• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Sự thật 2

Tống Vinh Hiển đứng sững người khi nghe Rose nói.

"Nếu anh muốn biết sự thật thì hãy hỏi bà Lữ. Ngày đó tôi mới hai tuổi không hiểu chuyện. Sổ đỏ không thể tùy tiện tiết lộ."

Tống Vinh Hiển nhanh chóng quay đi.

"Xem thử anh nên yêu hay nên hận chị Huệ."

Câu nói của Rose đã khiến Tống Vinh Hiển dừng bước. Hắn quay sang nhìn Rose cười khan.

"Nữ vương thật lắm trò."

Nhìn Tống Vinh Hiển quay xe đi, Rose cười mãn nguyện.

"Tất nhiên, vậy đó mới là nữ vương."

Trở về biệt thự, Tống Vinh Hiển lập tức đi tìm bà Lữ.

"Có chuyện gì vậy?" Bà Lữ ngồi trên ghế sopha trong phòng.

"Con xin lỗi vì đã đánh thức mẹ nhưng con có chuyện muốn hỏi." Gương mặt Tống Vinh Hiển trở nên tối hẳn.

"Chuyện gì?"

"Có phải ba chính là người giết ba mẹ Huệ."

Câu hỏi khiến bà Lữ câm lặng. Thì ra Hiển đã biết rồi sao?

"Đúng vậy."

Khi nghe Rose nói, Tống Vinh Hiển không muốn tin là sự thật nhưng bà Lữ nói vậy, hắn càng đau lòng. Tại sao lại thành ra như vậy?

"Hai mươi lăm năm trước, ba con và mẹ Huệ - Cung đã rất yêu nhau, không có gì có thể ngăn cản được họ đến với nhau cho dù gia đình hai bên đều phản đối. Nhưng bỗng nhiên một ngày, Cung bỏ ba con cưới người khác, khi ấy ba con rất đau khổ và hận Cung. Sau đó thì ba con cũng chịu cưới mẹ để lên chức lão đại Loen. Mười năm sau, một cuộc hỗn chiến xảy ra giữa các hắc bang. Vì hận thù mà ba con đã lợi dụng cơ hội đó để sát hại gia đình Huệ. Nhưng còn chút lương tâm, ba con đã tha cho hai đứa con của Cung. Vài ngày sau, ba con biết được sự thật là ông nội con đã đe dọa Cung. Quá đau khổ vì đã tự giết Cung, ba con quyết định đi theo Cung để sửa chữa lỗi lầm của mình." Nói rồi, bà Lữ tự mình thắc mắc "Nnưng ta không hiểu tại sao Huệ lại ở New York được, chẳng phải ba con đã đưa hai chị em Huệ vào trại mồ côi ở Úc rồi sao?"

Về lầu ba, Tống Vinh Hiển ngồi ngay xuống về sopha. Hắn dựa lưng vào ghế. Để tay lên trán nhắm mắt lại, tay nắm chặt thành nắm đấm. Hắn có lỗi có cô, hắn còn mặt mũi nào để yêu cô nữa chứ. Thì ra lâu nay, hắn đã hận nhầm người. Người hắn nên hận phải là ba hắn mới đúng.

Vào phòng Mỹ Huệ, cô đang ngủ, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô. Hắn đưa tay ra vuốt mái tóc che hết cả khuôn mặt cô. Tống Vinh Hiển cau mày. Tại sao cô đổ nhiều mồ hôi thế này?

"Không... không..." Mỹ Huệ nói lớn, thân người quơ loạng xoạng.

"Huệ... Huệ..." Tống Vinh Hiển cố đánh thức cô dậy.

Mỹ Huệ bật dậy nhìn Tống Vinh Hiển.

"Ông chủ? Tại sao anh lại ở đây?"

"Cô gặp ác mộng à?" Không trả lời Mỹ Huệ, hắn lo lắng hỏi lại cô.

Mỹ Huệ đã quen với việc này nên cũng không hỏi nữa. Dù hỏi tiếp thì ông chủ cũng sẽ hỏi lại cô.

"Đúng vậy." Đôi mắt Mỹ Huệ tràn ngập sự sợ hãi. "Tôi nằm mơ thấy cảnh tượng lúc nhỏ. Ngày mà bố mẹ tôi bị giết hại."

Nghe Mỹ Huệ nói vậy, tim Tống Vinh Hiển thắt lại. Thấy Mỹ Huệ lấy lọ thuốc ngủ ra, hắn giật lọ thuốc.

"Cô định uống sao?" Hắn cau mày hỏi.

"Tôi phải uống mới ngủ được. Không uống thì sẽ gặp ác mộng." Mỹ Huệ cố lấy lại lọ thuốc. Vừa nãy về biệt thự, cô đau buồn nên lăn ra ngủ, chưa kịp uống thuốc.

Tống Vinh Hiển đau lòng nhìn cô. Thì ra sự việc đó đã khiến cô trở nên thế này, hắn sẽ không để cô uống thuốc đâu.

"Mau trả cho tôi." Thấy ông chủ không chịu trả thuốc cho mình, Mỹ Huệ kiên cường giật lại thuốc. Tống Vinh Hiển đau đớn nhìn cô.

Bỗng, hắn ném lọ thuốc xuống, cầm hai cánh tay Mỹ Huệ vòng qua eo mình. Nâng cầm cô lên mà hôn lấy đôi môi nhỏ đó. Mỹ Huệ cố đẩy hắn ra nhưng không được. Tống Vinh Hiển tiến sâu vào miệng cô hơn. Mỹ Huệ cũng không hiểu tại sao ông chủ lại làm vậy nhưng cô lại không nỡ buông ra. Cô thả lỏng người, tự nguyện để ông chủ dẫn dắt, chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào.

Sáng hôm sau.

Mỹ Huệ nằm trên giường vẫn còn đang ngái ngủ. Thật kì lạ, sao hôm nay giường cứng thế nhỉ? Mỹ Huệ mở mắt ngước nhìn nam nhân đang ôm mình trong lòng.

"Á á á á á."

Tiếng hét của Mỹ Huệ làm Tống Vinh Hiển thức giấc.

"Ông chủ, tại sao anh lại ở đây?"

"Cô không nhớ gì sao?" Tống Vinh Hiển bình thản vuốt tóc, cười đểu.

Mỹ Huệ lập tức nhớ lại cảnh tượng đêm qua. Cô xấu hổ.

"Cô ngủ trong lòng tôi rất ngon."

"..." Nghe vậy, Mỹ Huệ càng xấu hổ hơn. Đúng vậy, có lẽ đây là đêm mà cô ngủ ngon nhất. Đêm nào cô cũng gặp ác mộng đều phải thức dậy nửa đêm nếu không dùng thuốc ngủ. Vậy mà khi ngủ trong lòng ông chủ, cô đã ngủ rất ngon.

Mỹ Huệ xấu hổ nhảy xuống giường. Cô tình cờ nhìn lọ thuốc ngủ trong thùng rác. Định nhặt lên thì bị Tống Vinh Hiển cản lại.

"Tôi cần nó."

"Không cần."

"Tôi không thể ngủ."

"Tôi sẽ giúp cô ngủ." Vừa nói xong, Tống Vinh Hiển đã lấy lọ thuốc đi vào nhà vệ sinh, đổ hết thuốc vào bồn cầu rồi xả nước không quan tâm đến Mỹ Huệ đang há hốc vì hành động đó.

Mỹ Huệ lại suy nghĩ câu nói của Tống Vinh Hiển. Giúp cô ngủ? Giúp như thế nào chứ?

"Mau chuẩn bị bữa sáng cho tôi." Tống Vinh Hiển nói rồi đi về phòng của mình.

Mỹ Huệ còn đang suy nghĩ câu nói của ông chủ, khi nghe hắn nói vậy lập tức không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.

Sau khi làm đồ ăn sáng xong xuôi thì Mỹ Huệ nhận được thông báo của Tống Vinh Hiển là hắn có việc gấp cần giải quyết nên không thể ăn sáng. Mỹ Huệ tức giận. Thật tình! Bảo người ta làm rồi lại không ăn. Có lẽ cô cần phải suy nghĩ lại thôi. Tại sao cô lại đi yêu tên ác ma này chứ? Đáng ghét! Mỹ Huệ tức giận nhìn hai đĩa soup trên bàn, cô cầm hai đĩa lên định đổ đi thì suy nghĩ lại. Đổ đi thì tiếc, công sức cô làm cơ mà, giận thì giận nhưng ăn thì ăn. Mỹ Huệ đổ đĩa của Tống Vinh Hiển vào của cô. Cô ngồi xuống bàn ăn. Ngon đấy chứ! Thật tiếc vì ông chủ không thể ăn được. Cô cố tình nấu ngon như vậy là vì hắn, vậy mà... Mỹ Huệ buồn rầu. Thôi kệ đi, không quan tâm nữa, không ăn thì thôi. Mỹ Huệ lấy lại tinh thần, ăn hết hai đĩa soup đó rồi bắt tay vào làm việc nhà.

***

Chiếc xe Lexus dừng lại tại ngôi biệt thự trên núi. Tống Vinh Hiển xuống xe. Sau đó có một người tiến tới mời hắn vào biệt thự.

"Tống lão đại, xin mời?

Người đó không dẫn Tống Vinh Hiển vào biệt thự mà lại mời hắn vào chiếc xe Lexus khác.

"Xin lỗi, chỉ có Tống lão đại được phép."

Tuấn Kiệt đang định ngồi vào xe thì bị cản lại. Anh cau mày nhìn Tống Vinh Hiển. Thấy hắn gật đầu, anh mới từ bỏ lui ra sau. Chiếc xe chở Tống Vinh Hiển lên sâu trên núi hơn. Đi một hồi lâu thì mới dừng lại tại một nơi. Người đó sau khi đeo một mặt nạ màu đen có chữ Tứ lại tiếp tục dẫn Tống Vinh Hiển vào một căn phòng. Cuối căn phòng có một người ngồi chéo chân trên một chiếc ghế thoải mái dựa lưng vào. Người đó cũng đeo một chiếc mặt nạ có chữ Tứ chỉ khác là mặt nạ đó có khắc bốn con vật huyền bí.

"Ta thắng rồi sao?" Người đó nói.

"Nữ vương trăm chiêu ngàn kế tôi đã thua."

"Quá khen rồi." Nữ Vương cười nói. "Lúc đầu ngươi không nên cược với ta."

"Hừ!"

"Nào, mau thực hiện lời hứa đi." Nữ vương không kiêng sợ, thách thức nhìn Tống Vinh Hiển.

"Nhưng tôi có một điều kiện. Tôi sẽ không xăm Tứ."

"Được thôi." Nữ vương thoải mái đáp ứng.

"Vậy ngươi đã hết yêu Thiên Ngọc rồi sao?"

Đang định bỏ đi thì Tống Vinh Hiển nghe câu nói của nữ vương. Hắn nhìn nữ vương, đôi mắt phẫn nộ nói.

"Mong nữ vương sẽ trả Thiên Ngọc cho tôi."

"Thiên Ngọc đã chết. Cốt cũng đã hóa thành tro bụi. Ngươi muốn đòi gì?" Nữ vương vẫn điềm nhiên đáp lại.

"Đòi người sống." Nói rồi hắn Lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

"Nữ vương." Một người con trai trong bóng tối nói, người đó cũng đeo mặt nạ nhưng chỉ có ba con vật.

"Hắn thật kiên cường. Đã hai năm rồi nhưng vẫn đòi người sống." Nữ vương lắc đầu cười khổ.

Còn người con trai nhìn Tống Vinh Hiển với ánh mắt đầy thù hận.

"Xong việc, tôi sẽ giết hắn ta." Người con trai nắm tay thành nắm đấm, chặt đến nỗi những đường gân trên bàn tay đều nổi rõ lên.

***Kết thúc chương 35: Không nên hận.

Chương 36:

"Sao?" Thiên Thiên bất ngờ. "Cậu... cậu thích ông chủ á?"

"Nói nhỏ thôi." Mỹ Huệ đặt ngón tay lên môi. "Đúng vậy." Cô gật đầu thừa nhận. Dù sao Thiên Thiên là bạn thân của cô nên cô kể cho cô ấy nghe cũng không có gì là sai.

"Cậu chắc chứ?" Thiên Thiên nghiêm túc hỏi.

Mỹ Huệ lại gật đầu.

"Vậy thì mình chúc mừng cậu." Thiên Thiên mỉm cười.

"Cảm ơn cậu." Mỹ Huệ cảm thấy thật tốt khi có người bạn như Thiên Thiên.

Sau đó Thiên Thiên hỏi Mỹ Huệ rất nhiều điều như là:

"Tại sao cậu lại thích ông chủ?"

"Nhận ra từ khi nào?"

"Cảm giác thích ông chủ của mình như thế nào?"

"Cảm thấy thế nào khi lần đầu thích một người?"

...

Tất cả câu hỏi Mỹ Huệ đều trả lời rõ ràng. Chỉ trừ câu "Tại sao cô lại thích ông chủ?". Câu hỏi này chính Mỹ Huệ cũng không biết. Yêu thì yêu thôi chứ không hiểu vì sao lại yêu. Ông chủ có lúc đối xử tệ với cô nhưng cũng không đến nỗi tệ quá. Lâu lâu thì bỗng trở nên dịu dàng một chút nhưng không được bao lâu. Chắc có lẽ vì ông chủ là người con trai đầu tiên trừ Hùng mà cô tiếp xúc gần nhất. Đã từng hôn rồi mà... Nghĩ đến đây, Mỹ Huệ đỏ mặt.

"Cậu sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế kia?" Thấy vậy Thiên Thiên liền hỏi.

"Không có gì." Mỹ Huệ xấu hổ nói.

Sau cuộc phỏng vấn tình yêu của Thiên Thiên, cuối cùng cô cũng để Mỹ Huệ ra về. Chờ Mỹ Huệ đi khỏi, Thiên Thiên thở dài. Cô đặt tay lên tim mình. Tại sao khi nghe Mỹ Huệ nói yêu ông chủ, cô lại có cảm giác ghen ghét, khó chịu.

"Huệ à! Mình xin lỗi." Thiên Thiên u sầu. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa. Lúc nãy cô đã không thật lòng chúc mừng Mỹ Huệ, không những như vậy cô còn mong rằng Mỹ Huệ đã nhầm tình cảm của mình. Thiên Thiên tự đánh vào đầu mình, tự trách mình, cho mình không đáng làm bạn với Mỹ Huệ.

Vừa trở về lầu ba, Mỹ Huệ đã thấy Tống Vinh Hiển ngồi trên ghế sopha làm việc.

"Ông chủ, tại sao anh lại làm việc ở đây?" Mỹ Huệ thắc mắc. Chẳng phải giờ này ông chủ nên ở công ty sao?

"Huệ, em làm cho tôi tách cà phê." Thấy Mỹ Huệ, Tống Vinh Hiển liền nói.

Mỹ Huệ bất ngờ với câu nói của ông chủ. Thậm chí cô còn xém bị ngã. May là cô nhanh chóng dựa vào cầu thang. "Em, Huệ?" Mỹ Huệ nuốt nước bọt, vẻ mặt sợ hãi. Cô ngoáy tai mình. Cô có nghe nhầm không vậy? Sao ông chủ lại gọi cô lịch sự như thế? Mỹ Huệ đi tới chỗ Tống Vinh Hiển, lo lắng sờ trán hắn rồi lại sờ trán mình. Không sốt. Vậy thì ông chủ bị gì?

"Sao vậy?" Tống Vinh Hiển ôn nhu nói. Điều đó càng làm Mỹ Huệ thêm sợ hãi.

Cô đi vào phòng bếp vừa pha cà phê vừa nhìn Tống Vinh Hiển suy nghĩ. Thật sự là ông chủ đã làm cô khiếp vía. Tại sao hôm nay hắn lại dịu dàng đến thế? Lại gọi cô là Huệ nữa? Nếu là Tống Vinh Hiển mọi khi thì hắn đã thô bạo nói: "Này, mau pha cho tôi tách cà phê." Còn bây giờ thì... Mỹ Huệ hoàn toàn không quen. Cô đã quen với một Tống Vinh Hiển tàn bạo, cứng nhắt. Nhưng mà Mỹ Huệ cũng nhanh chóng cảm thấy yên tâm. Người như Tống Vinh Hiển chắc chắn sẽ chẳng dịu dàng được bao lâu, sẽ nhanh chóng la mắng cô cho mà coi. Thôi thì kệ đi, cứ để ông chủ thế này đỡ phải đau óc nhức tai một thời gian.

"Của ông chủ đây." Mỹ Huệ đặt tách cà phê lên bàn.

"Cảm ơn em." Tống Vinh Hiển nhìn Mỹ Huệ mỉm cười.

Mỹ Huệ ngượng ngùng cười lại. Trời ơi! Ông chủ à, tôi xin anh mau chóng trở lại bình thường đi.

***

Đêm xuống. Mỹ Huệ từ phòng tắm bước ra. Cô mặc bộ đầm ngủ dây lộ ra bờ vai nhỏ nhắn trắng trẻo.

"Haizz."

Mỹ Huệ ngồi trên giường thở dài. Cả ngày hôm nay, Mỹ Huệ hoàn toàn bị sốc trước những hành động hết sức lịch sự, dịu dàng của Tống Vinh Hiển. Hắn ngồi làm việc, thấy cô lau nhà, hắn lập tức mang tài liệu ngồi chỗ khác, khi Mỹ Huệ lau xong rồi thì quay lại chỗ cũ. Không những thế, lúc ăn trưa và tối hắn còn găp thức ăn cho Mỹ Huệ khiến cô bị sốc đến tận bây giờ.

"Cạch." Tiếng mở cửa vang lên, Tống Vinh Hiển bước vào.

"Ông chủ? Anh vào đây làm gì?" Mỹ Huệ ngạc nhiên hỏi. Khoan đã... ông chủ vừa bước ra từ phòng trang phục ư? Mỹ Huệ cau mày đi vào phòng trang phục. Cô quay sang lườm Tống Vinh Hiển khi biết được sự thật. Có một cánh cửa nối giữa phòng cô và phòng ông chủ. Nó được giấu sau quần áo nên cô không thể thấy. Vậy nên lúc trước ông chủ mới vào phòng cô dễ dàng như vậy. Ông chủ chính là gian thương! Cô lườm sâu hơn.

Còn Tống Vinh Hiển khi bị Mỹ Huệ phát hiện ra, hắn giả vờ tỏ ra không biết gì, huýt sáo nhìn sang chỗ khác, tránh ánh mắt của Mỹ Huệ.

"Anh sang đây làm gì?" Cô vẫn còn tức giận, ánh mắt không ngừng nhìn Tống Vinh Hiển mà phát ra tia lửa.

"Chẳng phải tôi nói sẽ giúp em ngủ sao?"

"Anh định làm gì?" Cô nghi ngờ nhìn hắn.

Tống Vinh Hiển tiến đến gần Mỹ Huệ hơn, dịu dàng nhìn cô mà nói.

"Kể từ bây giờ, tôi sẽ ngủ chung với em."

Câu thông báo của ông chủ khiến Mỹ Huệ đứng đơ người. Cô không thể nói nên lời. Dù muốn hỏi tại sao nhưng lại không thể mở miệng được, chỉ biết khóc thầm trong lòng. Ông chủ à, ông đừng giỡn nữa, không vui gì hết. Cả ngày anh giỡn đủ rồi, xin đừng đùa với trái tim của tôi nữa. Ông chủ đối xử dịu dàng như thế đã khiến tôi đủ bấn loạn rồi. Vậy mà anh còn tuyên bố thẳng thừng như vậy, anh muốn tôi phải nhập viện sao? Tôi là kiểu người không giỏi kìm chế giống anh đâu, tôi sẽ nhanh chóng bộc lộ cảm xúc của mình đó.

"Anh... anh đang... giỡn sao?" Cuối cùng đơ một hồi lâu Mỹ Huệ mới lấy lại được bình tĩnh mà nói nhưng vẫn còn lấp bấp do bị bị sốc quá nhiều.

"Không." Tống Vinh Hiển nghiêm túc nói. Vì ba hắn mà cô phải trở thành cô nhi, sống một cuộc sống khổ cực vất vả. Hắn muốn bù đắp cho cô tất cả mọi thứ hắn có thể làm được. Ngày hôm nay, hắn cố gắng đối xử tốt với cô hơn nhưng mọi thứ hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Hắn muốn cho cô nhiều hơn... Nếu cần, hắn có thể trao cô cơ thể và trái tim của hắn. Chỉ cần cô được hạnh phúc và vui vẻ, điều gì hắn cũng làm...

Ánh mắt hai người gặp nhau. Hiện giờ trong phòng, bản nhạc "Because I love you", bản nhạc như đâm sâu hơn vào trái tim hai người họ. Họ im lặng nhìn đối phương vừa cảm nhận bài hát. Thật trùng hợp, bài hát cũng như lời họ muốn nói với đối phương nhưng lại không thể bộc lộ. Họ chỉ nhìn nhau như muốn truyền tải những ca từ kia sẽ giúp họ bày tỏ. Có phải họ quá hèn nhát không? Tất cả cũng chỉ vì "I love you"...

Hai người nằm trên giường lưng đối lưng, chính giữa là gối ôm ngăn cách. Mặc dù Mỹ Huệ từ chối Tống Vinh Hiển rất nhiều lần nhưng hắn vẫn mặt dày trèo lên giường. Hắn còn lấy lý do hắn là chủ còn cô là hầu, không được cãi lời. Vì thế cô phải cam chịu. Nằm trên giường, cô thật muốn đạp cho hắn một cái. Giường rộng thế này, nếu chỉ một mình Mỹ Huệ thì cho dù lăn đi đâu cũng không lọt giường được. Nhưng với cái thân hình to lớn của hắn, đã chiếm hết nửa giường, lại còn để thêm gối ôm ở giữa khiến Mỹ Huệ phải nằm khép nép không thoải mái.

"Thì ra bấy lâu nay, em ngủ ở chiếc giường chật thế này, gặp ác mộng là phải." Tống Vinh Hiển cũng cảm thấy khó chịu, nằm cựa quậy. Trong đầu hắn đang suy nghĩ phải đổi giường cho cô mới được.

"..." Nghe Tống Vinh Hiển nói mà Mỹ Huệ thật sự muốn đạp hắn lọt xuống giường, không nể ông chủ hay hầu gái gì hết mà đuổi hắn về phòng, nếu hắn không về thì ngủ đất cũng được. Cũng may tôi là hầu gái của anh, nếu không anh chết dưới tay tôi lâu rồi. Mỹ Huệ nắm chặt tay nghiến răng kìm nén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK