• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được anh ôm lên trước mặt bạn bè, Hạ Nhi ngại ngùng muốn nói với anh vài câu có thể để cô tự đi.

Thế nhưng có hai lý do một là cô đang yếu hơi nên cần hít không khí để lấy lại sức, nguyên do còn lại thì chính là đã hơn một tháng nay chưa được ôm anh, cô thực sự rất nhớ… rất rất nhớ cái ôm của anh.

Nó vẫn ấm áp như vậy, ấm áp một cách quá đáng khiến cho cô lại muốn ích kỷ sở hữu anh…

Vừa vào phòng thay đồ, Hàn Thiên Dương để cô xuống, anh nhìn một vòng liền thấy quần áo của cô được treo gọn ở một góc.

Gương mặt hầm hầm đầy sát khí lấy đồ cho cô, lạnh nhạt đưa ra trước mặt.

Hạ Nhi không dám nhìn vào mắt anh, cô cầm lấy quần áo quay đầu định đi sang một bên thay thì bị anh nạt nộ: “Ở yên đấy!”

Bị anh quát, Hạ Nhi hầm hừ liếc anh một cái sau đó bắt đầu cởi đồ ra thay.

Vừa thay xong, cô bị anh mạnh bạo ôm eo kéo ra ngoài.

Hạ Nhi khó chịu vùng vằng: “Để em tự đi.”

Ngày trước cô còn tự hào khoe mẽ anh trước mặt mọi người, lúc này thì thôi chẳng biết khi nào chia tay khoe nhiều nhỡ cô bị đá thì muối mặt lắm.

Bị anh ôm thế này ra ngoài cô biết giải thích sao đây.

Thế nhưng Hàn Thiên Dương chẳng thèm nghe lời cô, anh cứ vậy làm theo ý mình ôm cô ra ngoài.

Bên ngoài mấy người Dương Đình Thanh cũng chẳng còn tâm trạng bơi nữa, họ đều lên bờ bộ dạng thấp thỏm ở bên ngoài đợi Hạ Nhi cùng Hàn Thiên Dương.

Cứ ngỡ họ sẽ ở trong đó lâu lắm ai ngờ rất nhanh đã thấy một nam một nữ ôm nhau ra ngoài, có điều mặt ai cũng hầm hầm như sắp đấm nhau đến nơi.

Trần Hà Huệ dù sợ khí thế của Hàn Thiên Dương vẫn trợn mắt lên với Hạ Nhi, cô ta muốn ám chỉ Hạ Nhi đừng có thái độ như vậy nữa, mau làm lành với chồng đi.

Hạ Nhi làm ngơ cô ta.

Trần Hà Huệ thấy vậy, hậm hực ghét bỏ: “Đồ ngu ngốc.”

Hàn Thiên Dương ôm thẳng Hạ Nhi lên xe của mình, anh lái xe đưa cô đến một nơi hoang vắng.

Nhìn xe đỗ lại tại một bãi đất trống ở ngoại thành.

Hạ Nhi cả đoạn đường không thèm chú ý, không thèm quan tâm anh lúc này cũng bị không khí hoang vắng xung quanh thu hút sự chú ý.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài là một bãi đất trống bị bỏ hoang, xung quanh đều là cây xanh cao lớn, chẳng thể nhìn thấy bên ngoài có lẽ nơi đây chính là lối đi vào rừng.

Không một bóng người.

Hạ Nhi hơi giật mình, chẳng lẽ anh định thủ tiêu mình đấy à?

Đưa mắt nhìn anh, cả quá trình lái xe đến tận bây giờ mặt anh vẫn hầm hầm cứ như là cô phạm nhân tội tử hình không bằng.

Có chút sợ sệt, lại e dè hỏi anh: “Đây là…” đâu?

Chưa dứt lời, Hàn Thiên Dương với bộ mặt sắt đá, ánh mắt lạnh lùng đã quay sang nhìn cô, hai người đối mắt với nhau.

Anh ngay sau đó liền tiến tới, cô giật mình: “Anh định làm gì?”

Tay đã bắt đầu đặt lên cửa xe chuẩn bị tâm thế chạy.

Tuy nhiên cô lại nghĩ chạy ra ngoài rồi anh bỏ lại cô ở đây thì sao, nhưng nếu không chạy nhỡ anh thẹn quá hóa giận rồi đánh cô sau đó gϊếŧ cô thì làm thế nào?

Vội đưa hai tay đỡ ngực ngăn anh tiến tới: “Anh định làm gì thế?”

Lúc này, giọng cô đã mềm mỏng hơn không còn lạnh nhạt nữa.

Cô đang sử dụng mỹ nhân kế.

Hàn Thiên Dương khẽ cau mày, điều này càng khiến cho cô thấy sợ: “Có gì thì mình từ từ nói, anh nhỉ!”

Hạ Nhi thấy bực bội, đợi cô thoát khỏi cửa ải này rồi lần sau có chết cũng không thèm đi riêng với anh.

Hàn Thiên Dương đưa một tay giữ lấy hai tay đang đặt trên ngực anh xuống, một tay ấn công tắc, ghế của hai người bắt đầu ngả về sau.

Hơ…

Đừng nói anh thích trải nghiệm cảm giác mới lạ đấy, dù sao thì đã một thời gian dài bọn họ không có quan hệ, Hạ Nhi cũng hơi hơi nhớ.

Nhưng những lúc như vậy cô sẽ cố gắng nghĩ anh đang chỉ coi mình là vật thay thế của người khác để xua tan đi cảm giác muốn gần gũi anh.

“Làm gì? Em đoán xem.”

Hàn Thiên Dương lạnh nhạt nhả ra mấy chữ: “Giờ tôi cho em lựa chọn, một là em tự cởi hai là em xuống xe!”

“Ui…” Hạ Nhi không tin vào tai mình, anh lại dám nói với cô như thế.

Hàn Thiên Dương, đồ tồi nhà anh!

Trong bụng thì nghĩ vậy, ngoài mặt cô vẫn cười giả lả: “Cởi… em cởi! Anh cứ bình tĩnh.”

Nhìn cô dù rất muốn sửng cồ lên với anh nhưng lại cố tỏ ra rất nhiệt tình, Hàn Thiên Dương vừa yêu vừa bực.

Ai biết được lúc anh nhìn thấy cô cùng thằng nhóc kia ôm nhau anh đã giận đến cỡ nào.

Lúc đó thực lòng chỉ muốn tên kia thây phanh trăm mảnh.

Anh cố gắng nhịn nhục như vậy là vì ai chứ? Hàn Thiên Dương anh từ khi lấy vợ, mọi nhục nhã đều đổ dồn đến, người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất lại sợ vợ, vợ nhẹ cau mày thôi cũng khiến cho anh lo lắng sốt sắng một phen.

Anh muốn ra tay dạy dỗ ai cũng phải nhìn sắc mặt của vợ xem cô có đồng ý hay không thế nhưng chuyện này, anh khó lòng nhịn được.

Nếu cứ để thế này, chắc chắn không phải cách.

“Cho em ba mươi giây.”

Hàn Thiên Dương lạnh lùng nói.

Hạ Nhi vội vàng đưa tay cởi váy, cô mặc váy liền thân nhẹ nhàng đưa tay kéo một cái là xong.

Hàn Thiên Dương nhìn tốc độ của cô, anh khẽ thở dài.

“Vợ à, em…”

“Không phải anh muốn sao, mau làm đi.

Đừng vứt em lại là được!”

Hạ Nhi nhẹ nhàng nói, có điều câu nói như một gáo nước lạnh dội vào lòng Hàn Thiên Dương.

Đôi mày chưa lúc nào giãn ra hiện tại lại càng thêm khó ưa.

“Em…” Hàn Thiên Dương chán nản, đúng là chẳng buồn nói nữa.

Cô ngang lắm.

Nhìn đôi môi run run của cô, ánh mắt phức tạp.

Hàn Thiên Dương mấy nay đều chẳng được công khai ôm hôn cô.

Anh toàn phải đợi đến đêm khi cô đã ngủ say thì mới đi đến bên giường hôn chụt chụt lên mặt cô.

Nhiều lúc không kiềm lòng được anh đều phải vào nhà tắm tự giải quyết.

Đúng là giày vò chết anh mà.

Hàn Thiên Dương cúi xuống, hôn lên đôi môi của cô.

Nụ hôm ban đầu giống như chuồn chuồn vờn nước.

Anh nhìn vào mắt cô, dường như cảm nhận được một thứ tình cảm gì đó từ trong sự cứng đầu ấy.

Anh vẫn còn muốn nghiên cứu thêm, chợt cô nhóc đã chủ động hôn anh.

Nụ hôn của cô chứa đựng sự nhiệt tình.

Hàn Thiên Dương ôm cả cơ thể thon thả của cô hiện tại chỉ đang mặc đồ lót gợi cảm, để cô ngồi lên lòng mình.

Cảm nhận nhiệt độ từ người anh em của anh truyền đến.

Anh biết, cô cũng đang khao khát không kém gì mình.

Hạ Nhi vừa hôn anh, vừa kéo cà vạt của anh sau đó mò mẫm cởi cúc áo của anh.

Lúc này rõ ràng chính cô là người chủ động.

Nếu không biết, lại còn tưởng cô đang cưỡng ép anh.

Cô nghĩ mình không thể nhịn được nữa, nhịn nữa cô sẽ trầm cảm mất.

Ví như khi người béo cố gắng không ăn thịt mà ăn chay để giảm cân, một thời gian dài cho đến khi được ăn thịt trở lại, người ta không kiềm chế được nữa mà ăn rất nhiều, biểu hiện còn nghiện hơn.

Hạ Nhi chính là thế, cô bị anh làm cho đầu óc lú lẫn lúc này chỉ có mấy từ “làm, làm, làm” ở trong đầu.

Hàn Thiên Dương cũng bắt đầu tháo thắt lưng cứng cáp của mình, anh nới lỏng mọi thứ, sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu cùng người vợ quyến rũ.

“Pằng, pằng.”

Bên ngoài bất chợt vang lên hai tiếng súng ầm ầm, sau đó là tiếng hét của đám người văng vẳng từ bên ngoài vào trong xe.

Hạ Nhi với Hàn Thiên Dương đều cau mày, biết rằng hôm nay chắc chắn không được rồi.

Còn chưa kịp làm gì, bên ngoài cửa xe ghế lái phụ liên tục truyền đến tiếng đập cửa, cùng tiếng gọi kêu cứu lí nhí truyền tới.

Cửa cách âm nhưng hai người vẫn nghe rõ tiếng hét của người kia.

Sắc mặt sa sầm, Hàn Thiên Dương nhanh chóng chỉnh lại trang phục của mình.

Anh tiện tay lấy chiếc chăn mỏng trong xe bình thường Hạ Nhi hay dùng để đắp quấn lên người cô.

Hiện tại, xe của hai người chỉ có hai chỗ.

Nếu cứu đối phương chắc chắn sẽ rất chặt trong khi đó còn chẳng biết đối phương là người tốt hay xấu.

Nếu không cứu mà rời đi ngay lúc này, ví dụ như đó là người tốt quả thực là tội lỗi.

Hàn Thiên Dương không mở cửa mặc cho đối phương đập cửa bùm bụp ở bên ngoài, anh khởi động xe.

Hạ Nhi không vội, cô xuyên qua cửa kính xe ô tô thấy bên ngoài là một người con gái ánh mắt đau đớn cầu xin hai người.

Hạ Nhi cũng suy nghĩ như Hàn Thiên Dương, có điều khi nhìn vào ánh mắt khẩn cầu đó cô nhất thời mềm lòng, hơn hết vẫn do tiếng hét bên ngoài truyền đến, tiếng hét đó giống tiếng hét của mẹ cô.

Trái tim đau đớn, cô nhìn anh, nhẹ nhàng mấy chữ: “Cứu cô ấy đi!”

Hàn Thiên Dương dường như cũng đang đợi cô đưa ra quyết định chứ nếu là anh đương nhiên anh mặc kệ.

Cửa xe bật mở cô gái đó vội vàng chui vào trong xe sau đó đóng cửa.

Hàn Thiên Dương lập tức lái xe, cua vài đường quay đầu xe.

Bên ngoài một đám người áo đen trên tay cầm súng, có lẽ cũng không muốn bắn chết người phụ nữ này mà chỉ muốn bắt cô ta về.

Bọn họ liên tục xả súng vào xe của Hàn Thiên Dương tuy nhiên không có tác dụng.

Có tên nhanh trí bắn vào một bánh xe của Hàn Thiên Dương nhưng chiếc xe chỉ lảo đảo vào lần rồi vẫn lao đi trong gió như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phía sau một người ngăn lại: “Người của Hàn Thị.”

Tên bắn vào bánh xe của Hàn Thiên Dương là xạ thủ bắn súng cũng là thủ lĩnh của đám người nghe vậy thì nhìn tên vừa nói.

Tên kia hiểu ý, nói ra chiếc xe kia chỉ có mình thiếu gia Hàn Thiên Dương của Hàn Thị sở hữu.

Rất có thể bên trong chính xe chính là Hàn Thiên Dương, bọn họ không thể đánh rắn động cỏ.

Ngộ Bá xạ thủ bắn súng nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm càng thêm sự độc ác, Hàn Thiên Dương… thật trùng hợp..

  • Trước
  • Tiếp

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK