• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem như chỉ là bản năng chiếm hữu của Enigma, hắn cũng không muốn thỏa hiệp chuyện này với Cố Giản.

Vậy chỉ có thể do Cố Giản thỏa hiệp với hắn.

Enigma một khi bướng bỉnh lên... Cố Giản không lường được mức độ hủy hoại của hắn. Dưới ánh mắt kiểu "anh thử khiêu khích tôi xem" của hắn, Cố Giản buông tay xuống nước bực bội nói: "Không cần thiết phải báo với quản lý. Tôi không muốn người khác biết việc này."

Vậy phải làm thế nào?

Ánh mắt con gấu kia như biết nói, Cố Giản nhìn thấy ý này trong mắt hắn.

Cậu muốn nổi cơn cáu kỉnh, nắm tóc mình bứt loạn vài cái rồi mới xụ mặt nói: "Cậu cũng không muốn người khác biết mình là Enigma đúng không."

Cố Giản đem vấn đề ném lại cho hắn.

Hạng Nghiêm không đáp.

Cố Giản nghĩ rồi, nếu phải nói chuyện này ra, việc tự nhiên cậu biến thành Omega cũng phải nói cho trường học biết. Như thế liền không thể giấu chuyện của Hạng Nghiêm. Hắn càng nên để ý hơn cậu mới đúng.

"Anh không biết nên ở đâu chứ gì."

"..."

Cố Giản im lặng ba giây rồi bực bội trừng hắn, nén nhịn gật đầu.

"Được, dọn đồ."

Hạng Nghiêm nói xong liền kéo tay cậu đi trở lại căn phòng vẫn đang mở rộng cửa kia, không cho phép phản bác nói: "Anh ở với tôi."

"!"

Nà ní???

"Phòng tôi chỉ có một mình tôi. Giường đủ lớn cho hai người ngủ."

"!!!"

Vấn đề là cái này sao???

Hơn nữa! Hơn nữa đây là cái tốc độ thần thánh gì???

Mới quen biết chưa đủ hai tiếng mà từ định chung thân cho đến ở chung phòng rồi???

Cố Giản đơ cả mặt ngây ngốc nhìn tên gấu chết dẫm kia, rất có hương vị muốn đập bể đầu chó của hắn.

Có phải cậu ung dung mười chín năm đã đủ rồi nên ông trời phái tên này xuống khiêu khích cậu?

Đừng, nếu để cho Hạng Nghiêm nói, hắn còn muốn hỏi câu này hơn Cố Giản. Hắn mẹ nó mới có mười tám thôi đấy! Xem như nể mặt cái giới tính hi hữu của mình, hắn cam lòng chấp nhận, nhưng mắc gì Cố Giản dám oán hận như vậy chứ???

Thế là trong lúc không ai thổ lộ gì với nhau, hai kẻ không dưng tự nhiên bị cột cùng một chỗ mặc kệ tương lai có ra làm sao, có khó hiểu thế nào mà ngây ngốc im lặng bắt đầu dọn đồ.

Lúc Đào Bạch tan học về chính là nhìn thấy cảnh này.

Hắn cũng ngốc ra luôn.

"Này... Đây là có chuyện gì thế?"

"Cố Giản? Cậu dọn đồ làm gì?"

Không, đây không phải vấn đề quan trọng nhất.

Đào Bạch thiếu nước hét lên chỉ vào Hạng Nghiêm: "Còn cái tên này nữa! Không phải cậu nên đánh nhau sứt đầu mẻ trán với cậu ta à!?"

"..."

Cố Giản nghe mà đau đầu: "Sao cậu lại nghĩ tôi có thể đánh nhau với cậu ta?"

Nói xong cậu còn liếc qua con gấu tó nào đó đối với sự xuất hiện của Đào Bạch vẫn ung dung ngồi trên giường của cậu... Chơi game.

Đúng, hoàn toàn không thèm nhìn phản ứng của Đào Bạch một chút nào. Chỉ có lúc nghe cậu nói chuyện thì hếch mắt qua một cái, nhìn mặt cậu rồi dời đi.

Này... Là có ý gì?

Cố Giản không hiểu. Đào Bạch còn muốn vò đầu bứt tai hơn.

"Cậu vậy mà còn hỏi!"

"..."

"Cậu không biết cái vẻ mặt của mình lúc đó như muốn đánh chết người này à??"

"..."

Nói cũng đúng. Quả thật lúc đó cậu muốn đánh người ghê lắm. Chỉ tiếc con gấu tó này cho dù là thời kỳ cường thịnh cậu cũng đánh không lại được không?

Nói ra mất mặt Alpha, thôi bỏ đi.

Còn cậu! Nhìn cái gì mà nhìn! Ánh mắt đó là sao!?

Cố Giản mém chút xù lông khi nhìn thấy cái ánh mắt kiểu "thì ra là vậy" của con gấu tó nào đó.

Lại nói, hắn phải biết cậu có bao nhiêu muốn đánh hắn mới đúng, có gì mà phải bất ngờ.

Nghĩ như vậy xong, Hạng Nghiêm đứng lên nhìn Cố Giản nói: "Dọn xong chưa?"

"Cũng không phải đi đâu xa, thiếu cái gì có thể chạy về lấy, không cần phải dọn hết, phiền."

"..."

Đại ca à, cậu chỉ thiếu nói thẳng ra là tôi dọn qua phòng câu luôn thôi đó.

Mặc dù sớm muộn gì Đào Bạch cũng biết... Cố Giản cay đắng nghĩ. Mặt mũi càng không biết rớt ở đâu.

"Đừng nói cậu muốn dọn qua ở chung với thằng nhóc này nha!!!"

"..."

"..."

...

Năm phút sau, thằng nhóc lớn xác xách theo cậu và túi đồ nhỏ đựng đồ dùng hằng ngày của cậu leo lên lại tầng bốn. Để lại Đào Bạch một mình hoài nghi nhân sinh cùng bao nghi vấn khó hiểu trong lòng.

Cố Giản nhìn căn phòng, một lời khó nói hết úp mặt vào cánh cửa cảm thán nhân sinh cuộc đời thay đổi quá nhanh.

"Anh làm gì vậy?"

"..."

Làm gì kệ tôi!

Cơ mà, bỗng nhiên Cố Giản nghĩ tới một vấn đề, không khỏi lát mắt lên nhìn hắn, biểu tình khó ở nói: "Không phải sau này cậu còn muốn quản việc tôi đi chơi với ai, tiếp xúc với ai nữa đấy chứ?"

Hạng Nghiêm im lặng nhìn cậu, không nói.

Cố Giản nhảy dựng lên: "Tôi nói cho cậu biết! Tôi có nhân quyền!"

"..."

"Nếu cậu dám quản tôi, xem tôi có đánh bể cái đầu tó của cậu ra hay không!!!"

"..."

Hạng Nghiêm hơi cúi đầu nghĩ, xem ra oán khí của người này đối với hắn vẫn còn lớn lắm.

Vừa nghĩ, hắn vừa đi đến trước mặt thanh niên đang hổ báo cáo chồn thực chất là hư trương thanh thế kia.

Cố Giản đang hùng hổ bỗng nhiên bị thân hình cao lớn của hắn bao trùm, nhất thời tắt tiếng, nhưng vẫn hậm hực trừng hắn.

...

P/s: Hăng lên con, có chúng mama bảo kê.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK