Tắt.
Cố Giản không chút do dự ngắt luôn, không bắt.
“Sao dạo này luôn có người gọi điện thoại quấy phá cậu vậy?”
Đào Bạch bực bội nói.
“Mặc kệ đi.”
Cố Giản không sao cả đáp.
Đào Bạch không biết, nhưng Hạng Nghiêm sớm chiều ở chung thì biết, cho nên hắn không để Đào Bạch hỏi nhiều, nhìn thấy Cố Giản ăn hết rồi thì hỏi có thể về được chưa.
“Không thể giải quyết triệt để sao?”
Trên đường về phòng, Hạng Nghiêm hỏi.
Giải quyết thế nào là triệt để?
Người ta muốn cậu ngột ngạt kia mà.
Đúng vậy, người mấy hôm nay luôn gọi cho cậu là Lộ Kiều, mẹ của Cố Giản.
Cậu không cần phải nghĩ nhiều nguyên nhân hay động cơ cho việc này cũng hiểu được sơ sơ. Mặc dù Tô Đan Chi nhìn như không định đôi co vô bổ với cậu nữa, tất cả thắng thua đều đợi ngày mai quyết định, nhưng mà đó không có nghĩa anh ta sẽ để yên cho cậu… Không, phải nói là cho mẹ con cậu. Mẹ cậu có thể không khuyên được cậu nhưng việc bà gây áp lực cho cậu sẽ khiến cậu khó chịu.
“Mặc kệ đi. Tìm tới cửa tôi còn không sợ nói chi là gọi vài cuộc điện thoại.”
Cố Giản không thèm nghĩ.
Cậu không ngán.
Hạng Nghiêm im lặng nhìn cậu, thấy cậu thật sự không phiền lòng thì cũng thôi. Đến khi cậu khó chịu muốn nói thì lại tính.
Chớp mắt, ngày mà Tô Đan Chi nói trên điện thoại đã đến.
Hôm đó là thứ sáu, buổi chiều Cố Giản còn đi học, Hạng Nghiêm thì vẫn đi luyện bóng.
Một tuần hắn có năm ngày như vậy, còn chăm chỉ hơn cả lên lớp.
Nhưng hôm nay…
“Ủa? Hôm nay cậu ra tập về sớm vậy?”
Cố Giản đang ngồi trên giảng đường bỗng nhiên nghe Đào Bạch nói như vậy.
Cậu quay đầu qua nhìn hắn thì lại thấy hắn nhìn ra ngoài sân.
Bên dưới ánh chiều tà, Hạng Nghiêm thân hình cao lớn rất dễ nhìn thấy đứng dựa vào một thân cây.
Ai trông vào cũng thấy là hắn đang đợi người.
Có khá nhiều Omega đã nhìn ra ngoài, còn lén lút bàn luận. Nhưng tên gấu kia vẫn đứng như cây tùng mặc gió mặc mưa, cúi đầu bấm điện thoại.
Cố Giản lật di động của mình lên, không có tin nhắn nào.
Cậu không kinh ngạc, chỉ lướt qua thời gian trên điện thoại rồi tiếp tục chuyên tâm vào bài giảng.
Đào Bạch thấy cậu không nói gì cũng thôi.
Mười phút trôi qua rất nhanh. Khi chuông báo giờ tan học vang lên, giáo sư trên bục cũng ngừng nói. Sau khi dặn dò nhóm sinh viên xong liền là người đầu tiên rời khỏi phòng học.
Nhóm sinh viên nhanh chóng ùa ra ngoài như ong vỡ tổ.
“Phải có chuyện gì thì cậu ta mới ở đây đợi cậu.”
Đào Bạch có vẻ rất tò mò về nguyên nhân Hạng Nghiêm xuất hiện ở đây.
Quả thật là bình thường Hạng Nghiêm rất ít khi xuất hiện trong lúc Cố Giản lên lớp. Đợi về gì đó không hề nằm trong hạng mục cuộc sống của họ. Một phần là do giờ giấc không giống nhau. Một phần họ cảm thấy công khai làm màu như vậy rất lố bịch.
Bọn họ hai người trong mắt dân chúng là hai Alpha, không cần lãng mạn như vậy, đâm ra có hơi gay.
“Sao nay cậu về sớm vậy?”
Để thỏa mãn sự tò mò của Đào Bạch, Cố Giản nhìn Hạng Nghiêm đến gần liền hỏi.
Hạng Nghiêm giúp cậu xách túi, vừa đi vừa nói: “Có việc nên về sớm một chút.”
“Không phải thật quá sớm.”
Bình thường hắn về muộn như vậy là vì hắn luôn là người tập nhiều hơn người khác. Để tự bản thân hắn nói, hắn có tinh lực tràn trề không biết dùng đi đâu, cần phải thông qua cái gì đó phát tiết. Cứ nhìn mỗi lần hắn mần Cố Giản thường làm rất lâu là biết. Nếu không phải thể chất của Cố Giản vốn là Alpha thì đã không chịu nổi hắn đòi hỏi.
“Việc gì?”
Cố Giản hỏi tới.
“Tối nay phải ra ngoài.”
Quả nhiên.
Thật ra Cố Giản đã sớm đoán được rồi, hỏi chỉ là để thỏa mãn Đào Bạch thôi.
Lúc đi ngang qua khu nhà của quản lý ký túc xá, Hạng Nghiêm có nhận một túi đồ, nhìn là biết giá trị xa xỉ.
“Vậy lát nữa tôi đợi cậu cùng đi ăn cơm?”
Đào Bạch cho rằng Hạng Nghiêm cần ra ngoài thì sẽ không ăn tối cùng Cố Giản cho nên hắn mới nói vậy.
“Không cần, anh ấy ra ngoài với tôi.”
“…”
“…”
Hai người Đào - Cố im lặng. Đào Bạch lại nhìn Cố Giản dò hỏi. Cố Giản nhún vai không rõ nghĩa.
“Thôi được, hai người đi đi.”
Đào Bạch rốt cuộc hiểu nguyên nhân thật sự Hạng Nghiêm đợi Cố Giản ở đây. Muốn đón cậu là một, mục đích là muốn cậu ra ngoài với hắn.
“Đi đâu vậy?”
Mặc dù trong lòng đã đoán được nhưng Cố Giản vẫn tỏ ra không biết hỏi.
“Dự tiệc sinh nhật.”
“Ò.”
Nói nghe nhẹ nhàng quá ha.
Ơ mà có gì không nhẹ nhàng. Tiệc đội bóng còn đi được thì cái này có gì lạ.
“Anh đi tắm trước đi.”
Bước chân của Cố Giản bỗng khựng lại, quái lạ nhìn hắn.
Hạng Nghiêm vẫn còn chưa kịp rõ, dò hỏi nhìn Cố Giản.
“…”
Tên gấu tó này bỗng nhiên đàng hoàng tự nhiên cậu thấy không quen.
Bình thường kiểu gì cũng phải lôi cậu vào phòng tắm quần một trận. Khụ.
“Không tắm chung à?”
Cậu lơ đểnh hỏi.
Tên gấu giật mình thấy rõ.
Nhưng Cố Giản lại cười cười đi vào nhà tắm đóng cửa lại mà không thèm đợi câu trả lời của hắn.
Thái độ ghẹo người như vậy…
Hạng Nghiêm chậc một tiếng rồi vứt túi đồ mới nhận được xuống giường, đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh.
Cạch.
Chui vào.
Cạch.
Đóng cửa.
Sau đó bên trong liền vang lên tiếng ư a phóng đãng.
Bình thường cho dù họ có tắm chung thì cũng chỉ là hôn hôn vài cái, không tốn bao nhiêu thời gian.
Lần này hay rồi, vốn đã có việc còn tốn cả tiếng trong nhà tắm. Lúc ra ngoài Cố Giản thật không muốn đi đâu hết.
Cho chừa cái tội khiêu khích.
Còn tên gấu tó nào đó sau khi được phát tiết tinh lực thì cả người sung sướng tràn trề, khóe môi luôn nhếch lên. Mặc dù chỉ được làm một nháy nhưng hắn thỏa mãn rồi.
Còn về việc có trễ giờ không… Ừ, hắn không để ý.
“Mặc thử xem.”
Trong lúc Cố Giản nằm bẹp ra giường, Hạng Nghiêm lấy đồ trong đống túi mới nhận ra, là phẳng rồi đưa cho cậu.
Cái dáng như con gấu của hắn mà đứng ủi đồ một cách tỉ mỉ, rất thú vị.
Mặc dù nói là thử, nhưng cậu mặc vào vô cùng vừa vặn, rõ ràng đã tham khảo qua thân hình của cậu một cách cẩn thận nhất. Điều đó cho thấy tên gấu này không phải tùy tiện chuẩn bị mà đã trù tính lâu rồi, chỉ là lúc nào cậu không biết thôi.
Khó nói được trong lòng thỏa mãn mà không biểu hiện ra, Cố Giản nhìn mình trong gương, cảm thấy mẹ nó thật đẹp trai.
Trong lúc cậu đang săm soi thì có một đôi tay mò tới, trước tiên ở trên mông cậu xàm sỡ một cái rồi mới nghiêm túc chỉnh sửa vạt áo cho cậu.
Lúc Cố Giản trừng hắn hắn lại mặt dày làm như không biết gì. Chỉ có Hạng Nghiêm biết khi thấy Cố Giản ăn mặt hấp dẫn như vậy, hắn chỉ nghĩ tự mình lột nó ra.
Bộ vest mà Hạng Nghiêm chuẩn bị cho cậu là loại có khoác ngoài dài quá mông, viền tròn, đường cong tinh mĩ. Đồng dạng như kiểu vest đuôi tôm nhưng nhã nhặn hơn, cứ như chuẩn bị đi dự sự kiện.
Thật ra tiệc sinh nhật của gia chủ Hạng gia cũng không khác sự kiện là mấy.
Bộ vest của cậu là màu trắng viền đen. Của Hạng Nghiêm là đen hoàn toàn, còn là thuần đuôi én.
Mặc dù là đuôi én nhưng hắn không giống một ảo thuật gia trên sân khấu, lại giống… Cố Giản lựa lời một hồi cũng không tìm ra được từ nào phù hợp. Túm lại một câu là, đẹp trai, bá khí ngút trời.
“Tôi không nghĩ cậu mặc đuôi én lại mặc ra phong cách nhà tài phiệt vậy đó.”
Cố Giản giả bộ chỉnh vạt áo của hắn vừa cười trêu ghẹo.
…
P/s: Mê rồi chớ gì. Hớ hớ!