Nguyên Sách mặt vô biểu tình, chỉ một ngón tay về phía con chó con trong lòng ngực nàng: "Giống nó —— mắc mưa."
Khương Trĩ Y cúi đầu nhìn nhìn chó con, lại giương mắt nhìn nhìn Nguyên Sách: "Ngươi bị mưa ướt hả?"
Khương Trĩ Y ôm chó con đi ra phía trước, hồ nghi mà nheo mắt lại, quan sát thấy một sợi khói mỏng manh còn đang bốc lên từ trên đỉnh đầu hắn: "Sao người ta bị mắc mưa ai cũng lạnh đến phát run, còn ngươi thì trên đỉnh đầu hình như đang bốc nhiệt vậy?"
Hắn đã nói cái tên Mục Tân Hồng này đúng là không đáng tin mà, kêu đi lấy xô nước tới, hình như sợ hắn bị cảm nhiễm phong hàn hay sao ấy, liền bưng một thùng nước ấm dùng để tắm gội tới.
"Ngươi lần trước dầm mưa đi đường hết hai canh giờ cũng đâu có bị sao, định lừa ai......"
"Còn không phải lần đó có người lau mặt cho ta, lần này không có sao?" Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng.
Hai người một chó trong phòng chậm rãi nghiêng tròng mắt nhìn về phía Khương Trĩ Y.
Biểu tình Khương Trĩ Y mất tự nhiên mà ôm chó con quay người đi: "...... Không có cũng đáng lắm."
"Mưa tạnh cả nửa ngày rồi, ngươi còn trú mưa cái......" Trời vừa mưa xong nên trong không khí vẫn còn hơi nước, gió lạnh từ bên ngoài ngoài cửa phòng đánh úp vào, Khương Trĩ Y nói còn chưa dứt lời, liền bị rùng mình một cái.
Nguyên Sách tay mắt lanh lẹ một chân bước vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
"Ngươi là cường đạo hả? Ai cho ngươi vào!." Khương Trĩ Y nhíu mày trừng hắn.
"......"
Lúc tháng hai thì bảo mưa một chút thế này cũng gọi là mưa, hôm nay tháng ba rồi, vẫn mưa y như vậy lại nói lạnh, hắn bị ngược mùa sao.
Lời chưa nói ra miệng, một thân ướt nhẹp của người đối diện đã liên tục chảy nước xuống, thực mau đã lưu lại một bãi nước trên sàn nhà.
"Ngươi cả người......" Khương Trĩ Y sốt ruột mà nhìn đầy đất hỗn độn, thúc giục tỳ nữ, "Hai ngươi mau tới thu dọn đi, phòng ta sắp ngập rồi đây này!"
Cốc Vũ cùng Kinh Chập vội vàng tiến lên, một người đi lau sàn nhà, một người dâng lên cho Nguyên Sách đệ một cái khăn mặt khô ráo.
Người đang cắm cúi lau nhà mới vừa lau xong một bãi nước, chỉ mới chớp mắt liền phát hiện có thêm một bãi nước mới.
Người dâng khăn mặt thì thấy cái kia bị lau ướt đẫm, liền dâng tiếp lên một cái khăn khô nữa.
Khương Trĩ Y ôm chó con ngồi ở trên giường mỹ nhân, thở dài: "Ngươi không thay xiêm y thì sao mà khô được? Chỗ này của này cũng không có xiêm y của ngươi, ngươi thật ra về phòng đi......"
Vừa dứt lời, trước mắt chợt loé lên một cái bóng đen tuyền: "Thiếu tướng quân!"
Nguyên Sách giơ tay lên, đón được cái tay nải một phen.
Khương Trĩ Y quay đầu nhìn nhìn cửa sổ đang mở ra một nửa phía sau cùng với thân ảnh Mục Tân Hồng đến nhanh đi vội: "......"
Nguyên Sách: "Ta đi vào thay xiêm y."
"Ngươi dám làm ướt luôn phòng trong của ta? Đứng ở chỗ này thay đi, thay xong lập tức đi." Khương Trĩ Y ôm chó con đi về hướng phòng trong. Hai tỳ nữ cũng theo nàng tránh vào trong.
Khương Trĩ Y vào phòng trong, xoa xoa đầu chó con giống như lúc xưa ôm Uy Vũ: "Ăn cơm chưa đó?"
Nguyên Sách: "Chưa ăn."
Khương Trĩ Y chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía phía cánh cửa phòng khép hờ sau lưng: "Ta hỏi chó, ai hỏi ngươi?"
Ngoài cửa an tĩnh lại, một lát sau, tiếng đai lưng rơi xuống đất, đầu đai lưng rớt xuống sàn nhà phát ra thanh âm leng keng thanh thúy.
Lỗ tai Khương Trĩ Y tê rần, có hơi cứng đờ mà tằng hắng giọng, hướng ra ngoài nói: "Con chó này của ngươi tên là gì?"
Nguyên Sách: "Chờ nàng đặt."
Thôi thì nể tình con chó con này dầm mưa cả ngày hôm nay, Khương Trĩ Y cẩn thận nghĩ nghĩ, nhất thời lại không nghĩ ra cái tên nào có ngụ ý tốt, ai cũng nói chó theo chủ......
"Ngươi tên —— Thẩm cái gì?"
Người ở ngoài cửa trầm mặc một lát: "Như nàng gọi trước giờ, nàng có thể kêu ta Thẩm Nguyên Sách."
"Nhà ai đặt tên kỳ quái như vậy, hai huynh đệ dùng chung một cái tên chứ...... Không muốn nói thì thôi."
"Ta tên Nguyên Sách."
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Thẩm Nguyên Sách —— Nguyên Sách?"
Nguyên Sách không nói nữa.
Khương Trĩ Y chớp chớp mắt, một ít ký ức nhỏ vụn bỗng nhiên nổi lên trong óc.
Cái hôm chân nàng đã lành, nàng cùng Nguyên Sách cùng đi dạo chợ phía tây, nhân một hồi cùng Bùi Tuyết Thanh tranh giành tình cảm, nàng buộc hắn thề, hắn nói cuộc đời này chưa bao giờ hái hoa ngắt cỏ, dùng hình như là tên "Nguyên Sách", nhưng nói đến nếu nàng không rời sẽ không bỏ, liền dùng tên "Thẩm Nguyên Sách".
"Phát cái lời thề cũng thỏ khôn có ba hang, chỗ nào có lỗ để chui ha, thật là cao minh." Khương Trĩ Y cười lạnh.
Nguyên Sách cũng nhớ tới chuyện này: "Sau này nếu nàng nói muốn Nguyên Sách, ta có phải nên thề lại một lần?"
"......" Còn dám thề lại??.
Không phải, nàng tức giận cái gì, nàng đã không phải là Y Y trong thoại bản, muốn mấy loại thề thốt nhàm chán này làm cái gì.
Khương Trĩ Y nhăn mày, một lần nữa cúi đầu nhìn về phía cục lông trắng đang rúc vào trong lòng ngực nàng, nghĩ nghĩ nói: "Ta bất quá tạm thời thu lưu ngươi tránh mưa, sau này ngươi vẫn phải đi theo chủ tử ngươi đi, nếu chủ tử ngươi họ Nguyên, thì ngươi tên Nguyên Đoàn đi."
Nguyên Sách bên ngoài lắng nghe, gằn từng chữ một xác nhận: "Nguyên, Đoàn?"
Như nghe được chủ tử gọi, cả người Nguyên Đoàn chợt thẳng lên, quẫy đuôi nhảy ra khỏi lồng ngực Khương Trĩ Y.
"Ê!" Khương Trĩ Y cả kinh đuổi theo chạy ra, đuổi tới gian ngoài, màu trắng trên người Nguyên Đoàn chợt nhoáng lên trước mặt, mà màu trắng trên người Nguyên Sách cũng đập ngay vào mắt
Khương Trĩ Y từng chút nâng mắt lên, thấy Nguyên Sách nửa thân trên trần trụi ẩm ướt đứng ở nơi đó, vai rộng eo thon, vân da rõ ràng, bọt nước mát lạnh thế nhưng có thể men theo vân da từ ngực chảy xuống, một đường hoàn toàn đi vào dây quần......
Đầu Khương Trĩ Y nóng lên, choáng váng giật mình chớp chớp mắt: "Ngươi, ngươi quay đi cho ta!"
Nói xong cũng tự mình vội vàng quay người đi.
Nguyên Sách quay người đi, cầm lấy khăn mặt lau mình: "Cũng không phải lần đầu tiên thấy."
"Ta thấy ngươi khi nào?"
"Ngày đầu tiên vào kinh không phải bị nàng thấy rồi sao."
...... Hình như là có chuyện như vậy, nhưng nàng nhớ rõ, lúc ấy nàng tình cờ lọt vào doanh trướng khi hắn đang thay quần áo, mà hắn tựa hồ không có bất luận cái ý gì đi che giấu thân thể của mình. Chả lẽ hắn không sợ người khác phát hiện ra hắn không phải là huynh trưởng hắn hay sao?
"Chả lẽ, ngươi cùng huynh trưởng ngươi mặt giống nhau, ngay cả —— thân thể cũng giống nhau?"
"Như thế nào, thấy ta coi như thấy ta huynh trưởng ta?"
"......"
"Vậy làm cho ngươi thất vọng rồi, thân thể chúng ta không giống nhau." Nguyên Sách ném khăn mặt xuống một phen.
"Không giống nhau mà không sợ lộ sao?" Khương Trĩ Y kỳ quái nói.
"Vóc người không sai biệt lắm, thân thể qua ba năm thì rắn chắc hơn cũng không có gì kỳ quái, mấy cái đó không cần che giấu, thứ nên giấu ta đã giấu rồi."
"Chỗ nào nên giấu?"
"Sẹo do vết thương cũ để lại, hoặc là lớp chai dày trên tay."
Khương Trĩ Y ngẩng đầu, nhìn về phía gương đồng trước mặt, trong gương đồng, phía sau lưng thiếu niên mới mười chín tuổi đã bị vài vết sẹo dữ tợn chiếm cứ, nàng không thể phân biệt rõ là do cái vũ khí gì làm bị thương, có thể là đao kiếm, cũng có thể là thương kích.
Cho nên, mấy vết sẹo này hắn có, mà Thẩm Nguyên Sách không có.
Khương Trĩ Y ngơ ngẩn nhìn một hồi lâu: "...... Nhưng mấy vết sẹo này không phải vẫn còn đây sao?"
"Sẹo năm xưa tất nhiên không thể biến mất, vậy thì làm nó thành sẹo mới thôi, bên ngoài nhìn vào chỉ biết là mấy vết thương huynh trưởng gần đây bị là được."
"Làm thế nào làm thành sẹo mới......" Khương Trĩ Y hơi há miệng, nghĩ như thế nào hình như đều chỉ có một loại biện pháp, nhưng vậy cũng quá......
"Thì xẻo hết tất cả chúng nó một lần nữa là được." Nguyên Sách khinh phiêu phiêu nói.
Khương Trĩ Y giật mình một cái, hô hấp cứng lại, run run đưa tay vịn bàn trang điểm, trước mắt phảng phất hiện ra một ít cảnh tượng huyết nhục mơ hồ đáng sợ.
...... Khó trách khi hắn ở kinh thành bị thương một chút, đều cảm thấy nàng là đại kinh tiểu quái.
Nguyên Sách hình như cảm giác được, quay đầu lại nhìn về phía bóng dáng cứng còng của nàng, khẽ nhướng mày: "Cũng đâu phải xẻo ở trên người của nàng, nàng sợ cái gì."
Khương Trĩ Y hoãn thần, lấy lại bình tĩnh tiếp tục hỏi: "Vậy những vết sẹo này của ngươi là —— sao mà có?"
Nàng đoán được Thẩm tiết độ sứ hẳn là đem nhi tử không thể lộ diện này của mình nuôi ở Hà Tây, nếu trên người Nguyên Sách có nhiều vết thương cũ năm xưa như vậy, chẳng lẽ từ nhỏ liền tòng quân?
"Có mấy vết là khi mười tuổi sau khi tòng quân bị, có mấy vết là khi còn nhỏ tập võ để lại."
"Tập võ còn có thể bị thương thành như vậy? Tập võ không phải giống như trong thư viện, có giáo đầu ở bên khán hộ sao?"
"Nếu tập võ đều giống đám giàn hoa kia tập, thì làm sao đánh thắng trận được." Nguyên Sách khoác áo ngoài, đeo thắt lưng lên, xoay người lại, "Lại nói, chỗ ta làm sao có thư viện?"
Khương Trĩ Y cũng quay người lại: "Vậy ngươi tập võ ở nơi nào?"
"Nơi không ai thấy."
"Mấy vết thương này của ngươi phần lớn đều nằm ở phía sau lưng, chẳng lẽ lén tập võ rồi còn có người đánh lén từ phía sau lưng?"
"Trên chiến trường có, thì khi huấn luyện đương nhiên phải có." Nguyên Sách vẫn thập phần đương nhiên như cũ.
Khương Trĩ Y sững sờ ở tại chỗ, từ chấn động với một thế giới ghê rợn nàng chưa từng nghe chưa từng thấy, đến sợ hãi hít thở không thông giống như bị một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân.
Một đôi song sinh với xuất thân như vậy, thế nhưng đệ đệ cùng ca ca xài chung một cái tên, từ nhỏ phải sống cuộc sống không thấy mặt trời, lớn lên trong huấn luyện dã man ngươi chết ta sống, thở trong không khí của chiến trường, mười năm như một ngày mà đặt mình trong nguy hiểm, mạng lúc nào cũng treo một đường.....
Cho nên lúc trước hắn mới nói, khi hắn ngủ, đừng tới gần hắn.
Cho nên ngày ấy, cũng thật sự là lần đầu tiên hắn quang minh chính đại mà đi chợ đêm ở thành Cô Tang này.
"Tất cả những chuyện này đều là ngươi nguyện ý sao?" Khương Trĩ Y không thể tin tưởng hỏi.
Nguyên Sách chớp chớp mắt, tựa hồ chưa từng bị hỏi qua vấn đề này, cũng không nghĩ tới nàng tò mò một hồi, cuối cùng hỏi mình một câu như vậy.
"Không biết." Sau một lúc lâu qua đi, Nguyên Sách thuận miệng đáp, xách lên đống xiêm y ướt dầm dề kia, "Đi đây."
"À......" Khương Trĩ Y gật đầu một cái, thấy hắn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, bỗng nhiên kêu một tiếng, "Nguyên Sách."
Nguyên Sách bước ra đến ngạch cửa, bước chân chợt dừng lại, quay đầu, nhưng người như ngẩn ra.
Trong thành Trường An không phải không có ai kêu hắn như vậy, nhưng kỳ thật đều là xưng hô với huynh trưởng, nhưng cũng rất hiếm. Đã thật lâu không có ai dùng hai chữ "Nguyên Sách" để chân chính mà kêu hắn.
Lời Khương Trĩ Y vừa ra khỏi miệng cũng có chút cứng đờ, kêu như vậy hình như là có chút kỳ quái, phảng phất như đang thân thiết mà gọi Thẩm Nguyên Sách, nhưng ai bảo hắn tên thế này......
"Làm sao vậy?" Nguyên Sách hơi ấm ách hỏi lại, nhìn về hướng ánh mắt nàng.
Khương Trĩ Y thoáng dời tầm mắt đi một chút, chỉ chỉ bếp lò nhỏ xíu đang đun trên bàn: "Ngươi có muốn mang chén trà gừng trở về hay không......"
*
Sáng sớm hôm sau, Khương Trĩ Y đang ở nội viện dùng đồ ăn sáng, nghe Kinh Chập nói Bùi Tuyết Thanh sáng sớm tinh mơ đã tới trong phủ.
"Nàng ấy tới một mình sao?" Khương Trĩ Y uống cháo xong, nàng mắt lên hỏi.
Kinh Chập: "Dạ, nhưng mà nếu ngài muốn nhờ mang tin cho Bùi công tử, phỏng chừng không được, nô tỳ nhìn Thẩm Thiếu tướng quân cũng không có ý giấu chuyện Bùi cô nương tới."
"Hắn dám giấu? Dù sao cũng là hắn thề ——"
Kinh Chập sửng sốt: "Thề cái gì?"
"Không có gì," Khương Trĩ Y cúi đầu, lại uống thêm mấy ngụm cháo, "Trước mắt cũng không có gì lời nhắn gì muốn mang cho Bùi Tử Tống, nhưng mà ta cũng nên đi qua nói lời tạ lỗi cùng Bùi Tuyết Thanh, nếu không phải bởi vì ta, ngọc bội của nàng ấy cũng sẽ không vỡ, cũng không biết Nguyên Sách sau hôm đó có đền cho nàng ấy không......"
"Vậy nô tỳ theo ngài qua đó, người đang ở chính viện của Thẩm Thiếu tướng quân thôi."
Khương Trĩ Y vội vàng dùng xong đồ ăn sáng, súc miệng, trang điểm rồi đi ra sân, không nghĩ mới vừa đi đến gần chính viện, liền thấy Bùi Tuyết Thanh từ bên trong đi ra.
Bùi Tuyết Thanh vẫn một thân váy dài màu xanh nhạt như cũ, mang mũ có rèm che mặt, vừa nhìn thấy nàng liền dừng lại nhún người hành lễ: "Quận chúa."
Mắt thấy một màn này, lần trước gặp người vẫn là tháng giêng, tuy xa cách không lâu, nhưng sau hàng đống biến cố nghiêng trời lệch đất, nàng giống như sống qua hai đời vậy, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác phảng phất như đã cách một thế hệ.
Khương Trĩ Y đi lên phía trước: "Không cần đa lễ, không phải mới đến sao, giờ phải đi ngay rồi?"
"Không phải, là ta mạo muội thỉnh cầu Thẩm Thiếu tướng quân mang ta đi tế bái ——"
Bùi Tuyết Thanh không nói cho hết lời, Khương Trĩ Y vừa thấy trong tay nàng ấy xách theo hộp đồ ăn màu trắng ngà cũng đã hiểu rõ. Tế bái Thẩm Nguyên Sách hẳn là mục đích lớn nhất để Bùi Tuyết Thanh ngàn dặm xa xôi tới Hà Tây.
Xem ra Bùi Tuyết Thanh đã nghe được từ chỗ Nguyên Sách rằng nàng cũng biết rõ chân tướng, hiện giờ ba người không cần che giấu, có thể thẳng thắn thành khẩn nói ra: "Sao có thể là mạo muội chứ, là chuyện nên làm, nhưng mà hắn bảo ngươi tự đi qua một mình như vậy sao?"
"Chỗ đó rất khó tìm, ta dẫn đường đi qua." Nghe ra trong giọng nói của nàng có ý trách cứ, Nguyên Sách vừa thay một thân quần áo nhẹ nhàng từ phía sau đi lên.
"À." Ngẩng đầu thấy người tới, nhớ tới bộ dáng hắn tối hôm qua không mặc xiêm y, nàng không mấy tự nhiên mà đáp lại một tiếng.
Nguyên Sách ngó ngó nàng: "Nàng cũng muốn đi? Muốn đi thì đi cùng nhau, đỡ cho ta dẫn đường hai lần."
Khương Trĩ Y mới há miệng, định nói kỳ thật nàng cũng không muốn, nhưng nghĩ nghĩ cũng không biết lần sau gặp lại Bùi Tuyết Thanh là khi nào, vạn nhất nàng ấy tế bái xong liền hồi kinh thì sao, suy nghĩ một chút liền nói: "Vậy cũng được đi, thêm ta nữa, ta cùng Bùi cô nương vừa vặn có chút chuyện muốn nói."
Vậy cũng được đi? Nói nghe còn rất miễn cưỡng. Đứng trước mặt thân mật chân chính của người ta, lấy cớ đi theo cũng không tồi.
Ánh mắt Nguyên Sách phức tạp mà nhìn nhìn Khương Trĩ Y, dẫn theo các nàng ra khỏi phủ.
Nơi đến tế bái đích xác quá mức bí mật, Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh cũng không mang theo tỳ nữ bên người, chuyến này ngoại trừ Nguyên Sách, chỉ dẫn theo một mình Tam Thất —— làm xa phu cho các nàng, hai người vội vàng lên một chiếc xe ngựa tầm thường không bắt mắt.
Xe ngựa chay ra khỏi thành Cô Tang, một đường đi về hướng một ngọn núi hoang vu không biết tên ngoài thành.
Khương Trĩ Y cùng Bùi Tuyết Thanh ngồi đối diện nhau trong xe ngựa, nói chuyện với nàng ấy: "Bùi cô nương, ta mới biết ngọn nguồn không lâu, ta muốn cùng ngươi nói lời xin lỗi, nếu không phải vì ta trời xui đất khiến náo loạn như vậy, ngọc bội của ngươi cũng sẽ không bị vỡ. Lúc trước ra còn đứng trước mặt ngươi nói mấy lời nặng nề, làm gươi bị không ít ủy khuất."
Mặt Bùi Tuyết Thanh lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu nói: "Thẩm Thiếu tướng quân đã giải thích với ta, ngươi không biết tình hình, ta sao có thể trách ngươi. Nếu muốn trách, ta cũng hại ngươi bị không ít ủy khuất, ngươi cũng nên trách ta, lại nói ta lúc trước còn giúp Thẩm Thiếu tướng quân lừa ngươi, kỳ thật ta vẫn luôn muốn cùng ngươi nói lời tạ lỗi......"
Nguyên Sách uốn gối ngồi phía trước chỗ đánh xe, quay đầu lại: "Thôi đừng trách ai cả, trách ta thôi được chưa?"
"Ngươi sao còn đi nghe lén người khác nói chuyện?" Khương Trĩ Y hướng ra ngoài mắng nhẹ một tiếng.
"Vậy sao nàng không hỏi một chút xem cửa xe này sao không cản thanh âm lại đi."
Bùi Tuyết Thanh cười nhìn nhìn Khương Trĩ Y đang nghẹn họng.
Chạy trên con đường ngoại ô gồ ghề xóc nảy ước chừng nửa canh giờ, xe ngựa rốt cuộc dừng lại dưới chân núi.
Khương Trĩ Y khom người đi xuống trước một bước, đến bên cạnh cửa xe, còn đang rũ mắt xem mình nên đặt chân xuống chỗ nào cho ít bùn đất, thì một đôi cánh tay đã trực tiếp ôm nàng đi xuống.
Khương Trĩ Y suýt nữa hô lên một tiếng, nhớ tới Bùi Tuyết Thanh còn ở sau người, không nên thất thố, liền cố gắng nhịn xuống mấy lời đã trôi đến bên miệng, sau khi đặt chân xuống đất liền vịn eo Nguyên Sách để đứng vững, ánh mắt lập loè ngẩng đầu nhìn nhìn hắn.
Chỉ chớp mắt sau, Bùi Tuyết Thanh vịn cánh tay Tam Thất đi xuống tới, lại hướng về phía Tam Thất nói đa tạ.
Tam Thất nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Bùi Tuyết Thanh: "Bùi cô nương đừng khách khí, đường lên núi khó đi lắm, chỉ cần Bùi cô nương không chê, ngài coi như tiểu nhân là cái nam tì, vịn tiểu nhân là được."
"Sao lại chê chứ, vậy một đường này liền phiền toái ngươi rồi."
Tam Thất đánh xe ngựa vào một chỗ kín đáo giấu đi, sau đó đỡ Bùi Tuyết Thanh đi lên núi.
Khương Trĩ Y chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nguyên Sách còn đang đứng, vậy nam tì của nàng chính là ——
Nguyên Sách: "Chê hả?"
"Ta không có nói như vậy." Khương Trĩ Y liếc mắt qua.
"Muốn ta cõng nàng cũng được, dù sao đều là nam tì."
"...... Mới không cần." Khương Trĩ Y xoay người đuổi theo Bùi Tuyết Thanh cùng Tam Thất, nhưng vừa cúi đầu lại thấy một con dốc như muốn dựng đứng lên trước mắt, không thể không dừng chân đứng lại.
Trong tầm mắt xuất hiện một cánh tay quen thuộc.
Khương Trĩ Y yên lặng choàng qua cánh tay Nguyên Sách, mượn lực dẫm chân bước lên.
Núi hoang hiếm khi có dấu chân người, đường thật sự khó đi, cho dù hôm nay trời cũng đẹp, bùn đất dưới chân khô ráo, có Tam Thất đi ở phía trước mở đường, còn đẩy bụi gai chặt cỏ dại ra giúp, Nguyên Sách cũng ở bên bảo vệ nàng, Khương Trĩ Y vẫn phải cố hết sức mới đi được, không bao lâu liền đứng thở hồng hộc, chân cẳng nhũn ra.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, Bùi Tuyết Thanh rõ ràng cũng đang thở phì phò từng tiếng, nhưng lại nỗ lực khắc phục khó khăn, mỗi một chân đều dẫm xuống thập phần kiên định.
Tất nhiên, đối với chuyện tế bái Thẩm Nguyên Sách, tín niệm của nàng làm sao có thể so sánh với Bùi Tuyết Thanh?
Mắt thấy Khương Trĩ Y chống eo ngừng lại, do dự mà nhìn phía trên cỏ dại lan tràn, con đường trước mặt chưa thấy điểm cuối, Nguyên Sách kéo cánh tay nàng, liếc liếc mắt: "Đi không nổi? Mới vừa không phải còn rất muốn đến sao."
Khương Trĩ Y thấp giọng nói: "Ta cũng đâu biết là khó đi như vậy......"
"Biết khó đi như vậy liền không đi sao?" Nguyên Sách thử thử mà nhìn thần sắc nàng có chút miễn cưỡng.
Khương Trĩ Y ngoài miệng không đáp, nhưng ánh mắt đã bán đứng nàng.
"Khương Trĩ Y, hôm nay ta xem như đã nhìn ra rồi." Nguyên Sách khoanh tay nhìn thẳng nàng.
"Nhìn, nhìn ra cái gì?"
"Nàng thích huynh trưởng ta không bằng một góc Bùi Tuyết Thanh người ta." Nguyên Sách hất hất cằm về phía trên.
"......"
Khương Trĩ Y bị hắn nhìn chằm chằm đến chột dạ mà chuyển mắt: "Người ta là một đôi một lứa với nhau, ta lại không......"
Nói một nửa, liếc mắt một cái thấy cỏ dại dưới chân bỗng nhiên hơi động đậy, một vật dài dài màu sắc rực rỡ uốn éo bò qua đi.
Nguyên Sách vừa cúi đầu, đang muốn kéo Khương Trĩ Y qua, thì nàng đã kêu một tiếng sợ hãi, nhảy dựng lên trước.
Trong chớp mắt, Khương Trĩ Y đã đem cả người mình treo trên người Nguyên Sách, đôi tay ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân khoanh lấy eo hắn.
Nguyên Sách nhẹ nhàng ước lượng người một chút, rồi ôm nàng lại ổn một chút, quay về hướng bụi cỏ một bên nói: "Một con rắn hoa mà thôi, đã đi rồi."
Khương Trĩ Y đầu váng mắt hoa mà thở phì phò, cúi đầu nhìn hắn: "Một con, rắn hoa, mà thôi? Ngươi nói nghe nhẹ nhàng bâng quơ quá nhỉ......"
Đuôi lông mày Nguyên Sách nhướng lên, ngẩng đầu nhìn nàng: "Vậy nên nói —— trong núi này vậy mà có có một con rắn hoa sao?"
"Đương nhiên là vậy! Rắn hoa sao không phải là chuyện lạ chứ?" Khương Trĩ Y sắc mặt trắng bệch mà giơ một bàn tay ấn ấn ngực áp kinh.
"À, là chuyện lạ," Nguyên Sách ra vẻ chấp nhận gật gật đầu, "Nàng tới tế bái huynh trưởng ta, hắn vậy mà lấy rắn hoa ra hù dọa nàng, nhưng lại không có hù dọa Bùi Tuyết Thanh, có thể thấy được huynh trưởng bất luận lúc sinh thời hay sau đó chăng nữa, lựa chọn của hắn vẫn trước sau như một, cho nên ——"
"Cho, cho nên?" Khương Trĩ Y ngơ ngác rũ mắt xuống.
"Cho nên ——" Nguyên Sách giương mắt nhìn nàng cười, "Đừng thích huynh trưởng ta, thích ta đi."