Pặc!
Không hề báo trước, hắn đem người đang ngã nhào trên lưng hắn lôi xuống, đè dưới thân.
Đương nhiên cũng cắt ngang cái cắn của Đào Bạch.
Hắn không hiểu, Đào Bạch đánh dấu hắn lúc nào?
Lúc nãy?
Không, không đúng! Trực giác nói cho hắn như vậy.
Vậy thì lúc nào?
Hứa Văn ngu người.
Đào Bạch lại vẫn chưa nhận ra. Hắn chỉ cảm thấy cắn rất hả dạ, rất sung sướng. Giống như trả được đại thù, mặc cho cơ thể tàn tạ.
Hắn cắn rất tàn nhẫn, lúc này trên miệng đều là máu của Hứa Văn.
Hứa Văn nhìn vẻ đắc ý trên khuôn mặt tiểu bạch kiểm của hắn… Tự nhiên nói không lời.
Này là quả báo nhãn tiền ư?
“Cho cậu cắn tôi này!”
“…”
Anh đắc ý… Cũng mẹ nó đáng yêu!
“Ưm!”
Anh Bạch cứ thế bị người đè ra hôn đến tàn nhẫn.
Từ đầu chí cuối Đào Bạch vẫn không nhận ra có gì khác thường. Có lẽ là do khó chịu trên thân thể khiến hắn không để ý được đến những thứ khác.
Hứa Văn hôn một hồi, cảm thấy đủ rồi mới buông hắn ra.
Nhìn người bị mình hôn đến mê muội, một chút cảm giác bài xích cũng không có… Đào Bạch không biết nhưng hắn biết, Hứa Văn bất lực chấp nhận việc mình bị quả đào này đánh dấu rồi.
Hiện tại vấn đề đánh dấu này là kiểu gì mới là vấn đề cần bàn cãi.
Nhưng thấy quả đào kia vẫn chưa nhận ra, hắn tự nhiên cũng không muốn nói.
Mẹ nó lật thuyền trong mương rồi, nói ra sẽ bị quả đào này cười chết.
Nhưng hắn nghẹn một hồi lại bất giác muốn cười.
“Ha hả…”
Hắn cũng cười thật. Úp mặt vào hõm cổ của Đào Bạch cười như một tên điên.
Cười vì thói đời khó lường. Nhưng không đến mức không thể chấp nhận.
Nếu Đào Bạch không phải E, chỉ là trường hợp cá biệt nào đó, hắn không bị chuyển hóa thành O, như vậy sau này giữa họ sẽ không bị pheromone cản trở nữa. Đó là việc tốt.
Nếu hắn thật thích Đào Bạch, họ có thể sống bên nhau như bao cặp tình nhân khác.
Hắn thích Đào Bạch không?
Hứa Văn cười.
Đào Bạch vốn đang mơ màng đều bị tiếng cười như điên của hắn làm cho ngu.
“Cậu bị điên rồi à?”
“…”
Cái miệng này đúng là cực phẩm mà.
Hứa Văn tức cười hạ miệng tàn nhẫn gặm môi hắn.
Gặm cho anh Bạch kêu oai oái.
…
“Hai người…”
Nói sao nhỉ, Cố Giản cứ cảm thấy là lạ mà không biết lạ ở chỗ nào.
“Làm hòa với nhau rồi à?”
“.”
Hòa cái con khỉ!
Đào Bạch mắng chửi trong lòng, ngoài mặt lại vô cùng khiến người bớt lo im lặng ăn cơm. Đương nhiên là khi bỏ lơ cái tên khốn kiếp đang lấy lòng trước mặt.
Hạng Nghiêm khẽ liếc Hứa Văn một cái, trong lòng tự hiểu rõ, lại không há miệng nói một lời.
Hứa Văn vẫn hớn hở như trước: “Chỉ là hiểu lầm mà thôi, hóa giải được rồi.”
Hóa giải cái con khỉ!
Đào Bạch lại âm thầm mắng.
Cố Giản nhìn ánh mắt hận không muốn ăn tươi nuốt sống của Đào Bạch với Hứa Văn, định nói mình suy nghĩ nhiều, nhưng trong trực giác vẫn có cảm nhận rằng giữa hai người này rất lạ.
Chỉ là có vẻ không tệ lắm, thôi vậy.
Reng reng reng…
Đúng lúc này điện thoại trên bàn cậu kêu vang.
Nhưng vừa nhìn vào tên người liên hệ, Cố Giản đã nhăn mày.
Hạng Nghiêm ngồi ở đối diện luôn ở để ý tới cậu, sao có thể không nhìn thấy. Ánh mắt hắn nhanh như chớp xẹt qua màn hình điện thoại của Cố Giản.
Mặc dù Cố Giản bắt điện thoại nhanh nhưng tên người liên hệ chỉ có một chữ, hắn vẫn kịp nhìn thấy.
“Alo.”
Cố Giản không có tránh đi mà bắt điện thoại tại chỗ. Chỉ có ngữ khí của cậu khiến người ta sẽ không cho rằng cuộc gọi này có gì quan trọng, lại càng không thể đoán được đối tượng bên kia là mẹ của cậu. Bởi vì nó quá lạnh nhạt.
Đúng, người gọi cho Cố Giản là mẹ của cậu.
Nhưng Đào Bạch thì khác.
Hắn nhìn Cố Giản mười năm, nhìn biến đổi trong gia đình cậu, trong cảm tình của cậu đối với gia đình, hắn nhìn một cái là biết ngay cậu đang nhận điện thoại của ai. Sẵn trong người đang khó chịu, hắn quên mất ở đây còn hai người “dưng”, xẳng giọng ngay khi Cố Giản cúp máy: “Bà ta gọi cho cậu?”
“Ừm.”
Cố Giản đáp nhẹ một tiếng cực kỳ lạnh nhạt.
“Không phải đã xem cậu như không có rồi sao? Còn gọi làm gì?”
Khác với bình thường, Đào Bạch lúc này còn cay nghiệt hơn lúc mắng Tô Đan Chi khiến cho Hứa Văn vốn đang ngã ngớn không thể không nghiêm túc lên. Hắn chưa từng thấy biểu hiện này của Đào Bạch. Thì ra quả đào đối với hắn không phải là đào nhiều gai nhất.
Thời điểm hắn còn có tâm tư nghĩ như vậy, Hạng Nghiêm lại chỉ nhìn Cố Giản cả cuộc nói chuyện với một trong hai thân nhân thân cận nhất của mình lại chỉ nói đúng hai câu “alo” “ở đâu” sau đó thẳng thừng cúp máy. Cố Giản lúc này cũng trở nên im lặng, lạnh lùng, xa cách.
Cố Giản trước khi bị hắn cắn hắn không rõ, hắn chỉ biết Cố Giản sau đó như một nữ vương kiêu ngạo bất tuân, sống vô cùng tiêu sái, thích nói thì nói, thích làm thì làm. Nếu để Đào Bạch nói, Cố Giản bây giờ càng thêm tùy tính, càng thích gì làm nấy. Nếu không phải Cố Giản càng sống càng thoải mái thì Đào Bạch đã kịch liệt phản đối cậu yêu đương với Hạng Nghiêm rồi.
Nhớ đến cậu đã từng nói mình có thân nhân cũng như không, Hạng Nghiêm phần nào hiểu được cậu bài xích những người thân đó. Nhưng cậu vừa mới…
“Bà ta hẹn cậu ra ngoài?”
Đào vẫn là Đào có gai hỏi. Cố Giản thản nhiên đáp: “Ừm.”
Đào hầm hố nói: “Không đi.”
“…”
Hứa Văn xem như lãnh giáo được một quả đào đang xù lông như con nhím là như thế nào. Bình thường Đào Bạch đối với hắn quả thật là còn quá tốt. Tương lai còn rộng mở a…
“Cậu mà đi tôi tuyệt giao với cậu!”
“Tiểu Bạch.”
Bình thường mà nghe ai gọi mình bằng cái tên này Đào Bạch nhất định sẽ phát nổ, lần này hắn lại bỗng nhiên rũ hết gai Đào đi, ai oán nói: “Biết rõ bà ta sẽ không nói được lời tốt đẹp, đi làm gì!”
Đi để khó chịu trong lòng sao?
Hai người Hứa - Hạng đều thầm giật mình, sau đó là âm thầm nhìn nhau, im lặng trao đổi.
“Tôi đi với anh.”
Hạng Nghiêm nhìn cậu nói.
“Không cần.”
Cố Giản bác bỏ.
Hạng Nghiêm nhìn cậu thật lâu, nhưng không nói nữa mà gấp thịt cho cậu. Đó là sự tôn trọng.
Chỉ cần Cố Giản không muốn thì hắn sẽ không ép.
Nhưng hắn vẫn có thể làm chuyện hắn làm được.
Có điều không có hắn thì vẫn còn Đào Bạch: “Vậy tôi đi với cậu.”
“Cũng không cần.”
“Cố Giản!”
Đào vẫn xù lông.
“Được rồi, anh ta đi gặp… Xem như là tôn trọng chuyện riêng tư của anh ta đi. Cùng lắm là sau khi về bảo anh ta kể lại cho anh là được mà.”
Hứa Văn lên tiếng khuyên giải, mặc dù bị Đào bắn cho đầy gai nhưng vẫn gắng gượng khuyên giải.
Đào Bạch bực mình ngồi trên ghế, cơm cũng không thấy ngon mà ném đũa đi nhưng không có lại nói gì nữa.
“Bà ấy muốn nói chuyện, tôi đi nghe chút thôi. Nghe xong thì về.”
Cố Giản nói đến đây thì dịu giọng nhìn Đào Bạch: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không đáp ứng bà ta chuyện gì.”
Cậu sống một mình đã quen, không cần bọn họ nữa.
Sau đó Cố Giản đi gặp mẹ của cậu, Lộ Kiều.
Còn Hạng Nghiêm tranh thủ đi tìm Đào Bạc tìm hiểu sự tình. Đào Bạch mặc dù hậm hực nhưng vẫn nói với hắn: “Cha mẹ Cố Giản là một cặp AB thất bại như bao nhiêu cặp AB khác. Năm Cố Giản mười tuổi thì ly hôn, mỗi người biệt tích một hướng, bỏ lại Cố Giản cho bà ngoại. Bà ngoại Cố Giản gắng gượng nuôi cậu được hai năm thì qua đời vì bệnh tình bất ngờ không kịp trở tay, Cố Giản từ đó liền sống một mình trong căn nhà đang ở.”
…
P/s: Máu chó tới.