Chương 14:
Cuối cùng căn phòng chỉ còn lại Mỹ Huệ và Tống Vinh Hiển. Cô không hiểu tại sao Tuấn Kiệt đã đi rồi nhưng Tống Vinh Hiển lại còn ngồi trước mặt cô. Bầu không khí tự nhiên trở nên im lặng, không ai nói gì cả.
“Ọc ọc.” Tiếng kêu phát ra từ trong bụng Mỹ Huệ làm phá hỏng không khí nặng nề. Mỹ Huệ ôm bụng xấu hổ.
“Ha ha.” Tống Vinh Hiển bỗng nhiên cười lớn. Mỹ Huệ ngạc nhiên nhìn ông chủ. Cô thật không ngờ người như hắn lại có thể cười sảng khoái như vậy.
“E hèm.”
Sau khi thấy Mỹ Huệ nhìn mình với ánh mắt kì lạ, Tống Vinh Hiển cũng nhận ra vừa rồi mình đã cười rất thoải mái. Đã từ lâu lắm rồi, hắn không nhớ khi nào nữa, hắn đã cười rồi. Xưa nay hắn chưa bao giờ cười và cũng chẳng một ai khiến một tên ác quỷ khát máu như hắn phải cười. Nhưng chỉ với bộ mặt xấu hổ của Mỹ Huệ lúc nãy rất dễ thương đã khiến hắn bật cười. Chắc hắn bị điên rồi...
Tống Vinh Hiển nhìn tô cháo trên bàn đã nguội mà chưa ai đụng đến.
“Cháo kìa.” Tống Vinh Hiển nghiêng đầu chỉ về hướng tô cháo trên bàn.
Mỹ Huệ nhìn theo rồi nhìn xuống các vết thương của mình. “Tôi như thế này đến cả việc ngồi lên còn khó khăn nữa huống chi đến cầm bát cháo.”
Tống Vinh Hiển “À!” một tiếng. Hèn chi lúc nãy đến giờ Mỹ Huệ thấy hắn mà không đứng lên chào mà cứ nằm. Hắn định sẽ dạy cho cô một bài học về chuyện này.
Bầu không khí lại trở nên im lặng. Bỗng mặt Mỹ Huệ tái lên. Cô cứ run người và cảm thấy lạnh dù đang chảy mồ hôi. Đang có một cơn đại hồng thủy sắp trào trong người cô. Hiện cô không thể cử động mà cũng chẳng có ai để nhờ, chỉ có… hắn. Mỹ Huệ e ngại nhìn Tống Vinh Hiển.
“Có chuyện gì sao?” Tống Vinh Hiển cảm thấy Mỹ Huệ nhìn mình lạ cùng với gương mặt lạnh tái. Hắn tưởng cô bệnh gì nên hỏi.
“À không có gì.” Mỹ Huệ lắc đầu. Không thể nhờ hắn được.
Mỹ Huệ dùng tay lau mồ hôi trên trán rồi nhìn đồng hồ. Bây giờ chỉ mới hai giờ sáng, mọi người đã ngủ. Cô không thể gọi Thiên Thiên đến được. Gương mặt Mỹ Huệ lại càng tái hơn. Không thể chịu nổi, Mỹ Huệ mở lời:
“Ông chủ!” Mỹ Huệ nhẹ nhàng gọi.
“Có chuyện gì?”
“Có thể… giúp… tôi…”
“Sao?”
“Vệ… vệ sinh.” Mỹ Huệ nhắm chặt mắt xấu hổ mà nói hai từ cuối.
“Sao?” Tống Vinh Hiển dù có vẻ trông ngạc nhiên nhưng trong lòng thì không. Hắn đã biết từ sớm rồi. Hắn chỉ chờ cô mở miệng cầu xin hắn. Nhưng không ngờ cô lại kiên quyết không mở lời cho đến lúc quá cấp bách. Nhưng dù sao cô cũng đã mở lời rồi, Tống Vinh Hiển cười thầm.
“Tôi sẽ giúp nếu cô hứa với tôi ba điều.”
“Điều gì.” Mỹ Huệ nhăn mặt. Cô gấp lắm rồi mà sao hắn lại còn ra điều kiện chứ.
“Mau hứa với tôi trước đi.”
“Không được.” Mỹ Huệ cau mày. Lỡ như hắn lừa cô chuyện gì thì sao?
“Không thì thôi.” Tống Vinh Hiển đứng dậy rồi bỏ đi.
“A! Tôi… đồng ý.” Thấy Tống Vinh Hiển sắp đi ra ngoài mà cô lại quá gấp rút nên cô đồng ý nhanh. Còn ba điều kiện kia thì tính sau. “Mau dẫn tôi đi trước đã.”
Tống Vinh Hiển cười mỉm rồi quay lại dìu Mỹ Huệ ngồi dậy.
Tống Vinh Hiển dìu Mỹ Huệ đứng dậy.
“A đau.” Mỹ Huệ kêu.
Tống Vinh Hiển lại nhẹ nhàng hơn, hắn từ từ kiên nhẫn dìu cô đi từng bước một để không đụng đến vết thương. Phòng to mà lại đi từ từ nên vừa đi Mỹ Huệ lại hối thúc, cô thật sự không thể chịu nổi. Mở cửa phòng vệ sinh, Tống Vinh Hiển dắt Mỹ Huệ vào.
“Sao anh còn đứng đây?” Thấy Tống Vinh Hiển không có ý định ra ngoài thì Mỹ Huệ nhắc nhở.
“Cô đau như thế, không muốn tôi giúp cô sao?” Tống Vinh Hiển nở nụ cười gian tà.
“Tôi không cần. Anh mau ra đi.” Mỹ Huệ nhìn ra ý tứ trong câu nói của hắn liền nói lớn.
Tống Vinh Hiển mở cửa ra ngoài. Mỹ Huệ ở trong nhà vệ sinh giải quyết mất ba phút mới xong. Cô phải ráng chịu đựng vết thương để có thể đi. Sau khi dội nước xong, Mỹ Huệ cảm thấy không còn sức để đứng lên được nữa thì gọi lớn thật nhẹ nhàng:
“Ông chủ ơi!”
Không nghe tiếng đáp lại. Tưởng Tống Vinh Hiển không nghe, Mỹ Huệ gọi lại to hơn:
“Ông chủ!”
Kêu nhiều lần nhưng không thấy ông chủ trả lời. Mỹ Huệ cố sức đứng dậy đi tới mở cửa nhà vệ sinh. Mỹ Huệ tức giận khi không thấy ai ở trong phòng. Cô đã bị lừa rồi. Hắn đã bỏ cô đi.
“Ông chủ chết tiệt.” Mỹ Huệ thầm rủa.
Mỹ Huệ đứng dựa vào tường. Bây giờ phải làm sao đây? Căn phòng rộng thế này, cô không thể đi nổi. Nhìn lại phía sau rồi nhìn lại phía trước. Mỹ Huệ quyết định sẽ ở trong phòng vệ sinh đến khi nào có người đến. Đóng cửa lại rồi đi đến ngồi trên bệ. Phòng vệ sinh ấm hơn Mỹ Huệ tưởng. Mỹ Huệ dần cảm thấy buồi ngủ rồi sau đó dần dần chìm sâu vào giấc.
“Mau dậy đi. Này, mau dậy đi.”
Mỹ Huệ cảm thấy như đang có ai đang lay người mình thì liền thức dậy. Cô hầu gái hôm qua đang đứng trước mặt. Mỹ Huệ nhìn quanh, cô vẫn ở trong nhà vệ sinh. Mỹ Huệ nhìn cô hầu gái kia mà cười ngượng. Chắc cô ta sẽ nghĩ Mỹ Huệ có vấn đề về thần kinh nên mới ngủ trong nhà vệ sinh như thế này. Mỹ Huệ chống hai tay ngồi dậy. Ngồi ngủ cả một đêm khiến chân cô tê mỏi. Mỹ Huệ tay chống tường, tay cầm đôi chân đang tê của mình nhăn mặt. Vừa bị tê vừa bị thương, hai cảm giác ấy khi ở cùng nhau tạo nên một cảm giác thật rùng người mà khó tả. Cô bị như vậy tất cả đều là do hắn. Mỹ Huệ vừa ôm chân vừa rủa thầm. Hắn ăn hiếp em trai cô, bây giờ lại khiến cô ra nông nỗi này. Cô ghét hắn, cô sẽ cho hắn bài học cho dù hắn là ác quỷ đi chăng nữa, cô sẽ trả thù.
Mười lăm phút sau khi cô hầu gái kia giúp Mỹ Huệ vệ sinh cá nhân. Mỹ Huệ nhanh chóng đi đến quản gia Kim, ông đã chờ cô lâu lắm rồi. Quản gia Kim đứng im nhìn Mỹ Huệ mà không nói gì. Mỹ Huệ chỉ biết đứng im nín thở, cô rất sợ quản gia Kim. Cô cảm thấy xung quanh ông có thứ gì đó rất đáng sợ…
“Hầu gái Nga, cô mau đi hâm cháo đi. Nguội hết rồi.” Cuối cùng quản gia Kim cũng lên tiếng.
Cô hầu gái tên Nga kia buông tay đang giữ Mỹ Huệ ra rồi cầm tô cháo trên bàn ra ngoài.
“Bị thương nặng thế này, đứng nhiều không tốt đâu. Mau ngồi xuống đi.” Bỗng, quản gia Kim dìu Mỹ Huệ đi đến ghế.
Mỹ Huệ không ngờ quản gia Kim lại dịu dàng với cô như vậy. Từng cử chỉ hành động dìu cô đến bàn rồi ngồi xuống, rót nước cho cô, tất cả đều rất nhẹ nhàng.
“À! Cảm ơn. Tôi cũng đỡ hơn rồi, có thể đi lại được dù bước đi hơi chậm.” Mỹ Huệ nhận ly nước từ quản gia Kim. Cô thật sự cảm thấy rất ngại khi được quản gia Kim đưa nước.
“Cạch.” Cô hầu gái Nga cầm tô cháo đang bóc khói nghi ngút bước vào. Tô cháo được đặt trước mặt Mỹ Huệ. Mùi cháo thơm phức khiến bụng đã đói một ngày của cô đang ngủ yên lại thức giấc.
“Mau ăn đi, chứ nguội.”
Quản gia Kim sau khi nói xong cùng hầu gái Nga ra khỏi phòng. Mỹ Huệ nhìn tô cháo, bây giờ cô có thể ăn rồi. Mỹ Huệ vui vẻ ăn một thìa cháo. Đúng là nhà giàu, cháo rất ngon, vừa miệng lại có bào ngư bổ dưỡng. Đây là lần đầu tiên cô được ăn bào ngư. Sau khi ăn xong hết sạch tô cháo. Mỹ Huệ xoa bụng nhìn quanh phòng, chỉ mới sáu giờ ba mươi. Bây giờ cô chẳng biết phải làm gì. Mỹ Huệ quyết định sẽ tiếp tục khám phá lầu ba. Cô nghĩ rằng ông chủ bây giờ chắc cũng đã đi làm rồi nên cô có thể tự do khám phá mà không cần lo sợ điều gì cả. Chống bàn đứng dậy, Mỹ Huệ chậm rãi từng bước đi tới cánh cửa gần phòng vệ sinh kia.