Đúng.
“Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Cho nên Hạng Nghiêm không nhận.
Thái độ của hắn khiến Tô Đan Chi càng thêm bùng nổ: “Hạng Nghiêm! Cậu tưởng cậu giả bộ thì tôi không biết ư?”
“Đang yên đang lành làm sao cảnh sát có thể chạy tới Tô gia tôi!?? Cậu còn dám nói không biết???”
Cố Giản trố mắt.
“Vậy anh phải đi hỏi ba của anh mới đúng. Có phải đầu óc anh bị gì rồi không?”
Hạng Nghiêm không chút khách khí lạnh lùng nói.
“Là cậu!! Tôi biết chính là cậu động tay động chân!! Cậu đừng hòng chối!!!”
“…”
Cố Giản quả thật không còn lời nào để nói với sự vô lý này nữa. Vốn là rất giật mình vì chuyện Tô Đan Chi vừa nói, bây giờ chỉ muốn hỏi Tô Đan Chi có phải vị đả kích đến ngáo rồi không.
“Là cậu!! Hạng Nghiêm! Tại sao cậu không dám nhận!?”
Tô Đan Chi vẫn cứ điên cuồng hét toáng lên giữa trưa nắng. Biểu tình vặn vẹo: “Nếu Tô gia tôi xảy ra chuyện…”
Anh ta nói đến đây thì giống như nghĩ đến cái gì mà ngừng lại không nói nữa. Chỉ là sắc mặt càng thêm đáng sợ, biến ảo khôn lường vô cùng đặc sắc.
Lại nói, từ lúc Tô Định xảy ra chuyện Tô Đan Chi chỉ là trong một khắc nghĩ rằng chuyện này có liên quan tới Hạng Nghiêm… Nói tới quả thật là không có bằng có chứng, chỉ là trực giác của anh ta thôi. Rất vô lý. Cho đến giờ anh ta mới kịp nghĩ vì sao Hạng Nghiêm phải làm vậy.
Đúng, anh ta vẫn khăng khăng đều là do Hạng Nghiêm cả. Mặc dù anh ta đúng.
“Nếu Tô gia chúng tôi xảy ra chuyện, vậy sẽ không có người đến làm phiền Cố Giản nữa? Tôi nói đúng không, Hạng thiếu gia?”
Tô Đan Chi bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhưng càng giống đè nén trước bão tố hơn. Ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Hạng Nghiêm như đã ăn chắc rồi chuyện chính là như vậy.
Cố Giản lần này giật mình thật sự. Nhưng sau đó không hiểu sao cậu cũng muốn đồng tình với cách nói của Tô Đan Chi mà ngờ vực quay đầu nhìn Hạng Nghiêm.
Người sau không thèm để ánh mắt như giết người của Tô Đan Chi vào mắt, lại luôn chú ý tới Cố Giản mà dịu dàng bắt lấy tay cậu, nắm chặt, sau đó mới thờ ơ quay qua nhìn Tô Đan Chi sắc mặt vặn vẹo như quỷ dạ xoa khi nhìn thấy họ ân ái nói: “Cho dù là tôi làm thì sao?”
“Hạng Nghiêm!!!”
Tô Đan Chi mí mắt muốn nứt ra, hét ầm lên.
Hạng Nghiêm lại vẫn thờ ơ lạnh nhạt: “Tôi chẳng hề vu oan cho Tô gia các anh.”
“Tô gia không phải cắm rễ ở Vạn Lý lâu như thế, không sợ nhất là bị người ám toán sao? Bên pháp lý cũng có người của các người mà, Tô thiếu gia dựa vào quyền thế Tô gia, đâu phải làm người trong sạch như vậy mà phải làm bộ phẫn nộ ở đây. Sao anh không đợi ở nhà mà xem, có khi mọi chuyện lại đâu vài đấy thôi.”
Hạng Nghiêm nói thật dễ nghe, giống như đang tiêm cho Tô Đan Chi một liều thuốc an thần cực mạnh. Nhưng Cố Giản lại nghe ra được sự trào phúng.
Có lẽ Tô Đan Chi cũng thấy thế, cho dù chỉ là trực giác thôi, anh ta vẫn cảm thấy lần này Tô gia không xong rồi.
Trực giác có đôi khi là một thứ rất đáng sợ.
Tô Đan Chi sống dựa vào địa vị của Tô gia, mất Tô gia, anh ta chẳng là gì cả. Cho nên đối với an nguy của nó, anh ta khó nói không có cảm ứng, lại vô cùng mông lung. Khiến cho Tô Đan Chi nhất thời không hiểu thấu mà biểu tình càng thêm quái dị.
Hạng Nghiêm không nghĩ đứng đây giằng co với Tô Đan Chi, kéo tay Cố Giản rời đi.
Tô Đan Chi không đuổi theo, sau đó có trở về Tô gia như Hạng Nghiêm nhắc nhở không Cố Giản không biết. Nhưng mấy ngày sau Cố Giản không còn thấy Tô Đan Chi xuất hiện trước mặt mình.
Sau khi Cố Giản bại lộ giới tính Omega của mình, cậu như đã định “rời khỏi” phòng Đào Bạch, sau đó chuyển vào phòng Hạng Nghiêm ở lầu bốn.
Đúng, chính là lầu bốn mà không phải một căn phòng nào đó ở ký túc xá Omega.
Kế hoạch trả thù của Tô Đan Chi đứt đoạn giữa chừng. Phần sau cũng không được hấp thụ ánh sáng.
Vào một ngày đẹp trời Cố Giản nghe tin Tô gia phá sản. Tô Định, Tô gia gia chủ phải tán đi rất nhiều tiền của mới không phải ngồi tù vì tội danh làm giả thiết bị y tế cung cấp cho bệnh viện Vạn Lý. Sự việc làm rất rầm rộ, người dân ở Vạn Lý thành đều nghe được, đều dõi theo. Tô gia chuyển nhượng Tô thị vì không chịu nổi áp lực đến từ dư luận, Tô gia chật vật trốn tránh trứng gà ném vào mặt.
Lộ Kiều sau đó có đến tìm Cố Giản nhưng không tìm được. Sau này cũng mất tích.
Cố Giản lúc đó đang ở nhà họ Hạng nghỉ lễ quốc khánh.
Một buổi chiều nọ Cố Giản dựa vào người Hạng Nghiêm như không có xương sống trên thảm cỏ trong hoa viên nhà họ Hạng, bâng quơ hỏi: “Thật sự là cậu làm à?”
Hạng Nghiêm vững vàng ôm cậu lại không khiến cậu khó chịu đáp nhẹ như bâng: “Ừm.”
“Lợi hại thật.”
“…”
Hạng Nghiêm tự nhiên nghe ra một tia không bình thường từ trong câu cảm thán kia của Cố Giản, rồi lại chỉ buồn cười chứ không nói gì.
Cố Giản cũng chỉ nói bâng quơ chứ thật sự không có bận tâm.
Cậu dựa một hồi lại muốn buồn ngủ.
Thời tiết thật đẹp.
Vạn Lý muốn đổi gió rồi, thật mát mẻ.
Bởi vì Tô gia phá sản rồi.
Hạng Nghiêm thấy cậu dần dần tụt xuống thì mới biết cậu ngủ gục rồi.
Hắn không nói gì, chỉ điều chỉnh cho cậu nằm xuống chân mình, dụi mặt vào bụng mình ngủ say.
Tô gia phá sản không ảnh hưởng gì tới tâm trạng của Cố Giản, nhiêu đó là đủ rồi.
Người không liên quan cứ để hắn lo là được.
Nửa tháng sau, khi sự kiện Tô gia phá sản dần lắng xuống, Cố Giản nghênh đón một sự kiện bất ngờ khiến cậu giật mình mà tưởng mình còn đang mớ ngủ.
Khi ấy, bầu trời Vạn Lý trong mắt Hạng Nghiêm mới là đẹp nhất.
…
P/s: Yên tâm, còn chương ngoại nữa. Nhưng mà chính truyện đến đây là đẹp nhất rồi.