Cố Giản không biết nên bày ra biểu tình gì khi nhìn thấy Lộ Kiều. Lúc còn cách bà ta năm sáu bước chân thì cậu ngừng lại.
Nhưng nhiêu đó cũng đủ cho Lộ Kiều phát hiện ra họ.
Bà ta không chút báo trước lao đến trước mặt cậu, vừa tới đã nắm chặt lấy cậu mà hét liên tù tì: “Cố Giản! Coi như mẹ xin con được không? Đừng gây chuyện cho mẹ nữa! Mẹ thật sự sống không dễ dàng, khó khăn lắm mới an ổn… Con thương mẹ, được không!?”
Giọng bà ta rất vang, nói đến cuối cùng thiếu điều quỳ xuống trước mặt Cố Giản. Bộ dạng khốn khổ như thể Cố Giản đã làm khổ bà ta lắm vậy. Truyện Cung Đấu
Lúc đó là thời điểm đám người trong ký túc xá đã muốn chuẩn bị ra cửa lên lớp, cho nên bà ta vừa hét vừa quỳ xuống như vậy liền kinh động một đám người tò mò ló đầu ra tìm tòi. Cả dì quản lý ký túc xá cũng vậy.
Nếu là bình thường thì Cố Giản nên trước ổn định tâm tình của Lộ Kiều, đồng thời đỡ bà ta dậy đã.
Nhưng Cố Giản lại đứng đực ra đó, giống như bị điểm h.uyệt vậy, không nói tiếng nào còn đơ ra mặc cho Lộ Kiều quỳ rạp trên đất.
Mấy người Đào Bạch cũng không động đậy… Không, thật ra Đào Bạch muốn lao vào cho bà ta một trận rồi nhưng bị Hứa Văn giữ lại, nghiêm túc lắc đầu ám chỉ Đào Bạch mới thôi. Nhưng Hứa Văn cũng không dám thả hắn ra, sợ một không chú ý hắn sẽ kích động lao vào Lộ Kiều.
Trong lúc đó Lộ Kiều vẫn còn nói, có thể nói là nói không ngừng… Không ngừng kể khổ: “Coi như con không thích người mẹ này nhưng ơn sinh ơn dưỡng, chẳng lẽ con cứ như vậy khiến mẹ không còn đường sống hay sao?”
“Sao con có thể tàn nhẫn như vậy, a Giản? Hu hu!”
Bà ta khóc rống lên, lời lẽ toàn là oán trách. Ai nghe vào cũng sẽ cho rằng người sai là Cố Giản. Đặc biệt là thái độ của Cố Giản lúc này…
“Cố Giản, có chuyện gì từ từ nói, đỡ mẹ cậu lên trước đi. Như vậy rất khó coi.”
Dì quản lý là người đầu tiên lên tiếng trước, hợp tình hợp lý nói.
Chưa nói đến chuyện tiền căn hậu quả thì như vậy cũng không sai.
Nhưng Cố Giản giống như không nghe thấy, vẫn đứng đực ra đó, khiến cho nhiều người nhíu mày, bắt đầu xì xào bàn tán.
Thời điểm đó Đào Bạch vô tình liếc thấy biểu tình toan tính của Lộ Kiều bên dưới cái vẻ đáng thương kia, hắn suýt thì ném Hứa Văn ra lao tới.
Nhưng Cố Giản đã lên tiếng trước, cùng lúc với Lộ Kiều định bán thảm nữa.
“A Giản, con thật nhẫn tâm…”
“Còn bà thì không nhẫn tâm à?”
Âm thanh của Cố Giản lạnh tanh, mặt không chút cảm tình nhìn bà ta. Tiếng than khóc của Lộ Kiều cũng nghẹn trong cố họng. Vẻ mặt có chút chật vật, sượng trân.
“Bà nghĩ dùng cách này thì ép được tôi sao?”
“Mẹ…”
Lộ Kiệu hoảng hốt định đính chính nhưng Cố Giản còn nhanh hơn: “Bà còn có mặt mũi đến đây làm trò bán thảm, tôi thật sự phục bà.”
“Mười tuổi bà bỏ lại tôi đi tìm hạnh phúc sao không nghĩ tới tôi đi?”
“Bây giờ vì vinh hoa phú quý của bà mà quay lại đạp con trai mình một cước, đứng trên thân xác của tôi mà hưởng cái hạnh phúc bà muốn, bà làm mẹ thật là làm đến không còn gì để nói nữa đấy.”
“Không phải!”
Lộ Kiều sợ cậu nói tiếp vội vàng hét ầm lên: “Mẹ cũng là vì con mà!”
“Mẹ là vì không muốn con chịu khổ theo mẹ nên mới một mình rời đi, sau đó mẹ đã trở lại rồi… Là con… Là con không muốn theo mẹ, chỉ vì mẹ đi làm vợ bé cho người ta không phải sao… Mẹ vì cuộc sống của mẹ con ta mà nhẫn nhục. Mẹ cũng không ép con phải chịu nhục nhã theo mẹ, sao con có thể nghĩ mẹ như vậy…”
“Ha hả!”
Cố Giản cứ như nghe thấy chuyện hài, ngửa mặt lên trời cười lớn. Nhưng ý cười lại không tới đáy mắt, khiến người quan tâm cậu không chịu được nhíu mày, chỉ nghĩ đứng ra thay cậu giải quyết tất cả.
Bị Hạng Nghiêm nắm tay, tiếng cười thê thảm của Cố Giản dừng bặp lại, như bị đứt dây. Cậu dần dần cúi đầu nhìn Lộ Kiều, cũng không hất tay Hạng Nghiêm ra mà nắm ngược lại, hít sâu một hơi, giọng không cảm xúc nói: “Giờ bà muốn nói gì mà chả được. Đi cũng là bà, về cũng là bà.”
“Tôi chỉ muốn đính chính lại một chuyện, bà chưa từng chu cấp cho tôi một đồng nào. Trước khi bà ngoại mất là bà ngoại nuôi tôi, sau khi bà ngoại mất là ông ta, người cha hờ kia nuôi tôi. So với bà, ông ta còn xứng chức hơn. Cho dù không tự tay chăm sóc nhưng không để tôi chết đói, còn để tôi có khả năng học tới giờ. Bà thì sao?”
Lộ Kiều cứng họng, giả vờ cũng không được nữa.
“Giờ bà vì đứa con của chồng mới mà đến đây chà đạp trái tim của con trai ruột mình, bà còn có mặt mũi mà nói?”
“Tưởng tôi sẽ nể tình mẹ con mà mặc cho bà muốn chà muốn đạp ra sao thì ra ư?”
Cố Giản nói tới đây thì hất bà ta ra. Lộ Kiều không kịp chuẩn bị cứ thế ngã mạnh qua một bên, hoảng hốt kêu lên một tiếng đầy hoảng sợ.
“Cố Giản tôi đây bây giờ là người cô đơn, không cha không mẹ. Tôi không sợ người ta chỉ trích tôi đâu, bà đừng mơ tưởng nữa. Bà sống được ở cái nhà kia hay không là chuyện của bà. Bà sống đầu đường xó chợ là do bà tự tìm lấy, không có chút liên quan gì Cố Giản tôi đây. Nếu bà không ngại mặt mũi thì cứ tiếp tục ngồi đó khóc lóc lăn lộn cỡ nào tùy bà. Nếu bà không ngại nhục nhã.”
Nói xong cậu lạnh lùng bước ngang qua bà ta, nắm tay Hạng Nghiêm, còn có Đào Bạch đi thẳng vào ký túc xá đang túm tụm một đám người vây xem như nêm cối.
Đào Bạch vốn còn muốn tính sổ với bà ta cứ thế bị Cố Giản cứng rắn lôi đi. Hắn chỉ có thể hậm hực phun phun mấy cái lúc đi ngang qua người bà ta cho hả giận khiến Hứa Văn cười bất lực. Nhưng chẳng ai đồng tình cho bà ta nổi.
Làm mẹ còn có thể làm đến nước này, bội phục.
Sau đó có lẽ sẽ có người không biết chuyên thích nói đạo lý suông mà chỉ trích Cố Giản bất hiếu nọ kia, nhưng hầu hết mọi người đã chứng kiến đều khó nói được đồng tình với Lộ Kiều.
Sau khi Cố Giản đi thì Lộ Kiều cũng vội vàng bỏ chạy, khiến người ta chậc chậc ca thán không thôi.
Một trận ô long, rõ ràng cũng có rất nhiều người không hiểu nổi lý do vì sao Lộ Kiều lại có tự tin chạy đến đây làm trò như vậy.
Có lẽ nếu hôm nay Cố Giản yếu thế một chút thì kiểu gì cũng sẽ mang tiếng cho xem.
Chuyện sau đó nữa Lộ Kiều không làm nên trò trống gì về thì có bị đánh đuổi khỏi Tô gia không Cố Giản không biết. Nhưng vài ngày sau cậu vô tình bắt gặp lại Tô Đan Chi.
“Đan Chi, tôi không có cơ hội sao?”
Lúc đó Cố Giản vốn đang trên đường đến phòng học, khi đi ngang qua một rừng cây thì nghe thấy một lời này, cậu bất giác ngừng lại bước chân.
Đan Chi? Tô Đan Chi?
Cậu vừa nghĩ như vậy thì đã nghe một âm thanh khác vang lên, trả lời lại: “Xin lỗi…”
Đúng thật là giọng của Tô Đan Chi.
Nói ra thì Tô Đan Chi thật sự rất được hoan nghênh trong trường. Không chỉ người “đẹp”, tính tình “tốt”, có cá tính, tràn ngập năng lượng tích cực, vô cùng đặc biệt trong nhóm Omega, ai mà không thích.
Khốn nổi anh ta quá tự kiêu, toàn dùng vẻ bề ngoài tạo dáng rồi từ chối người khác. Người bị anh ta từ chối lại không có ai không tiếp tục nhớ nhung anh ta.
Lưu Minh là một trong những người đó.
Đúng vậy, người vừa nói chuyện với Tô Đan Chi là đội phó của đội bóng rổ Lưu Minh.
Cố Giản không nghĩ tới họ lại oan gia ngõ hẹp như vậy, trộm gặp được Lưu Minh tỏ tình với Tô Đan Chi. Từ hôm gặp nhau ở buổi tiệc cậu đã khá lâu không gặp Tô Đan Chi, lại như anh ta đã bốc hơi khỏi nhân gian, không còn chạy ra gây trở ngại cho cậu nữa. Tất cả đều kết thúc khi cậu được nhà họ Hạng công nhận, nhân sinh quá trình viên mãn, từ giờ hạnh phúc đến cuối đời… Xì! Cố Giản nghĩ xong rồi tự cười mình.
Đương nhiên, là cười trong lòng.
Bên ngoài hai người kia vẫn còn đang nói chuyện.
“Em vẫn không bỏ được Hạng Nghiêm?”