”
Quầy lễ tân không có ai, cô bước tiếp vào trong, cả một khu làm việc lớn như vậy cũng đều yên tĩnh, chỉ có một căn phòng trong cùng bật đèn.
Trần Tiểu Nghiên nhớ rõ, đó chính là phòng tiếp khách, bình thường dùng để tiếp đãi khách hàng.
Trang trí khá cầu kỳ, sô pha và thảm đều do chính tay cô lựa chọn.
Cô đi vào trong vài bước, mơ hồ nghe được có tiếng nói truyền ra.
Cô vô thức nín thở, bước chân của cô nhẹ nhàng không tiếng động giống như con mèo vậy.
Gần hơn một chút, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn.
“Sau này, đừng có làm những chuyện như vậy nữa, không nghĩa lý gì đâu.
” Là Hoàng Gia Vĩ.
“Nhưng em lại cảm thấy thú vị.
” Giọng nói của người phụ nữ nâng cao lên vài phần, còn mang theo vài phần nũng nịu và khinh thường: “Sao, đã đau lòng cho vợ rồi? Cũng chỉ là một bức thư nặc danh mà thôi, không đến mức sẽ mất đi một cọng tóc nào cả.
”
“Đâu có…”
Trần Tiểu Nghiên ngẩng người tại chỗ, hồi lâu cũng không thể nhúc nhích.
Cách một cánh cửa, những người bên trong dường như không nhận ra sẽ có người đến, tiếp tục nói: “Đúng rồi, làm sao em lại quen được quản lý công ty của cô ấy?”
“Đây có là gì, thư ký của giám đốc Hoàng là cô Ngô, có nhiều mối quan hệ rộng rãi lắm.
”
Hai tiếng cười ngả ngớn khiến người ta phải đổ mồ hôi lạnh, xuyên thấu đến tận sống lưng.
“Em cũng vừa vặn quen biết với Vương Chí Lương nên thuận miệng chào hỏi với anh ta… Thế nào, anh thấy cách này có hay không, ai mượn không cho anh gặp em, trước tiên em sẽ đuổi cô ta, xem thử người đàn bà nào còn dám cướp anh với em nữa chứ.
”
Mới nói được nửa chừng thì cô ta dường ta đã bị anh ta chặn miệng lại.
“Tiểu yêu tinh nhà em.
” Hoàng Gia Vĩ khàn giọng nói, trong tiếng cười trầm thấp là một bộ dạng lạc lối mà cô không thể tưởng tượng nổi: “Em đã sớm bị anh húp sạch khô rồi, nào còn có sức lực gì để đối phó với người đàn bà khác nữa.
”
Xuyên qua tấm rèm cửa kéo hờ, cô nhìn thấy ở bên trong có hai người đang khỏa thân nửa người mơ hồ quyện vào nhau làm một, nụ hôn như cắn xé nhau rất nồng cháy.
Trong chốc lát, truyền ra một trận rêи ɾỉ chồng chéo nhau, không chút che giấu.
Rõ ràng là nhiệt độ không thấp chút nào nhưng Trần Tiểu Nghiên không nhịn được mà lạnh toát cả người.
Trần Tiểu Nghiên đưa tay vào miệng hung hăng cắn thật mạnh mới có thể miễn cưỡng không phát ra âm thanh.
Trong một khoảnh khắc, cô thật sự chỉ muốn cứ như vậy xông vào bên trong để cho bọn họ biết người mà họ cười nhạo đang đứng ở bên ngoài, không chỉ cô nghe thấy hết tất cả mọi thứ mà còn nhìn thấy hết tất cả.
Sau đó đem canh gà đổ hết lên người bọn họ, để cho bọn họ nếm thử hương vị của món canh gà nóng này.
Nhưng mà, những cảnh tượng này rốt cuộc cũng chỉ là cô tưởng tượng ra trong tâm trí mà không trở thành hiện thực được.
Bước ra khỏi tòa nhà, điều đầu tiên mà Trần Tiểu Nghiên làm chính là ném hộp cơm cách nhiệt vào trong sọt rác.
Khi gió đêm thổi qua, cô khép chặt cổ áo gió lại, quấn mình thành một cái kén, cô lang thang trên những con phố sầm uất như một bóng ma.
Hơn mười giờ, cô lau khô nước mắt đi và bắt xe trở về nhà.
Lê Thị Liên cũng đã ngủ, Hoàng Gia Vĩ cũng không ngoài ý muốn còn chưa có về nhà.
Trần Tiểu Nghiên đi vào phòng tắm rửa thay quần áo, dùng phấn mắt che đi đôi mắt đã sưng đỏ của cô, quấn chăn lại và nằm trên ghế sô pha giả vờ ngủ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cô cũng từng giây từng phút cảm thấy bản thân mình càng ngày càng có ý chí sắt đá hơn.
Gần nửa đêm, ngoài cửa rốt cục cũng có chút động tĩnh.
Hoàng Gia Vĩ xách cặp, rón rén mở cửa đi vào.
“Anh về rồi sao…” Trần Tiểu Nghiên giả bộ bị đánh thức dụi dụi mắt, lẩm bẩm nói.
“Sao em lại nằm ở đây? Về phòng ngủ đi kẻo bị cảm lạnh.
” Hoàng Gia Vĩ tràn đầy xuân sắc, xem ra tâm trạng anh ta rất tốt.
“Đây không phải là đang đợi anh đó sao.
Anh đói bụng không, có muốn ăn chút canh gà không?” Cô từ trên sô pha ngồi dậy.
“Ồ… Anh ăn rồi.
Cuộc họp kết thúc muộn quá nên anh gọi đồ ăn khuya để mọi người cùng ăn chung luôn.
”
Hoàng Gia Vĩ đặt cặp xuống, mặt không đỏ tim không đập loạn, mắt cũng không chớp lấy một cái, trình độ nói dối của anh ta cũng đã đạt đến mức thượng thừa rồi.