“Vợ, em quan tâm anh như vậy, có khổ có mệt cũng đều đáng.”
Hoàng Gia Vĩ nói năng ngọt xớt dựa vào phía sau cô, hai tay với tới, nịnh hót ôm lấy trên eo nàng.
Mùi nước hoa nồng nặc thẳng hướng chui vào mũi, dạ dày cũng buồn nôn.
Nhưng mà Trần Tiểu Nghiên vẫn nhẫn nhịn, không nhúc nhích: “Em vẫn không phải là lập tức phải đi sao, dù sao vẫn có chút không yên lòng.”
Hoàng Gia Vĩ ngừng một lát, một hồi lâu mới như là hiểu ra ý của cô.
“Vậy lần này đi công tác, bọn họ có nói đi bao lâu…?”
“Ít nhất, một tuần.
Nhiều hơn mười ngày nửa tháng dự tính đều cũng chưa về.
Nói là có một người thuê nhà thiếu một khoản tiền, mượn cớ một chút, đều lùi lại một năm hơn rồi cuối cùng vẫn không thanh toán.”
Hoàng Gia Vĩ dường như dăm chiêu ò một tiếng, lại hỏi: “Là ở đâu? Xa không?”
“Quảng Thành, phải chuyển hai lần xe…nhà máy ở phía dưới trong một thị trấn, cũng không biết sẽ gặp tình huống gì.”
Diễn đến đây coi như là diễn đủ rồi, cô gom lại mấy sợi tóc rơi xuống trán, từ khủyu tay Hoàng Gia Vĩ chui ra, xoay người đi về phòng.
Vừa đến cửa, Hoàng Gia Vĩ lại gọi cô lại: “Nếu không, hay là thôi bỏ đi…không thì không làm nữa, em cũng không thiếu chút tiền nhỏ đấy.”
Trần Tiểu Nghiên dừng bước, ánh mắt buông xuống thở ra một hơi mới quay đầu lại, trang nghiêm nói: “Không phải anh nói, có thể thử khiêu chiến mà? Vậy hai trăm vạn hơn, với kiểu công ty nhỏ như chúng ta cũng tính là một khoản tiền lớn.
Vậy nếu như để cho em lấy về, vậy nhất định lập công lớn rồi, đoán chừng cả công ty đều nhìn em bằng con mắt khác.”
Hoàng Gia Vĩ mở miệng, giống là vẫn có gì muốn nói, nhưng mà, cuối cùng cũng nói không ra lời.
Cuối tuần tới, Trần Tiểu Nghiên sáng sớm đã bắt đầu thu dọn hành lý.
Lê Thị Liên nhìn không tránh khỏi lại bày vẻ mặt, từ lúc biết cô lại có thể phải đi công tác, còn vừa đi mười ngày nửa tháng hơn, miệng không ngừng lại.
Tới tới lui lui chẳng qua vẫn là một bộ dáng như vậy.
Lại quanh co lòng vòng nói phụ nữ kết hôn rồi ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, đều là loại hư hỏng trong lòng không an phận, không bỏ gia đình và chồng vào trong mắt.
Nói xong vẻ mặt Hoàng Gia Vĩ phức tạp, không thể nghe được nữa: “Mẹ, bây giờ không phải ở thời đại xã hội phong kiến bó chân kia, nhiệm vụ của công ty Tiểu Nghiên phái đi, cô ấy có thể không đi được sao?”
Trần Tiểu Nghiên là lười tranh luận, thu dọn đồ xong, cố ý mặc lên bộ kia bởi vì Lê Thị Liên nhìn không quen, chiếc váy mà chưa mặc kể từ lúc mua về, để lại một câu: “Em phải đi ra ngoài một chuyến, buổi trưa không về ăn nữa.” Rồi đi ra cửa.
Bởi vì tuần sau phải rời đi một thời gian, cho nên hôm nay cô cùng Lý Du Du hẹn gặp mặt, đặt ở một quán cơm rất nổi ở tên mạng.
Đến nơi vừa vào cửa, lại liếc mắt thấy Lý Du Du đã đến rồi.
Không chỉ có cô ấy, bên cạnh còn có rất nhiều người.
“Tiểu Nghiên!” Lý Du Du cũng lập tức nhìn thấy cô rồi, giơ cách tay lên hô to một tiếng, làm cho khách hàng bên cạnh liếc mắt.
Trần Tiểu Nghiên đi đến bên cạnh bàn, cô ấy mới chỉ vào người bên cạnh cười giới thiệu: “Kim Trạch Ân, cùng tớ đến ăn chùa, cậu không để ý chứ?”
“Đương nhiên không.” Cô có chút hiểu ý, cười rồi cười nói với Kim Trạch Ân: “Du Du cùng tôi có nhắc đến cậu, khen cậu rất giỏi.
Lại nói tiếp, chuyện lần trước tôi vẫn chưa cảm ơn cậu nữa.”
“Đâu có đâu có.” Kim Trạch Ân cả người mặc trang phục thể thao, gương mặt giống như người lớn, nhìn qua có chút ngại ngùng, nhưng lúc nói chuyện làm cho người ta cảm thấy vô cùng chân thành.
“Chuyện của chị Tiểu Nghiên chính là chuyện của Du Du, chuyện của Du Du chính là chuyện của em, đương nhiên rồi.
Lần sau có cần, hoan nghênh vẫn đến tìm em.”
Trần Tiểu Nghiên gật đầu, lại đi xem Lý Du Du.
Lý Du Du từ đầu đến cuối hiện ra nụ cười, dung mạo đều như là có ánh sáng.
Cô chợt cảm thấy, lần này, cô ấy sợ là gặp được đúng người rồi.
Trái lại bản thân, không khỏi bùi ngùi, hạnh phúc đôi khi chỉ sợ cũng xem vận may…
Gọi món xong, ba người một bên ăn một bên nói.
Lý Du Du không trách khỏi hỏi chuyện của Kim Trạch Ân.
Dù sao những người đang ngồi cũng đều trong lòng biết rõ ràng, Trần Tiểu Nghiên cũng không che dấu nữa, thản nhiên nói: “Tớ muốn ly hôn.”.