên không xem, nhưng Khương Trĩ Y đọc xong xong thì rất ủy khuất, nói nàng ở trong lòng a tỷ chỉ chiếm một nửa.
Lý Từ Phong nhún vai: "Chắc là vì ta không giống ngươi, là người tốt. Người tốt luôn là người được theo đuổi."
"Gần nhất có phải quá nhàn rồi hay không, hay là ta kiếm cho ngươi chút chuyện để làm?" Nguyên Sách khoanh cánh tay nhìn hắn.
Lý Từ Phong chớp mắt: "Thiếu tướng quân sao lại nói ra lời này?"
Nguyên Sách hoạt động cổ trái phải: "Ác nhân khi tâm tình không tốt, thích tra tấn binh của hắn."
Trong đại doanh Huyền Sách vang lên tiếng luyện binh leng keng leng keng, thẳng đến giờ Tuất mới ngơi nghỉ.
Một đám binh lính dưới bóng đêm, kéo thân thể gân cốt như tan thành từng mảnh từ Diễn Võ Trường ra tới, Nguyên Sách đứng ở trên đài cao, đang định điểm mấy binh lính lưu lại luyện tiếp, chợt thấy một binh lính trong phủ chạy như bay lên đài cao: "Thiếu tướng quân, nửa canh giờ trước, thiếu phu nhân cùng Bùi cô nương đã cùng nhau đi đạo chợ đêm."
"Tuỳ nàng đi, hộ vệ đi theo là được." Nguyên Sách không quá để ý mà quay đầu, tiếp tục điểm binh.
"Tam Thất có đi theo bảo hộ thiếu phu nhân, nhưng......" Binh lính do dự mà nói, "Nhưng Bùi công tử đi theo bảo hộ Bùi cô nương mà, vậy cũng tùy thiếu phu nhân luôn sao?"
Cùng thời khắc đó, đầu đường chợ đêm thành Cô Tang, Khương Trĩ Y đang kéo khuỷu tay Bùi Tuyết Thanh, cười cười nói nói với nàng ấy, đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Chạng vạng hôm nay, Bùi Tuyết Thanh tới Thẩm phủ một chuyến, hỏi nàng xem có nhận được tin Vĩnh Ân Hầu gửi tới hay chưa. Hoá ra là cữu cữu thấy nàng lúc trước nhờ Bùi Tử Tống chắp bút, trong lòng nghi ngờ không biết Nguyên Sách có chặn thư tín lại hay không, cho nên cũng gửi một phong thư cho Bùi tử Tống, thứ nhất là nói lời cảm kích trước cử chỉ truyền tin giúp của hắn, thứ hai là nhờ hắn giúp xác nhận nàng có nhận được hồi âm hay không.
Khương Trĩ Y thấy Bùi Tuyết Thanh vì vậy mà cố ý chạy đến một chuyến, vừa vặn tới giờ cơm, liền giữ nàng ấy ở lại dùng bữa tối, bữa tối xong vốn định phái người đưa nàng ấy về khách điếm, những lại nghĩ đến sẵn một đường cũng thuận tiện đi dạo chợ đêm, liền cùng nàng ấy ra cửa.
Trên đường lại gặp được Bùi Tử Tống tới đón muội muội, này liền thành ba người đồng hành.
Cảm giác được ánh mắt vô cùng phức tạp ở phía sau kia, Khương Trĩ Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Bùi Tử Tống.
Đối với chuyện Bùi Tuyết Thanh giữ kín giúp bí mật của Thẩm gia, ngay cả phụ thân cùng huynh trưởng mình cũng chưa từng nói, Bùi Tử Tống thiện giải nhân ý, thấy muội muội không muốn nói cũng không ép hỏi, nhưng tận đáy lòng phỏng chừng sớm đã có suy đoán.
Trước đây Bùi Tuyết Thanh ở Trường An vẫn luôn tìm hiểu những chuyện có quan hệ đến Nguyên Sách, lại sau cái hôm Nguyên Sách đính hôn liền bệnh nặng một hồi, chờ Nguyên Sách chân trước tới Hà Tây, sau lưng cũng theo tới Hà Tây, lần trước tới tìm Nguyên Sách lại khóc sưng lên mắt trở về —— Bùi Tử Tống xác định vững chắc rằng muội muội mình đối với Nguyên Sách phải là tình sâu vô cùng, sâu đến mức biết rõ hắn đã đính hôn cũng không cam lòng từ bỏ.
Giờ phút này thấy hai người các nàng lại quan hệ thân mật đến như thế, tâm tình nhất định ngũ vị tạp trần.
Khương Trĩ Y nhìn Bùi Tử Tống nói: "Bùi công tử không cần lo lắng, ta và Tuyết Thanh a tỷ ngày xưa ở Trường An là có chút hiểu lầm, hiện giờ đã giải được rồi."
Bùi Tuyết Thanh cũng xoay về hướng huynh trưởng gật gật đầu: "Đúng vậy, a huynh, Trĩ Y muội muội đối với ta thực tốt, huynh đừng nghĩ nhiều."
Bùi Tử Tống nhìn hai người cười ôn hòa, nghe mấy chữ tỷ tỷ muội muội, ánh mắt càng phức tạp.
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh tay khoác tay đi qua một đoạn đường núi, chợt nghe thấy một giọng hát ê ê a a khẩu âm quê hương quê thuộc và mấy tiếng nguyệt cầm vang lên, vừa nhìn hướng về phía trước, thấy đằng kia có một đám người đang xúm lại, giữa đám lại có một gánh hát tuồng đang diễn, đúng là tuồng Tần Xoang Trường An.
"Ô, vậy mà ở chỗ này cũng có thể nghe tuồng Tần Xoang nha." Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh rất có hứng thú mà đi về hướng phía trước.
Tam Thất thấy hai người muốn nghe diễn, vội vàng giúp các nàng mở đường, để cả bọn đi lên được phía đằng trước.
Giữa đám người, một võ sinh râu dài mặt đỏ mặc áo bào xanh, tay cầm một thanh đại đao giả, bước chân lộc cộc lộc cộc di chuyển vòng vèo theo tiếng nhạc, đao nhấc lên, tay vừa lật, múa một đường quyền vô cùng đẹp mắt.
"Hay ——!"
Chung quanh phần nhiều là dân bản xứ, nghe không hiểu ca từ trong vở diễn, nhưng nhìn tư thế lợi hại như vậy, đều hứng thú bừng bừng mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nghệ sĩ bưng bồn thu tiền chạy một vòng trước đám đông, Khương Trĩ Y thấy một hàng người dân Trường An tha hương bán nghệ không dễ, vẫy tay với Tam Thất phía sau để lấy tiền.
Tam Thất móc túi tiền ra đưa cho Khương Trĩ Y, không dám quấy rầy quận chúa nghe diễn, liền hỏi Bùi Tử Tống: "Bùi công tử, tuồng này đang hát cái gì vậy? Tiểu nhân một câu cũng nghe không hiểu."
Bùi Tử Tống nghiêng tai nghe xong một lát, giải thích cùng hắn: "Tuồng này là diễn cốt truyện phụ thân báo thù rửa hận cho nhi tử. Tuồng này nói, nhi tử nhân vật chính bỏ mệnh trong tay đồng học cùng trường, phụ thân vì nhi tử báo thù, mới thu thập hết toàn gia của đồng học kia, ai ngờ báo xong thù mới phát hiện, thù báo sai rồi, hoá ra người hại con của hắn lại là một kẻ khác, kẻ này thủ đoạn cao minh, đứng sau phía sau màn mượn đao hắn giết người còn chưa nói, xong chuyện liền hèn nhát tự mình lo cho chính mình, toàn thân mà lui. Trước mắt hắn liền muốn tìm kẻ thù chân chính kia để báo thù rửa hận......"
Tam Thất: "Vậy kẻ đứng phía sau màn kia thật là tàn nhẫn độc ác, này thù không báo, uổng làm phụ thân đi!"
Khương Trĩ Y vốn chỉ tùy ý nghe giọng hát một chút thôi, căn bản không để ý đến ca từ, nhưng nghe hai người phía sau một đi một về bàn về cốt truyện như vậy, bỗng nhiên sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Các ngươi nói cái gì?"
Tam Thất vội vàng thuật lại mấy lời Bùi Tử Tống nói cho Khương Trĩ Y nghe một lần.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nhưng vào giờ phút này lại biến thành những âm thanh mơ hồ xa xôi, lòng Khương Trĩ Y tràn đầy suy nghĩ —— sao cái chuyện xưa này nghe quen tai đến như vậy?
Nhi tử bị đồng học làm hại, phụ thân báo thù cho nhi tử lại tìm lầm đối tượng, báo xong thù mới ý thức được đây là có người đang mượn đao giết người......
Đây còn không phải là chuyện xưa Nguyên Sách mượn tay Trác gia tay vặn ngã Chung gia hay sao? Người từ Trường An tới, lại hất vở diễn thế này ở thành Cô Tang, chỉ là trùng hợp, hay là?
Khương Trĩ Y lại lần nữa nhìn về phía gánh hát kia, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nhưng cứ cảm giác từng gương mặt vẽ hoa văn màu gương kia bỗng trở nên khủng bố lên, mặc kệ có phải hay không ——
"Tam Thất," Khương Trĩ Y vội vàng thấp giọng nói cùng Tam Thất, "Mau đi truyền tin cho thiếu tướng quân các ngươi......"
Lời còn chưa dứt, Bùi Tuyết Thanh bỗng kêu lên một tiếng sợ hãi, Bùi Tử Tống hô to "Cẩn thận", kéo Khương Trĩ Y qua một phen.
Khương Trĩ Y bị kéo đến lảo đảo một cái, rũ mắt vừa nhìn, một thanh đao nhọn cơ hồ sượt qua sát eo nàng, chỉ kém một chút liền phải đâm trúng nàng.
Chỉ chớp mắt, một đám con hát kia bỗng trút xuống quần áo diễn, lộ ra y phục đen bên trong, rút đao thật bên hông nhào tới chém giết.
Sắc mặt Tam Thất liền trở nên lãnh lệ, rút kiếm tiến lên.
Mọi người đang đứng xung quanh xem diễn cũng kinh hoảng thét chói tai chạy đi. Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh cũng được Bùi Tử Tống kéo lùi về phía sau.
Đầy đường đều là đám người kinh hoảng chạy tứ tán, Khương Trĩ Y cùng huynh muội Bùi gia bị dòng người hỗn loạn xô đẩy den tách nhau ra, vừa quay đầu nhìn đã không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu, lại thấy thích khách bôi mặt xanh sau lưng lướt qua đám người, đuổi theo nàng.
Khương Trĩ Y tuyệt vọng mà cất bước chạy, trước mặt liền đụng phải một thân ảnh ngược chiều mà đến, vừa nhấc đầu, liền thấy một gương mặt quen thuộc vạn phần, như được đại xá, gấp gáp nói: "A Sách ca ca, tốt quá, hình như là Tuyên Đức hầu phái người tới trả thù!"
Ánh mắt Nguyên Sách nhẹ nhàng lóe lên, một tay kéo nàng đến phía sau, một tay rút chủy thủ giơ lên.
Chủy thủ như mũi tên nhọn phá không, xuy một tiếng đâm vào trong da thịt. Khương Trĩ Y tránh ở phía sau Nguyên Sách, mắt thấy tên thích khách đằng trước ôm lấy ngực trúng đao, chậm rãi mềm mại ngã xuống.
Nguyên Sách quay đầu, nhìn người đang sợ tới mức không nhẹ, chớp chớp mắt: "Nàng vừa kêu ta cái gì?" "Cái gì?" Khương Trĩ Y ngốc ngốc ngẩng đầu lên, trong óc như chỉ toàn bã đậu.
...... Không phải, hiện tại là lúc nói mấy chuyện như vậy sao?
Mắt thấy thích khách lại truy đuổi đến đây, Nguyên Sách lại còn bất động như núi mà chờ nàng đáp lại, Khương Trĩ Y sốt ruột đến máu cả người điên cuồng trào dâng, da đầu tê dại: "A Sách ca ca! A Sách ca ca!"
Đầu mũi giày Nguyên Sách hất lên, đá một thanh đao nằm trên mặt đất lên không trung, chộp vào trong tay, một cái tay khác nắm lấy tay nàng, khóe môi cong lên: "Đi, A Sách ca ca mang nàng đi giết người đi."