• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu châm cho mình và Hạng Nghiêm, còn giúp người bên cạnh không quen biết thêm luôn đá. Sau đó cậu moi một chai bia ra khui nắp. Bên tai cậu nghe Hạng Nghiêm đáp: “Anh không hiểu lầm.”

Tay đang rót bia của cậu khẽ khựng lại một giây, sau đó tiếp tục rót. Nhưng trông có vẻ khoái hoạt hơn nhiều.

Bên kia Tô Đan Chi cũng sững sốt một cái, nụ cười thân thiện bên môi khẽ dừng, làm người ta có cảm giác miễn cưỡng vô cùng. Vốn dĩ là không nhìn tới Cố Giản, nương theo cái hành động rót bia vào ly Hạng Nghiêm của cậu, anh ta nhìn cậu bằng ánh mắt khó nói là vừa lòng hay bất mãn.

Cố Giản xem như không thấy, rót xong lại tiếp tục cầm lấy một chai nước trái cây lên men.

Anh làm gì vậy?”

Trước khi cậu kịp rót nước trái cây vào cái ly vẫn còn một nửa của mình, tay cậu đã bị giữ lại, âm thanh gặng hỏi của người bên cạnh cũng vang lên, mang theo không tán thành rất rõ.

Cố Giản không bận tâm đáp: “Rót vào chứ sao.”

Cậu nghe Hứa Văn bên kia cười phụt một tiếng.

Cậu không biết gì hết, hai thứ này uống chung cực kỳ ngon.”

Cậu còn nhiệt tình giải thích, sau đó lắc lắc cái tay ý bảo hắn buông ra.

Kết quả là cái chai trên tay cậu bị lấy đi, cậu lại nghe tên gấu tó kia nói: “Một trong ba, chỉ được chọn một. Anh chọn đi.”

“.”

Quạu à nha. Giọng điệu gì vậy!?

Xem như không thấy ánh mắt không thiện ý của cậu, Hạng Nghiêm đặt chai nước trái cây qua bên cạnh, vừa lúc lại thành đặt trước mặt Tô Đan Chi. Anh ta nói: “Vừa lúc tôi uống nước trái cây, cái này tôi lấy luôn nhé.”

Tùy tiện.”

Hạng Nghiêm tùy ý đáp lại, thế nhưng từ đầu chí cuối ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Cố Giản, giống như đang canh chừng cậu vậy, tránh cho hớ hên cậu lại khui một chai nước trái cây đổ vào ly mình nữa.

Bởi vì đúng hướng, cậu nhìn thấy vẻ mặt sượng trân cùng không vui của Tô Đan Chi khi bị xem nhẹ.

Ồ… Hiểu rồi.

Trong lòng cậu rầm rì, ngoài mặt lại nhìn tên gấu tó ngang ngược kia híp mắt nói: “Mới hồi trưa ai nói sẽ không xen vào việc cá nhân của tôi? Giờ đến chuyện này cậu cũng muốn quản?”

Hai chuyện khác nhau.”

Hạng Nghiêm không nhường nhịn chút nào, nhưng lúc sau vẫn hạ giọng: “Uống chung không tốt cho dạ dày.”

Cố Giản có vẻ đang muốn xù lông bị lời này của hắn vuốt xẹp xuống chút. Xem như hắn thức thời, cậu vừa lòng: “Được thôi, không uống thì không uống.”

Có thể bắt đầu được chưa, tôi đói lắm rồi.”

Loay hoay một hồi đã mất nửa tiếng, hơn bảy giờ rưỡi gần tám giờ rồi, khả năng không chỉ mình cậu đói.

Cậu vừa nói xong một người thanh niên có vẻ là đội trưởng của đội bóng hiện tại đứng lên nói mấy câu nên nói. Sau khi hắn nói xong Tô Đan Chi cũng hợp thời khuấy động bầu không khí một chút thì bữa tiệc xem như bắt đầu.

Nhìn nhân khí dồi dào xung quanh dành cho anh ta, Cố Giản xem như nhận thức được sự hoan nghênh của anh ta ở giữa đám người. Nhưng nói dễ ý thì… Còn chưa tới mức.

Cho dù anh ta thích gặm cỏ non, để ý tên gấu tó kia thì sao, nếu hắn dám lớ xớ…

Hạng Nghiêm vô thức cảm thấy lạnh gáy, nhưng hắn không nghĩ nhiều mà ghé lại hỏi cậu: “Muốn ăn gì, tôi lấy.”

Trên hai bàn tiệc đã lục đục có người đứng dậy đi lấy đồ ăn, đa phần là Alpha có người yêu đi cùng. Họ vô tư đút cơm chó cho một đám người còn độc thân, khiến đám người lớn tiếng trêu ghẹo pha trò, khuấy động không khí.

Tôi tự mình đi.”

Cố Giản không có khách khí, nói xong thì tự mình đứng lên luôn.

Tôi đi với anh. Tôi biết Hạng Nghiêm thích ăn gì.”

Hứa Văn ở bên kia bàn cũng đứng dậy.

Cố Giản không câu nệ, hất cằm tỏ vẻ. Hai người không chút tị hiềm cứ thế bắt tay cùng nhau đi đến khu đặt đồ ăn tự chọn.

Có lẽ Hạng Nghiêm rất an tâm về người bạn này, cho nên không hề tỏ ra khó chịu khi thấy hắn đi cùng cậu.

Mà sau khi cậu đi, một cuộc đối thoại đã diễn ra trong không khí tưng bừng khi đám người đều muốn đứng dậy chọn nước chấm, trên bàn ngược lại chẳng còn mấy người, là thời điểm rất thích hợp để nói chuyện.

Đừng nói cậu ta là người yêu cậu nha.”

Tô Đan Chi nửa đùa nửa thật hỏi, lại chỉ có anh ta biết bản thân có mấy phần để ý, bàn tay ở nơi không ai thấy hơi siết lại ra chiều khẩn trương.

Hạng Nghiêm khẽ liếc anh ta một cái. Trong mắt hắn, Omega này mặc dù lớn hơn hắn hai tuổi nhưng Omega thường chậm già, cho nên trông anh ta vẫn chẳng khác gì thanh niên mới lớn. Chỉ có khác là do tính cách ảnh hưởng hay sao, trông anh ta không mềm mại yếu ớt như Omega, ngược lại có chút giống Omega nhà hắn, mang theo cái sự hoạt náo của Alpha, có lẽ còn khiến Alpha yêu thích hơn.

Quả thật là thế, trong đội bóng không thiếu đội viên bất kể là đàn anh hay đàn em, phàm là người nổi trội thì sẽ có thích anh ta. Nhưng đến nay anh ta vẫn chưa có lời đồn đã từng quen ai trong đội cả. Cho đến khi Hạng Nghiêm xuất hiện.



P/s: Không có cửa đâu. Chui lỗ chó ra đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK