- Ừm.
Đi đường cẩn thận.
- Vâng…
Trạch Hàn Đông mỉm cười chào mọi người rồi tiếp tục ở lại luyện tập.
Cậu năm nay dù chỉ mới 20 tuổi nhưng lại là một võ sư và còn là một cung thủ chuyên nghiệp.
Cậu là trẻ mồ côi, được một sư phụ nhận nuôi khi còn nhỏ và truyền dạy võ nghệ cho mình.
Nhưng cách đây ba năm trước sư phụ của cậu cũng đã bỏ cậu mà đi.
Trạch Hàn Đông nhìn bề ngoài là người khá trầm tính nhưng ai chơi với cậu lâu rồi sẽ biết độ điên của cậu ra sao.
Hôm nay trời mưa khá to, cậu ở lại dọn dẹp mọi thứ tại võ đường nên ra về rất trễ.
Trên đường về cậu ghé tiệm ăn bên đường ăn một tô mì lớn rồi mới thong thả đi về nhà.
Căn phòng chung cư khá cũ kỹ, cậu mở cửa bước vào, như thói quen sẽ đi đến tủ lạnh kiếm gì đó ăn thêm.
Cậu để ý đến bịch trái cây mình mua một tháng trước, tặc lưỡi đem chúng ra vừa đi vừa bỏ vào miệng nhai ngon lành.
Đang trong đà ăn ngon thì điện cả khu bỗng tắt ngúm, cậu vì bị giật mình bởi tiếng hét của mấy căn họ bên mà nuốt luôn hạt của trái mà mình đang ăn.
Nhưng ngặc nổi, nó không vào đường thực quản của cậu mà lại chui đến khí quản.
Cậu đánh rơi luôn bịch trái cây trên tay, hai tay ôm chặt lấy cổ cố gắng tìm cách tống nó ra.
- Ưm…ưm…ưm…
- …
Nhưng ông trời không cho ai thứ gì cả, mọi thứ xung quanh cậu đang dần mờ đi, hơi thở của cậu đang yếu dần.
Cơ thể của cậu từ từ ngã xuống, ý thức đang dần mất đi.
Đến khi đèn điện sáng trở lại cũng là lúc cậu hoàn toàn chìm vào giấc ngủ dài.
Trạch Hàn Đông cứ mơ mơ màng màng không biết mình đang ở nơi nào, cơ thể cậu cứ lơ lửng đi trong vô thức.
Cậu đi được một đoạn thì phát hiện phía trước có một vầng sáng rất lạ, cậu cẩn thận đi đến.
Trước mặt cậu là một bông hoa rất to và đẹp, nó liên tục tỏa ra mùi hương rất thơm.
Hàn Đông không ý thức được đưa tay lên chạm lấy nó, bỗng những cánh hoa kia càng lúc càng nở rộ, để lộ bên trong đóa hoa đỏ kia là một trái có hình dạng như một em bé, mùi vị của nó không thể cưỡng lại.
Hàn Đông mỉm cười vội hái luôn cái trái lạ trên đóa hoa kia xuống rồi bỏ vào miệng mình ăn một cách ngon lành.
- Hahaha…
- Ai?
- Là ta.
Tiếng cười kia kết thúc, một nam nhân thân mặc toàn đồ trắng trên mặt che khăn tay cầm quạt bước ra từ bóng tối.
Người đó nhìn cậu đầy vẻ thích thú rồi lại che quạt cười.
- Ngươi tại sao lại đến được đây?
- Tôi? Đây là đâu? Tôi nhớ là tôi đang ở nhà cơ mà?
- Nhà? Nực cười, đây là ‘‘tam tâm giới’’, thứ ngươi vừa ăn chính là quả của hoa Lưu Ly Tình.
Hàn Đông nghe người đó nói xong thì có chút không hiểu, cậu đến bây giờ vẫn chưa loang được vấn đề.
Người kia thấy cậu cứ đứng đơ người ra không có chút phản ứng thì hơi khó chịu.
Trực tiếp đi lại trước mặt cậu một chưởng đánh thẳng vào ngực cậu.
Hàn Đông nhanh chóng né sang một bên, thuận chân đưa lên đáp trả lại đòn đánh đó của người kia.
Người kia nhìn cậu nhếch miệng cười rồi phủi phủi bụi trên sườn áo chắp hai tay ra sau đắc ý nhìn cậu.
- Ngươi là người được chọn?
- Được chọn? Chọn gì? Mấy người đang đóng phim cổ trang à?
- Ngươi vẫn chưa biết chuyện gì sao?
- Chuyện gì là chuyện gì? Tôi chỉ biết là ông đang làm phiền tôi thôi.
- Vậy chuyện ngươi đã chết thì sao?
- Đã…chết?
Hàn Đông hơi ngạc nhiên nhìn người trước mặt như không tin, cậu định quay lưng bỏ đi, miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa tên điên kia.
- Vậy ngươi nhìn lại cơ thể của mình xem xem nó hiện tại như thế nào?
- Như thế nào là như…
Hàn Đông đang định mở miệng trả lời lại người kia thì bỗng mắt cậu mở tơ nhìn lại tay chân của mình lúc hiện lúc ẩn.
- Có phải nó đang mờ nhạt lần không?
- Tại…s…a…o…?
- Đơn giản thôi, là ngươi đã mất rồi, nhưng ta không hiểu linh hồn của ngươi tại sao lại đến được đây.
Nơi đây không phải ai muốn vô cũng được, ngươi là người đầu tiên.
- Đầu tiên.
Nhưng làm sao mà tôi chết được, lúc nãy vẫn còn sống vui vẻ khỏe mạnh cơ mà.
- Ngươi không nhớ?
- Tôi…
Người kia lắc đầu, y giơ một tay lên bắt ấn rồi niệm gì đó, lát sau lại chỉ thẳng về phía cậu.
Cậu chỉ biết đầu cậu đau nhứt rất khó chịu, những hình ảnh lúc cậu ở nhà khi nãy lại hiện lên như một cuốn phim quay chậm vậy.
- Ngươi thấy sao?
- Tôi không ổn.
- Không ổn? Đã chết rồi còn gì mà không ổn?
- Ông thấy ai chết mà không ổn không? Cái tôi không ổn ở đây là cái chết của tôi sao nó nhảm nhí đến mức không thể nào diễn tả được cơ chứ.
Cậu đang ôm đầu dưới đất thì liền trở nên cáu ghét lườm người kia mà nói.
Đúng là từ trước đến giờ cậu chưa thấy ai có cái chết giống như cậu.
Chắc cậu là người tiên phong đầu tiên quá.
Đang ngồi ủ rủ bên dưới, Hàn Đông bỗng đứng dậy, nắm lấy cổ áo của người kia kéo mạnh bật ngã xuống đất, gằng giọng hỏi.
- Vậy ông là ai, tại sao tôi lại đến được đây.
Và thứ khi nãy tôi ăn là gì?
- Ta đã nói rồi, ngươi làm sao đến đây ta không biết, thứ ngươi vừa ăn chính là quả của hoa Lưu Ly Tình.
- Đó là cái giống gì?
- Nó sẽ khiến ngươi sẽ đau, khổ vì tình, đôi khi sẽ chết cũng chính vì tình.
Nói cách khác đó là loài quả dành cho người vô tri vô giác.
- Vậy làm sao để hóa giải nó?
- Chỉ có một cách, một là khiến người đó yêu ngươi, nếu không…
- Nếu không thì sao?
- Nếu như tình cảm của ngươi không được đáp lại, ngươi cũng sẽ có một kết cục.
- Không còn cách khác?
- Vẫn còn.
- Vậy thì ông mau nói nhanh đi, sao ông cứ thích chạy vòng vậy?
- Ngươi phải uống Thủy Vong Tuyệt Cốt Tình.
- Thủy Vong Tuyệt Cốt Tình?
- Đó là tinh chất lấy được từ thân cây đằng kia, nó sẽ làm ngươi trở thành người vô tri vô giác, không biết đau thương không biết du͙ƈ vọиɠ…
- Ta uống.
- KHOAN…ta chưa…nói…hết mà….