“Anh còn muốn làm gì nữa?”
Ngẫm lại giữa bọn họ không hề có chút tương tác nào, ngày thường càng khó đụng vào nhau trong trường, cố tình hai người lại có thể bắt gặp nhau ở đây, không thể trách Cố Giản nghĩ là do Tô Đan Chi đã cố ý thăm dò đường đi của cậu trước rồi đuổi tới.
Nhưng mục đích của anh ta là gì đâu?
Đó là khi trong phòng thay đồ chung lúc này không có ai ngoài Cố Giản là “Alpha” duy nhất bắt đầu xuất hiện pheromone của Omega đang không ngừng khuyến tán, Cố Giản mới hiểu được ý đồ của Tô Đan Chi.
Rõ ràng hôm nay Đào Bạch vì chuyện riêng mà không đi cùng cậu đến câu lạc bộ bắn cung được, cậu có thể không cần đến phòng thay đồ chung. Nhưng có lẽ là do thói quen, cậu vẫn đến đây mà không nghĩ ngợi gì.
Thời điểm này nhà văn hóa cho dù có người thì đa số họ đều dùng phòng thay đồ riêng ở từng khu, thành ra mới tạo nên tình trạng cô lập hoàn toàn với bên ngoài như bây giờ.
Tô Đan Chi đang đứng ở cửa phòng thay đồ, giống như ý đồ muốn chặn cậu vậy.
“Cậu nói xem.”
Giọng của Tô Đan Chi có chút lạ, mềm hơn bình thường nhưng vẻ mặt vô cùng âm trầm ác liệt. Cứ như muốn quyết tâm cùng cậu đồng quy vu tận vậy.
Cố Giản im lặng nhìn anh ta vài giây, sau đó quái dị hỏi: “Sao anh lại dùng cái trò này với tôi? Tôi cho rằng dùng với Hạng Nghiêm mới phải chứ?”
“Lỡ không may có gì đó với tôi thì không phải anh mất cả chì lẫn chài? Chẳng lẽ hận tôi đến mức này sao?”
Cố Giản cứ lo nói, bất kể vẻ mặt Tô Đan Chi đã méo mó thành cái dạng gì.
Tại sao ư?
“Chẳng lẽ do anh không quyến rũ nổi cậu ta?”
Cố Giản còn làm bộ đoán mò mà cao giọng kinh ngạc hỏi. Diễn y như thật. Làm như cậu chẳng hề biết chuyện Tô Đan Chi đã từng quyến rũ Hạng Nghiêm bất thành vậy.
Còn Tô Đan Chi đã tức đến phát run luôn rồi.
Không, anh ta run chắc phải có một phần là do… Khi Cố Giản cảm nhận được sự thay đổi mạnh mẽ từ pheromone đang khuếch tán trong phòng thay đồ thì cậu đã biết, Tô Đan Chi dập nồi dìm thuyền ép mình vào kỳ phát tình cho nên mới không kiềm chế được mà run rẩy.
Tô Đan Chi rất muốn nói anh ta thật là bị cậu chọc cho tức đến không kiểm soát được rồi. Rốt cuộc anh ta hiểu tất cả những cố chấp ngày hôm nay phần lớn đều là do Cố Giản tạo ra. Cố Giản chọt vào tôn nghiêm của anh ta. Cố Giản phá nát kiêu ngạo của anh ta, khiến anh ta nhục nhã.
Đối với một Omega luôn cho mình là hơn người lại không thể dùng bản chất đi quyến rũ Alpha mình muốn chính là sỉ nhục nặng nề. Cố tình còn bị tình địch của mình biết, còn đem ra để nhục nhã mình, liệu ai mà chịu cho thấu.
“Cố Giản ha… Cậu đắc ý như vậy đến khi quỳ phục dưới bản năng rồi tôi xem cậu lấy cái gì mà vênh váo đây…”
Tô Đan Chi nghiến răng nghiến lợi nói, còn ác liệt lếch về phía Cố Giản.
Nhưng có lẽ là do đầu óc anh ta bị sức nóng của kỳ phát tình đốt cho ngu người rồi mới không nhìn thấy Cố Giản từ đầu chí cuối không hề bị anh ta ảnh hưởng.
“Tại sao…”
Đợi đến khi anh ta nhận ra, nghi hoặc cùng giận dữ bất an không ngừng tra tấn, ánh mắt anh ta như muốn phun lửa.
Nhìn lại xem, Cố Giản đứng thẳng ở nơi đó cùng anh ta chật vật muốn ngã quỵ trên sàn thật sự là đối lập đến mỉa mai.
“Tại sao… Mày còn đứng được a…”
Anh ta muốn thấy Cố Giản ngã xuống, như con chó bò về phía mình. Tại sao tại không có???
Nếu có sức để gào thét, Tô Đan Chi nhất định sẽ hét ầm lên.
Cố Giản từ đứng im, sau đó chậm rãi tiến về phía Tô Đan Chi. Khi chỉ còn cách anh ta hai ba bước, gần thế nhưng Tô Đan Chi đang trong tình trạng bất kham lại không thể chạm tới được thì ngồi xuống trước mặt anh ta, cười như một ác ma: “Anh bất ngờ lắm phải không?”
Thật ra Cố Giản không phải không bị ảnh hưởng.
Một Omega lúc phát tình có thể lôi kéo rất nhiều Omega phát tình tập thể. Trừ khi Cố Giản là Beta, nếu không kiểu gì cậu vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng cố tình cậu không phải Omega bình thường.
Cấp bậc của cậu sau khi bị biến đổi cao hơn Tô Đan Chi là một chuyện, khả năng khống chế là một chuyện nữa, phần lớn nguyên do là pheromone của Tô Đan Chi chỉ khiến cậu thấy bức bối khó chịu như bị chứng rối loạn pheromone thôi chứ không thể lôi kéo pheromone của cậu được.
“Khổ công anh bày ra trận thế lớn như vậy… Thật đáng tiếc.”
Tô Đan Chi sớm muốn thần chí không rõ vẫn bị tức đến mức ói máu. Móng tay sắp cắm vào da thịt đến rách tung tóe rồi mà anh ta chẳng hề cảm thấy gì. Ngược lại anh ta chỉ muốn phá nát cái người trước mặt đã khiến anh ta trở nên hạ tiện thế nào hơn.
“Tội nghiệp anh chịu khó như vậy, tôi từ bi nói cho anh biết thôi. Xem như đền đáp cho những cố gắng của anh thời gian qua, nào là xúi giục chèn ép mẹ tôi đến làm phiền tôi, nào là quyến rũ bạn đời tôi, khiêu khích tôi từ lần này đến lần khác, cực kỳ tích cực…”
“Cố Giản…”
Tô Đan Chi gằn đến nát răng nhưng chỉ nghiến ra được hai chữ đó. Bên trong lại bao hàm bao nhiêu hận ý đến mức muốn hóa thành thực chất, ngàn đao chém nát Cố Giản.
Cố Giản lại cười, cười hớn hở, tận tình chà đạp lên vết thương của Tô Đan Chi mà không chút áy nấy: “Anh nghĩ tôi là Alpha nên mới dùng cách thối nát này a…”
“Nhưng anh có nghĩ tới không…”
Cậu cúi lại gần Tô Đan Chi, nhìn thẳng vào đôi mắt tóe lửa của anh ta, đọc từng chữ: “Tôi là Omega đó.”
“Không thể nào! A…”
Đồng tử trong mắt Tô Đan Chi co lại cực nhỏ, không thể tin nổi mà hét ầm lên. Sau đó lại bởi vì dùng sức mà ngã ạch ra sàn, chật vật như chó nhà có tang.
“Không… Tao không tin…”
“Không tin?”
Cố Giản lập lại, nụ cười cực kỳ ác ý.
Đổi lại là ai cứ không ngừng bị khiêu khích như vậy mà chịu cho được. Từ lúc Tô Đan Chi dám dùng pheromone quyến rũ Hạng Nghiêm là Cố Giản đã giận lắm rồi. Đối với Tô Đan Chi ngu ngốc cứ muốn lao đầu vào cậu một chút đồng tình cũng không có.
Lúc nhìn thấy Tô Đan Chi mở to mắt như muốn rách ra khi cảm nhận được một tia pheromone Omega vô cùng đặc biệt do mình thả ra, mùi cam thảo anh ta đã từng cố ý tiếp xúc với Hạng Nghiêm mà biết được càng khiến anh ta cắn môi đến bật máu, Cố Giản hả dạ.
“Không!.. Tao không tin! Không tin!”
Tô Đan Chi sau một trận đả kích thì không ngừng lắc đầu, không chịu thừa nhận.
Cố Giản chán, chậc chậc hai ba cái rồi đứng dậy.
Đương lúc đó bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng gọi của ai. Sau đó cửa phòng thay đồ bỗng bật tung.
Lưu Minh xuất hiện ở cửa phòng.
Hắn vừa đến liền bị pheromone của Omega suýt làm cho quỳ.
Nếu không phải hắn bám vào cửa thì thật đã quỳ.
Quả thật pheromone trong kỳ phát tình của Omega là ghê gớm nhất, không khác gì cơn lốc cấp mười quét qua cánh đồng. Có lẽ nếu là Hạng Nghiêm ở đây thì may ra, bởi vì cấp bậc của pheromone có thể trấn áp lẫn nhau. Nhưng Lưu Minh thì không được.
Thời điểm mắt thấy Lưu Minh muốn mở cửa chạy đi, Cố Giản lên tiếng: “Không phải anh thích anh ta sao?”
Lưu Minh như một phản xạ vô điều kiện dừng bước chân. Nhưng anh ta cũng phản ứng rất nhanh, nhận ra được bất thường mà hỏi: “Không phải cậu là Alpha sao?”
Tại sao Cố Giản vẫn còn đứng được?
“Lưu Minh a… Nó là Omega…”
Tô Đan Chi lúc này còn không biết sống chết mà lên tiếng. Một lời như sấm nổ bên tai Lưu Minh.
“Cái gì!?”
Lưu Minh không thể tin được nhìn Cố Giản. Vốn dĩ pheromone đang xao động cũng tán đi ít nhiều vì giật mình.
“Lưu Minh… Làm nó!..”
Mấy chữ đó như bị Tô Đan Chi nghiến qua kẻ răng.
“Cái gì…”
Lưu Minh ngu luôn. Không thể tin vào tai mình được.
“Làm nó… Giúp tôi… Tôi muốn nó phải trả giá cho cái thói ngông cuồng kia!”
Tô Đan Chi điên rồi. Đôi mắt đỏ như máu, tràn ngập hận thù nhìn Cố Giản. Cũng bội phục anh ta có thể nghĩ ra được cách này.
Lưu Minh lại choáng váng cả người, đứng đờ ra đó không kịp phản ứng.
“Lưu Minh!”
…
P/s: Minh mẹ người chứ Minh!