Nàng cùng tứ hoàng tử thật sự đã rất nhiều năm không có qua lại, đặc biệt là sau khi hắn uyển chuyển cự tuyệt hôn sự cùng nàng, mấy năm nay hai người chỉ tình cờ thấy nhau trên cung yến, mà số lần còn không đếm hết trên một bàn tay, mỗi lần đều cách nhau thật xa đến mức không thể chạm ánh mắt nhau, mặc dù có lần cũng oan gia ngõ hẹp, nhưng vẫn giống như hôm nay, nàng một câu "Bái kiến tứ điện hạ", hắn trả về một câu "Không cần đa lễ".
...... Nàng làm sao biết được tứ hoàng tử còn nhớ nàng không ăn cái gì.
Mắt thấy thần sắc Khương Trĩ Y biến ảo, Nguyên Sách bỗng nhiên nhớ lại chút chuyện lặt vặt không đáng kể, đó là mùa đông năm trước khi Khương Trĩ Y mua say ở phủ công chúa, đã từng nhắc nhắc mãi chuyện cưa khi còn nhỏ với hắn ——
"Một mình ta ngồi ở nhà ăn, nhìn tỳ nữ đem thức ăn trên bàn hâm đi hâm lại hết lần này đến lần khác, không biết tới giờ nào, rốt cuộc ta cũng có hơi đói bụng, liền gắp một con sủi cảo ăn, lúc này, ma ma trong nhà đột nhiên vội vã chạy tới nói cho ta, nương ta uống thuốc độc tự sát......"
Ánh mắt Nguyên Sách chợt lóe, nhìn về phía dĩa sủi cảo trước mặt nàng, vừa muốn duỗi tay dịch đi.
Khương Trĩ Y vội vàng lắc lắc đầu: "...... Không có, ta không có chuyện không ăn sủi cảo đâu."
- "Đừng miễn cưỡng!"
Hai giọng nam đồng thời vang lên lại đồng thời dừng lại, Khương Trĩ Y bỗng dưng cúi đầu, thấy Nguyên Sách cùng Tề Duyên đồng thời duỗi tay về dĩa sủi cảo trước mặt nàng, mỗi người nắm một bên dĩa, bưng nó lên.
Hai bàn tay cầm theo một dĩa sủi cảo yên lặng dừng lại giữa không trung. Nguyên Sách cùng Tề Duyên nhìn nhau liếc mắt một cái.
Rõ ràng dông tố bên ngoài đã ngừng hồi lâu, trên đầu lại bỗng nhiên như ầm vang một tiếng.
Khương Trĩ Y cứng đờ mà nhìn hai người, hoá ra lúc trước khi nàng cùng Bùi Tuyết Thanh cùng đi tìm Nguyên Sách vấn tội, Nguyên Sách cũng mang cái tâm tình như thế này......
Mắt thấy dĩa sủi cảo hai người kia ngay cả khói cũng không dám bốc, Khương Trĩ Y chậm rãi vươn tay ra, thử thăm dò nắm một bên cái dĩa: "Không phải, không phải miễn cưỡng, ta thật sự muốn mà, ha ha ha......"
Khương Trĩ Y nhìn Tề Duyên nói: "Đa tạ điện hạ quan tâm, nhưng người là sẽ thay đổi, ta hiện giờ đã không còn giống như lúc trước nữa."
Ánh mắt Tề Duyên hơi hơi cứng lại, chậm rãi buông dĩa ra, rũ tay xuống.
Nguyên Sách nhìn thẳng Khương Trĩ Y, nhớ tới lá thư nàng lưu lại ở thành Hạnh Dương kia.
Khương Trĩ Y lại chuyển hướng Nguyên Sách, nhẹ giọng nói: "Chàng cũng mau buông tay."
"Buông tay nàng cầm nổi sao?" Nguyên Sách bưng cái dĩa đầy sủi cảo kia trở về.
Khương Trĩ Y nhìn về phía dĩa sủi cảo đã trở lại trước mặt, nhìn một lát, cầm đũa lên, nhẹ nhàng gắp một con, đưa tới trước mắt.
Những chuyện xưa giống như đã theo chiến hỏa trôi qua, nàng hình như thật sự không sợ ăn sủi cảo nữa.
Khương Trĩ Y bỏ sủi cảo vào trong miệng cắn một cái, cảm thấy hương vị cũng ngon, thậm chí còn có chút tưởng niệm mùi mà nhiều năm chưa ăn, nhai nhai nuốt nuốt, ăn xong một con, lại gắp lên một con.
Nguyên Sách nhìn nàng trong chốc lát, yên tâm cúi đầu bắt đầu ăn dĩa sủi cảo của chính mình. Mới vừa ăn được nửa dĩa, thì bỗng nhiên cảm thấy tay áo bị ai kéo kéo.
"Lúc này mới thật là miễn cưỡng này," Khương Trĩ Y chỉ chỉ dĩa sủi cảo còn thừa hơn phân nửa trước mặt mình, nàng không giống bọn họ, mới vừa đánh giặc xong bụng đói kêu vang, mà vốn dĩ nàng cũng không quá đói, "Sủi cảo ở quân doanh chàng cái nào cũng lớn, chưa kể nhân cũng dồn quá chặt......"
"Vậy đem qua miễn cưỡng ta?" Trong miệng Nguyên Sách nói câu không tình nguyện, khóe miệng lại cong lên cười.
"...... Lãng phí thì thật đáng tiếc, cũng không thể đem miễn cưỡng khách nhân."
Nguyên Sách nhìn nhìn khách nhân đối diện, cười cười kéo dĩa sủi cảo trước mặt Khương Trĩ Y qua, lấy đũa lùa hết sủi cảo dư lại vào trong dĩa của mình.
Tề Duyên liếc mắt một cái nhìn cái dĩa trước mặt Nguyên Sách, rũ lông mi xuống, cúi đầu ăn dĩa sủi cảo của chính mình.
Chờ dùng bữa đêm xong, Khương Trĩ Y để Nguyên Sách chuyên tâm nói quân vụ, liền trở về gian doanh trướng của mình.
Kinh Chập đã trải đệm chăn tươm tất bên trong cho nàng, cũng rải hương liệu phòng rắn trùng ở các góc. Mới vừa rồi bởi vì Kinh Chập bận rộn ở chỗ này, mới không đi hầu hạ xem thức ăn của nàng, nếu không cũng sẽ không có một dĩa sủi cảo kia.
Khương Trĩ Y ở doanh trướng rửa mặt chải đầu xong, bảo Kinh Chập chú ý bên ngoài, chờ tứ hoàng tử đi rồi, nàng lại đi tìm Nguyên Sách giải thích.
Kinh Chập liền canh giữ ở bên ngoài, đợi hồi lâu rốt cuộc thấy tứ hoàng tử ra khỏi chủ trướng, liền quay đầu lại vén mành lên, lại thấy Khương Trĩ Y đang nằm trên giường, nghoẻo đầu ngủ rồi.
Vốn đã quá nửa đêm, cũng không còn bao nhiêu canh giờ để nghỉ ngơi, Kinh Chập do dự một chút, liền không đánh thức Khương Trĩ Y, chỉ tiến lên sửa lại tư thế, rồi kéo chăn lên cho nàng.
Bên kia, Nguyên Sách từ xa xa thấy đuốc trong trướng Khương Trĩ Y đã tắt một nửa, biết nàng đã ngủ rồi, liền tắm rửa một chút, cũng nằm lên trên giường khép mắt lại.
Bốn phía yên tĩnh, chỉ còn tiếng côn trùng kêu vang đêm hè sau cơn mưa, bên tai bỗng nhiên vọng lại những lời ban nãy Tề Duyên lưu lại trước khi rời đi ——
"Ta cùng quận chúa quen biết nhau từ bé, chỉ mong nàng được phó thác cho lương nhân, sống được an bình thư thái. Mới vừa rồi ta cho rằng nàng chọn việc hôn nhân mà ngay cả món chính mình không thích đều phải miễn cưỡng ăn, cho nên mới nhiều lời hai câu, nếu ta hiểu lầm, Thẩm Thiếu tướng quân chớ trách."
"Một tướng hiển nhiên có thể công chết vạn người, binh lính dưới tay chưa từng có ai thắng được, tối nay, lời chúc mừng của khâm sai đối với Thẩm Thiếu tướng quân, tha thứ ta không thể gật bừa tán đồng. Chuyện gà nhà bôi mặt đá nhau vốn là khuyết điểm, vì lòng tham lam cùng đoạt vị của người trên, lại để các chiến sĩ đổ máu hy sinh. Lần này Thẩm Thiếu tướng quân thu phục quan nội, một trận chiến ở Hạnh Dương qua đi, mà chiến sĩ dưới trướng không thiệt hại một quân, dựa vào tài dụng binh như thần của Thẩm Thiếu tướng quân, ta muốn cùng Thẩm Thiếu tướng quân đồng tâm. Nguyện từ nay về sau, tướng sĩ Đại Diệp cùng nhau tiên phong, nhất trí chỉ chiến đấu với ngoại địch, nguyện tối nay là lần cuối cùng trong cuộc đời cả ta lẫn Thẩm Thiếu tướng quân, quân kinh thành cùng Huyền Sách Quân hội trận."
Mí mắt dần dần nặng nề hơn, một ít hình ảnh xa xôi, mơ hồ từng màn hiện lên ở trước mắt ——
Đêm mưa, hắn kéo thân thể bị đánh đến mềm nhũng tựa vào bùn đất, nhìn hai đôi ủng quân trước mặt.
"Tướng quân, ti chức không thể đánh tiếp với tiểu công tử nữa, tiểu công tử sợ là chịu không nổi nữa......"
"Nó không phải cái công tử gì cả, nó là một chiến sĩ, chiến sĩ mà ngã xuống, thì chờ đợi nó cũng chỉ có đao rơi mà thôi. Nguyên Sách, lên!"
Hắn cố nén đau đớn như xương cốt cả người đều vỡ vụn, lau sạch máu nơi khóe miệng, chống tay chậm rãi bò dậy.
Giáo đầu trước mặt chờ hắn lung lay đứng vững, tiếp tục ra chiêu.
Hắn giơ tay đón đỡ, một cái, hai cái, rất mau lại ngã nhào vào mặt đất đầy bùn, kêu lên đau đớn.
Trên đỉnh đầu, thanh âm phụ thân lại lần nữa vang lên.
......
Hình ảnh vừa chuyển, tới một hôm chợ phiên náo nhiệt, hắn mang mặt nạ, hiếm khi được đi theo phụ thân lên phố, dừng chân lại trước cửa một tiệm bán ngọc.
Người bán hàng cười hỏi hắn: "Tiểu công tử muốn mua ngọc ban chỉ (Editor: nhẫn ngón cái bằng ngọc)? Đeo ngọc ban chỉ này, khi bắn tên tay sẽ không đau."
Hắn vuốt vuốt mấy vết thương cũ mới lẫn lộn không đồng nhất trên ngón tay, hâm mộ mà nhìn ngọc ban chỉ đủ loại kiểu dáng, ngẩng đầu nhìn phía phụ thân.
Phụ thân lại nhìn người bán hàng xua xua tay: "Nó không cần, sợ đau thì làm sao bắn tên chính xác được."
Hắn không thể kêu a cha hắn là cha ở bên ngoài, chỉ có thể gọi: "Tướng quân, ta mua một cái, nhưng không mang được không?"
Người bán hàng cũng nói thêm vào: "Ai nha, tướng quân, ngài là tướng quân, đương nhiên không sợ đau, nhưng tiểu công tử này mới bao lớn tuổi chứ!"
Phụ thân rốt cuộc cũng nhân nhượng thanh toán tiền bạc, lại nói với hắn: "Nếu để ta thấy ngươi đeo khi bắn tên, ta liền ném nó, biết chưa?"
Hắn gật mạnh đầu, sau khi trở về, chỉ khi không bắn tên mới mang ngọc ban chỉ.
Giáo đầu hỏi hắn: "Không bắn tên sao phải mang ngọc ban chỉ?"
Hắn cao hứng nói: "Bởi vì đây là a cha mua cho ta, a cha cũng sợ ta đau."
......
Hình ảnh lại vừa chuyển, tới một cái giường đầy mùi máu tươi nồng nặc, từng thau nước trong được xách vào, lại biến thành từng thau máu loãng được mang đi.
Quân Y nhìn thương thế phía sau lưng hắn, khiếp sợ hỏi: "Tướng quân, tiểu công tử sao lại bị thương thành thế này?"
"Nó tránh không khỏi nhát kiếm đâm sau lưng, đương nhiên sẽ bị thương."
"Tướng quân, tiểu công tử còn nhỏ tuổi, chớ nên nóng vội a......"
Quân Y thở dài lui ra ngoài, phụ thân ngồi ở mép giường hỏi hắn: "Một kiếm này, thấy đau không?"
Hắn không dám nói đau, mím chặt môi lắc đầu.
"Nếu cảm thấy đau thì nhớ cho kỹ ——"
"Mẹ đẻ các ngươi vì huynh đệ các ngươi được bình an, sau khi sing xong lâm bệnh cũng không dám thỉnh đại phu, sợ bị người phát hiện mình sinh đôi song sinh, nếu không phải do kẻ trong thâm cung Trường An kia, mẫu thân ngươi sẽ không đến mức tuổi xuân mất sớm, ngươi cũng có thể làm thiếu công tử Thẩm gia của ngươi, không cần chịu khổ sở này, cũng không cần sống cuộc sống chui rúc trong bóng tối, không thể thấy được ánh sáng mặt trời."
"Chờ đến ngày ngươi có thể báo thù cho mẫu thân ngươi, báo thù cho chính bản thân ngươi, liền đi huỷ hoại tòa thâm cung kia, hủy diệt những kẻ tự cho mình là cao cao tại thượng đó."
Phụ thân nói xong lời này liền lui ra ngoài, ngoài cửa phòng vang lên tiếng của Quân Y: "Tướng quân, sao ngài lại phải khổ như vậy chứ, tiểu công tử ngày sau sợ là sẽ ghi hận ngài a!"
"Tốt nhất là nó nên hận ta, nó càng hận ta, càng biết cây đao trong tay mình nên chỉ về hướng nào."
"Nhưng tiên đế băng hà, hiện giờ tân đế thượng vị, thù của phu nhân đã không còn chỗ báo......"
"Kẻ ngồi trên cái vị trí kia, đều đáng chết như nhau."
......
Những hình ảnh lác đác lại quay cuồng như sóng triều dần dần bình ổn lại, hình ảnh cuối cùng là đêm đen, mọi thanh âm đều im lặng.
Hắn nằm trên giường lẳng lặng ngủ, bỗng nhiên cảm giác được hơi ấm tới gần.
Thần chí chưa thanh tỉnh, hắn liền biết có người tới. Đây là do phụ thân huấn luyện, muốn hắn giống một con dã thú, ngay lúc đang ngủ say vẫn còn bản năng phòng bị như cũ.
Nếu như hắn tỉnh không được, đao sẽ thật sự rơi xuống.
Trước khi thần chí hoàn toàn thức tỉnh, thân thể đã phản ứng, Nguyên Sách xoay người một cái ngồi phắt dậy, níu người bên cạnh áp chế xuống dưới thân, bóp lấy cái cổ mảnh khảnh trước mắt.
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, chớp mắt một cái, ánh nến mờ nhạt liền chiếu lên một gương mặt trắng nõn thuần tịnh.
Tất cả những dơ bẩn, giết chóc, thống khổ trong mộng liền chợt rút đi tại một khắc này, giữa mày Nguyên Sách nhíu lại, tỉnh thần, bỗng dưng buông lỏng tay ra.
Khương Trĩ Y nhìn người mới xoay thân ngồi quỳ bên cạnh mình, liền giơ tay vịn cổ liều mạng ho khan lên, ho đến ứa cả nước mắt.
Lúc nãy nàng giật mình tỉnh lại, nghe Kinh Chập nói tứ hoàng tử đã sớm đi rồi, nhưng nàng ngủ rồi cho nên đã không đánh thức nàng, liền tới tìm Nguyên Sách.
Nào biết binh lính canh gác trước cửa không có cản nàng, Nguyên Sách lại xem nàng là thích khách.
Năm ngón tay Nguyên Sách run rẩy, chậm rãi kéo tay nàng đang che cổ lại ra: "...... Có bị thương không?"
Khương Trĩ Y ho khan lắc đầu.
Nguyên Sách ngơ ngẩn nhìn mấy dấu ngón tay nhìn thấy ghê người nổi bật trên cái cổ trắng nõn của nàng: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"
"...... Là ta đã quên, lúc chàng mới vừa đánh giặc xong khẳng định còn chưa lấy lại tinh thần, chàng đã từng nói khi chàng ngủ thì đừng tùy tiện tới gần chàng." Khương Trĩ Y thở phì phò ngồi quỳ lên, thấy Nguyên Sách nhìn chằm chằm nàng đến thất thần, thái dương bị mồ hôi thấm ướt, liền nâng tay áo lên lau lau mồ hôi cho hắn, "Làm sao vậy, ta không có việc gì, chàng thấy ác mộng hay sao?"
"Chàng sẽ không đến mức vì một dĩa sủi cảo liền mơ thấy ta cùng ai bỏ chạy chứ?"
"Biết ngay là chàng nhỏ mọn mà, nên ta mới đêm khuya tới giải thích với chàng, ta cùng tứ hoàng tử thật sự là không có gì......"
Khương Trĩ Y lải nhải nói mãi không xong, bỗng nhiên bị hắn kéo vào trong lòng ngực một phen.
Nguyên Sách quỳ gối trên giường, ôm chặt lấy nàng, cúi đầu chôn cằm vào hõm vai nàng: "Khương Trĩ Y, nàng sợ ta bị đau, phải không?"
Khương Trĩ Y sửng sốt: "Đương nhiên, chàng đang hỏi cái gì ngốc vậy?"
"Vậy tất cả không quan trọng ——" Nguyên Sách nhắm mắt lại, "Đều không quan trọng."