Trước đây bà cụ Trần đau lòng cho Tiểu Bối nên có vào phòng vài lần để đút thức ăn cho cậu bé, thế nhưng sau đó Tiểu Bối lại tự nhốt mình ở trên gác xép luôn…
Chính vì vậy dù cụ Hai rất thương Tiểu Bối cũng không dám dọn đến sống cùng.
Thế nhưng bây giờ Tiểu Bối lại có thể chủ động bước ra ngoài?
Không chỉ có thế, Tiểu Bối lại còn có thể chạy thẳng về phía Trần Triết Hãn rồi ôm chân của anh.
Trần Triết Vũ “phụt” một cái cười thành tiếng: “Tiểu Bối con đang làm gì thế? Muốn ôm đùi sao?”
Trần Triết Hãn cúi đầu nhìn con trai mình, chỉ cần liếc mắt một cái là anh lập tức có thể nhìn ra cậu bé đang muốn cái gì, anh không chút do dự cự tuyệt: “Không được, tối qua con đã qua đó rồi.
”
Nghe thế, ánh mắt Tiểu Bối ngay lập tức rơi vào chiếc điện thoại di động của anh
“Lúc ăn cơm con đã gọi điện thoại một lần rồi.
” Trần Triết Hãn lại cự tuyệt một lần nữa.
Trần Triết Vũ đứng bên cạnh lúc này đã hiểu, hoá ra là nhóc con này nhớ Lê Y Lâm.
Tiểu Bối thấy không đạt được mục đích ở chỗ cha mình thì chạy về phía Trần Triết Vũ, dùng lại trò cũ, ôm lấy chân của anh ấy.
Trần Triết Vũ quả là được sủng ái mà lo sợ: “Đừng đừng đừng, cục cưng à, con đừng giở trò này với chú mà, con biết thừa chú Hai không thể chịu được dáng vẻ giả bộ đáng thương của con mà!”
Tuy rằng cục cưng Tiểu Bối bình thường luôn ngốc nghếch, thế nhưng một khi cậu bé muốn xin xỏ anh ấy cái gì thì cái biểu cảm đó, cái phong thái đó đúng là đáng yêu chết đi được.
Lúc cậu bé ngẩng đầu nhìn người ta bằng cặp mặt to tròn sáng lấp lánh như sao trời đó, ôi quả thật là có thể khiến người ta hận không thể hái tất cả các vì sao trên bầu trời xuống cho cậu bé.
Người duy nhất trong nhà có thể miễn dịch với dáng vẻ và chiêu trò đó của cậu bé thì chỉ có mình Trần Triết Hãn.
Trần Triết Vũ bất đắc dĩ buông tay nói: “Tiểu Bối, con có giả bộ đáng yêu với chú thì cũng vô dụng thôi, chú không thể đánh lại cha con đâu!”
Vừa mới dứt lời thì Tiểu Bối buông Trần Triết Vũ ra ngay lập tức.
Vô cùng quả quyết.
Nhìn thấy vẻ mặt giống như bị cha mẹ vô tình bạc bẽo chia uyên rẽ thuý của cậu bé, Trần Triết Vũ cười đến nổi phải dựa tường: “Ôi, Tiếu Bối à, con cũng không cần phải gấp gáp vậy đâu, có câu nói thế này: ‘Nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì cần đâu phải ngày đêm luôn ở bên nhau’, đợi sau này cha con cưới cô Y Lâm thì ngày nào con cũng sẽ được gặp cô ấy!”
Thuyết phục mãi không được.
Cậu bé đóng sầm cửa chạy ra ngoài.
Trần Triết Vũ nhún vai: “Làm sao bây giờ?”
“Tối nay nó ăn cũng không ít.
” Trần Triết Hãn nói.
Ngầm hiểu là trong khoảng thời gian ngắn cậu bé sẽ không thể dùng được chiêu tuyệt thực nữa.
Trần Triết Vũ nghe anh mình nói như vậy thì cũng yên tâm hẳn.
Nhưng mà bọn họ đều đã xem thường Tiểu Bối rồi…
Cậu bé là một đứa trẻ nên không cần bất cứ kế sách nào cả, chỉ cần “quậy” là đủ rồi.
Vừa dứt lời, thì phòng khách ở dưới lầu lập tức vang lên một tiếng “xoảng” thật lớn.
Hai anh em Trần Triết Vũ quay sang nhìn nhau một cái, sau đó lập tức chạy nhanh xuống dưới nhà.
Chỉ mới qua mấy phút mà phòng khách dưới nhà đã bị phá thành một đống hỗn loạn, cái bình hoa cổ đặt ở trong góc của phòng khách rơi xuống đất vỡ tan tành, tất cả những gì có thể đập được thì đều bị đập hết, tất cả đồ đều bị ném, không một món đồ nào may mắn thoát nạn…
“Trần Tuấn Kiệt!”
Bình thường chỉ khi nào Trần Triết Hãn thật sự rất tức giận thì mới gọi tên đầy đủ của Tiểu Bối.
Khí chất uy nghiêm của Trần Triết Hãn một khi phát ra thì ngay cả Trần Triết Vũ cùng không chịu nổi chứ đừng nói đến Tiểu Bối.
Tiểu Bối bị vẻ mặt đáng sợ của cha mình dọa cho run cầm cập, nhưng cảm xúc của cậu bé lại càng trở nên kích động hơn, cậu bé vừa gào thét chói tai vừa chạy khắp nơi đập phá loạn xạ.
Trần Triết Vũ vội vàng chạy đuổi theo sau, thế nhưng anh ấy không dám chạy quá nhanh, trên mặt đất có rất nhiều mảnh vỡ nhỏ, nếu cậu bé không cẩn thận ngã xuống một cái thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
.