Khánh thì tôi không ngạc nhiên lắm vì cậu ấy sống ở đây lâu rồi, còn Tùng thì chỉ mới gần đây, chắc tầm gần một tháng mà lại quen nhanh vậy khiến tôi hơi bất ngờ.
Vì tuyết rơi nên bọn tôi chỉ ngồi trong nhà chứ không đi đâu. Ba đứa ở nhà chơi với con Bob một lúc thì bà và chú Hữu về. Khi vừa về thì bà tôi lại đi vào phòng nghỉ ngơi, nói là mệt. Tôi thấy lo cho bà lắm, sợ bà bệnh gì mà lại giấu nhưng khi tôi hỏi thì bà chỉ lắc đầu.
Bây giờ bọn tôi ngồi ở bàn nhìn chú Hữu đang vuốt ve con Bob. Chú Hữu cảm nhận được ánh mắt của bọn tôi nên ngẩng lên nhìn, chú ái ngại hỏi:
“Ờm… mấy đứa muốn nói gì với… ta à?”
Ba đứa tôi nhìn nhau một cách đùn đẩy. Cuối cùng, Tùng thở hắt ra lên tiếng trước: “Dạ, đúng thế…”
Chú Hữu buông con Bob ra rồi kêu nó ngồi ngoan ngoãn, xong chú ngồi nghiêm túc, cười nhẹ nói: “Ừm, có chuyện gì cứ nói, bố sẽ nghe.”
Tùng nghe vậy thì huých vai tôi. Tôi nhìn cậu ta rồi nhìn chú Hữu đang kiên nhẫn đợi mình thì ấp úng: “Chuyện là… chuyện là con… con vừa nằm mơ…”
Sau đó tôi kể tất tần tật những gì đã diễn ra trong mơ cho chú Hữu nghe, à tất nhiên tôi đã lược bớt mấy chi tiết nhạy cảm trong đó đi rồi nhé. Sau khi tôi đã kể xong thì chú ấy trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
“Con có chắc… mọi thứ đều là thật không? Lỡ đâu đó thật sự chỉ là mơ thì sao?”
Nghe câu hỏi đó thì tôi có chút lúng túng, không biết phải giải thích như nào nên im lặng rồi nhìn Tùng. Nhìn ra được ánh mắt cầu cứu của tôi thì Tùng nói:
“Bố nhớ không, cái lần bọn con phát hiện ra cái xác của cô… cô Bích.”
“Ừ, bố nhớ, có chuyện gì sao?”
“Đó không phải là bọn con vô tình nhìn thấy mà là…” Tùng bỏ lửng câu nói rồi nhìn sang tôi, gật đầu một cái.
Tôi nhớ lại cái lần đó thì là do tôi mơ thấy nên muốn đi xác nhận xem, không ngờ lại là thật nên từ đó tôi cũng khá tin tưởng vào các giấc mơ của mình. Tôi nhìn chú Hữu vẫn đang kiên nhẫn đợi tôi nói thì tôi mới ấp úng:
“Lần đó… lần đó là do con mơ thấy ‘Nó’ đang giết một người ở bờ suối, chính con còn bị… bị ảnh hưởng nữa mà…”
Vừa nói dứt câu thì tôi nhận ra ánh mắt của chú nghi hoặc nhìn bọn tôi, nhưng sau đó dường như nhìn thấy nét mặt không có vẻ gì là đùa giỡn của bọn tôi thì chú hỏi:
“Vậy con có sao không?”
“Không sao-”
“An ho ra máu bố ạ.”
Tôi giật thót, đánh nhẹ Tùng một cái rồi nhìn sang chú Hữu thì ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt chú đột nhiên trở nên nghiêm trọng. Chú đứng phắt dậy rồi đi lại chỗ tôi, nói:
“Sao con không nói cho chúng ta biết? Bây giờ thế nào rồi.”
Vì chú phản ứng hơi quá nên khiến tôi có hơi sợ mà vô thức rụt người ra sau, ánh mắt nhìn chú e dè. Chú Hữu thấy tôi phản ứng như vậy thì mới sực tỉnh rồi lùi ra sau thở dài một cái. Chú nhìn ra bầu trời đang đổ tuyết trắng xoá thì nói:
“Vợ của chú, mẹ của Tùng đã qua đời vì bệnh lao phổi…”
Tôi nghe giọng nói buồn bã ấy của chú thì ngạc nhiên nhìn chú rồi lại nhìn sang Tùng. Tôi thấy cậu ta cúi gằm mặt, u sầu. Tôi mím tôi, rồi vỗ vai cậu ta an ủi. Khi này thì chú Hữu trở về chỗ của mình, ngồi xuống, chú cười nhẹ nói:
“Vậy nên chú phản ứng có hơi quá, chú xin lỗi nhé.”
Tôi gật đầu, cười mỉm. Xong lại nhớ đến lần Tùng lo lắng khi thấy tôi ho thì nói: “Vậy cái lần đó mày một mực đi vào phòng tao là vì vậy sao…”
“Hả…” Khánh nói một tiếng, xong nhìn Tùng dò xét.
Tùng ngẩng lên nhìn tôi, hai má thì đã đỏ lên, cậu ta ngại ngùng gật đầu. Khánh tự nhiên ôm cổ tôi rồi kéo tôi về phía cậu ấy, khi tôi đang chưa hiểu có chuyện gì thì đã nghe tiếng cười khoái chí của chú Hữu. Đồng loạt, bọn tôi nhìn chú ấy thì chú xua tay, vừa cười vừa nói:
“Con trai mà tự nhiên đi vào phòng của con gái mà chưa có sự cho phép là bất lịch sự lắm nhé.”
Tôi không hiểu ý của chú ấy nên nhìn sang Tùng thì thấy mặt cậu ta đỏ ửng. Chú Hữu bật cười khanh khách đầy thích thú khiến tôi cũng tự dưng mỉm cười theo. Đang vui thì chú ấy nói:
“Vậy theo như con kể thì chúng ta có thể loại những người chưa lập gia đình ra có phải không?”
“Ơ ờm… dạ.”
“Mà số người đã lập gia đình ở thôn này đâu có ít…” Khánh thở dài.
oOo
Tuyết rơi đến 3 giờ chiều thì dừng. Khi tuyết vừa hết rơi thì tôi ngay lập tức tông cửa chạy ra ngoài, kết cục hụt chân ngã úp mặt xuống tuyết. Con Bob chạy ra theo tôi cũng bị lún xuống một khúc.
“Cảnh này nhìn quen ghê…” Khánh nói, bất lực nhìn tôi đang đứng lên.
Vậy là chúng tôi bắt tay nhau cào bớt tuyết đi. Khi cào xong thì cũng đã là nửa tiếng sau, bọn tôi ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc vì mệt. Con Bob thì thôi khỏi nói, cứ nhảy tưng tưng như bị khùng khiến tôi thấy buồn cười vô cùng.
Nói qua một chút, Bob là chó nghiệp vụ, nghe Tùng nói là vậy. Cậu ta nói nó ở cùng cậu ta từ lúc cậu ấy chín tuổi, nuôi nó lớn thì đem cho người ta huấn luyện, nghe đâu được tham gia các vụ án nữa. Nghe ngầu quá trời. Tùng nói thêm là lúc làm nhiệm vụ nó rất nghiêm túc và siêu ngầu, nhưng bây giờ… có vẻ là hết ngầu rồi.
“Bob!” Tôi gọi.
Con Bob chạy lại rồi ngồi xuống mặt tôi. Tôi nhìn nó, xoè tay ra rồi nói: “Bắt tay đi.”
Nghe lời tôi nói thì nó ngay lập tức đặt chân trước nó lên tay tôi, nhìn gương mặt của nó, vừa ngốc ngốc lại có hơi đáng yêu khiến tôi thức kêu lên một tiếng rồi nhào tới ôm nó và liên tục vuốt ve. Bob cũng để mặc tôi muốn làm gì thì làm, còn dụi dụi vào người tôi nữa.
“Không ra dáng gì cả Bob à…” Tùng bất lực lên tiếng.
Tự dưng lúc này giọng chú Hữu cười khanh khách vang lên, bọn tôi nhìn sang thì thấy chú đang đứng ở cửa nhìn bọn tôi. Con Bob thấy chú thì chạy nhanh về phía đó, làm tôi thấy hụt hẫng.
“Bố chuẩn bị đi đâu-”
“ÁÁÁÁ!”
Bọn tôi giật mình vì tiếng hét thất thanh đó. Chưa để bọn tôi kịp suy nghĩ thì con Bob đã cong chân chạy về phía tiếng hét làm bọn tôi không kịp ngăn lại. Gương mặt chú Hữu bỗng trở nên nghiêm trọng, chú nói:
“Mấy đứa đi theo ta, nhanh lên.”
Nói xong thì chú chạy đi, bọn tôi còn ngơ ra chưa kịp phản ứng thì chú đã nói lớn: “Nhanh lên!”
Bọn tôi khi này mới sực tỉnh mà chạy theo chú, trong lòng lúc này bỗng dâng lên một nỗi bất an.
Khi đã chạy đến nơi thì tôi thấy một người phụ nữ đang ngã sõng soài trên tuyết, bên cạnh là một chậu quần áo. Gương mặt người phụ nữ đó tái mét, bàn tay cô ấy chỉ về phía bờ suối, lắp bắp:
“Có… có người chết! Bớ người ta… có người chết dưới suối!”
Tôi theo hướng tay người phụ nữ ấy chỉ thì giật thót một cái khi thấy bên bờ bên kia, một cái xác đang tì vào đá. Tôi theo thói quen, vô thức bấu lấy gấu áo của Khánh và Tùng rồi run lên. Chú Hữu nhìn cái xác, có vẻ là rất khó chịu. Một lúc sau mọi người trong thôn bắt đầu ùa ra và bu quanh chỗ đó.
Sau đó ông Bách xuống và cái xác được đem lên bờ. Khi này mới nhìn ra được người chết là Long, là con nuôi của chú Phang. Nói là con nuôi vì Long được chú Phang nhận nuôi vì bố mẹ nó chẳng may qua đời nhưng vì lí do gì thì tôi chẳng biết.
Long chết dưới suối, phần dưới nằm dưới nước, phần trên tì vào đá, nhìn có vẻ rất thoải mái. Tư thế chết thật sự... khá kỳ lạ. Mọi người xung quanh nói Long là chết đuối nhưng tôi thấy cách nói này không hợp lý. Vì con suối của thôn chỉ cao đến đầu gối của một người trưởng thành, mà Long thì cũng cao, thế thì tại sao lại chết đuối được? Còn nếu nói là vì tắm suối rồi chết thì tôi sẽ ngay lập tức gạt bỏ ngay. Lý do rất đơn giản là vì giờ đang là mùa đông, lại còn có tuyết thì ai mà dại tắm suối làm gì?
Đang đứng quan sát cái xác trắng bệch của Long thì chú Phang từ đâu chen vào từ đám đông. Chú ấy thấy cái xác của Long thì kêu lên một tiếng rồi ôm chầm cái xác nó, bật khóc rưng rức.
Tôi nhìn họ, một chút cũng không thấy đau lòng. Và trong tôi, một cảm giác quen thuộc kì lạ khi nhìn thấy chú, trong vô thức, tôi cứ nhìn chằm chằm vào bên ngực phải của chú, nhưng sau đó cảm thấy bản thân kì cục nên tôi lại nhìn tiếp cái xác Long, nhìn vào chỗ tôi thắc mắc từ nãy đến giờ chính là… phần đầu.
“Con nhìn vậy An?” Chú Hữu hỏi.
Tôi nghe thấy nhưng không quan tâm mà cứ nhìn chằm chằm vào Long, lúc đang nhìn thì Khánh cốc đầu tôi một cái, nói nhỏ: “Làm gì chăm chú dữ vậy? Chú Hữu gọi mày kìa.”
Tôi nhìn chú Hữu, hỏi: “Sao ạ?”
Chú Hữu nhìn tôi bằng đôi mắt bất lực, chú bóp trán nói: “Chú hỏi con nhìn cái gì thế.”
Tôi trả lời: “Con chỉ nhìn cái xác của Long thôi ạ…” Nói đến đó thì tôi im lặng một lúc, thấy chú Hữu định nói gì đó thì tôi đã chỉ thẳng tay vào cái xác Long, nói vừa đủ chúng tôi nghe thấy: “Lần này lại là do ‘Nó’ chẳng sai đâu, con suối nông như thế mà nó chết đuối được thì cũng…”
Tùng nhìn tôi, thấy tay tôi như vậy thì kéo xuống rồi nhắc: “Nào, không chỉ tay vào xác chết như thế.”
Khánh đứng một bên thở dài vì tôi rồi chú Hữu đột nhiên đẩy tôi lên phía trước, chú ấy nói: “Đi lên xem đi.”
Thế là bọn tôi đi lại gần hơn, vừa lại gần thì chú Phang nhìn bọn tôi bằng đôi mắt đỏ ửng vì khóc. Thấy chú như vậy tôi cũng thấy bắt đầu cảm thấy hơi đáng thương, tôi nói: “Chú bớt đau buồn nhé.”
Chú Phang gật gật đầu. Khi này tôi bắt đầu nhìn kĩ hơn cái xác của Long. Cả người nó trắng bệch cùng với đôi môi tím ngắt vì ngâm dưới nước lạnh, mái tóc ướt sũng dính vào mặt có phần hơi lộn xộn. Cố gắng quan sát mọi chi tiết thì tôi có để ý phần đầu của Long dường như bị móp một chút nhưng tôi lại không thấy có gì khả nghi nên cũng không để ý lắm.
Tôi nhìn ông Bách, định đi lại chỗ ông ấy thì giọng chú Phang vang lên đầy căm phẫn: “Nó chắc chắn là bị hại chết, đừng để tao bắt được mày con quỷ ác độc.” Chú nói, ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào trong khu rừng tĩnh lặng.
Khánh chậc lưỡi, tuy rất nhỏ nhưng vẫn đủ để những người đứng gần nghe thấy. Tôi nhìn cậu ấy thì thấy Khánh đang không cảm xúc nhìn chú Phang, cậu ấy thì thầm với tôi:
“Hai đứa con ruột thì bỏ đó không lo, suốt ngày đi lo cho người ngoài…”
Tôi không biết trả lời sao nên im lặng. Đúng như Khánh nói thì chú Phang có hai cậu con trai, cậu con trai lớn tên Đức bằng tuổi chúng tôi và cậu con trai nhỏ tên Phi, chỉ mới mười tuổi.
Tôi rất ít khi gặp cũng như là nói chuyện với Đức vì Đức khá là lầm lì, ít nói. Tôi nhớ có lần tôi cố bắt chuyện với Đức thì Đức đã tỏ vẻ khó chịu ra mặt khiến tôi thấy bối rối vô cùng. Ngược lại với Đức chính là cậu trai em trai tên Phi của Đức, Phi rất hoà đồng. Lâu lâu bọn tôi có vô tình gặp nhau thì Phi sẽ luôn hồ hởi chạy lại bắt chuyện với tôi thật lâu rồi mới rời đi, điều đó làm tôi cũng quý thằng bé lắm.
Khi tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ thì chú Hữu vỗ vai tôi, nói: “Về thôi.”
Tôi sực tỉnh rồi lúng túng gật đầu. Vậy là bọn tôi đi về luôn mà chẳng nấn ná lại ở đó. Khi về đến nhà, chú Hữu kêu ba đứa tôi ngồi ngay ngắn ở bàn vì chú có điều muốn nói. Ba đứa tôi ái ngại nhìn nhau rồi cũng căng thẳng ngồi xuống, vừa ngồi thì chú Hữu đã nói:
“Mấy đứa có thấy điều gì kì lạ trên người của người chết không?”
Kì lạ hửm? Ừm… tôi không thấy. Tôi nghĩ một lúc, cũng chỉ nghĩ được đến cái đầu có hơi móp của Long. Khi tôi định nói lên suy nghĩ của bản thân thì Khánh đã lên tiếng trước:
“Có vẻ như tay chân đều có những vết bầm?”
Chú Hữu gật gù hài lòng, xong chú ấy nhìn sang Tùng. Tôi nhìn theo thì tự dưng Tùng vỗ tay cái đét nói: “Cái đầu bị móp!?”
“Đúng như thế!” Chú Hữu nói lớn.
Tôi hơi bất ngờ chút, vậy là suy nghĩ của tôi cũng đã đúng. Nhưng đầu bị móp… có nghĩa là sao chứ?
“Con cũng đến cái đầu móp ấy, nhưng… thế thì sao ạ?” Tôi hỏi.
Chú Hữu nhìn tôi, rồi ra vẻ bí ẩn nói: “Đầu của con người không thể móp như vậy được.”
“Vậy ý chú là…” Tôi ngập ngừng, trong đầu đã suy nghĩ xong việc chú nói. “Nó bị ai đó… có thể là ‘Nó’ đập vật nặng vào đầu rồi vứt xác xuống suối?”
“Có khả năng cao là vậy.”
Tôi nghe vậy thì rùng mình, tôi nói: “Eo… vậy thì ghê quá.”
Nói xong thì tôi nghĩ về cái xác, vậy nếu nó thật sự bị vật nặng đập vào đầu đến móp đi như vậy thì tôi tự hỏi vì sao lại không có máu? Rõ ràng lúc đó tôi đã cố quan sát thật kĩ nhưng đến một giọt máu tôi còn chẳng thấy nên đã nghĩ đầu của Long từ đầu đã là như vậy.
Vì muốn được giải đáp thắc mắc nên tôi giơ tay rồi hỏi: “Nếu thật là vậy thì tại sao có máu vậy ạ?”
Lúc nhỏ, lúc bố mẹ còn sống tôi cũng hay đi vào rừng cũng bố mẹ. Tôi vẫn còn nhớ năm đó tôi khoảng năm hoặc sáu tuổi, năm đó tôi bị lạc bố mẹ, đang đi lòng vòng trong để kiếm họ thì từ đâu một con chó hoang nhảy từ bụi cây gần đó rồi gầm gừ tôi. Lúc đó tôi sợ đến cứng đờ người, đột nhiên nó nhảy bổ về phía tôi rồi há miệng định cắn vào chân thì tôi trượt chân ngã nên may mắn không bị cắn trúng.
Nó vẫn không bỏ cuộc mà đi lại gần tôi, khi này tôi sợ quá, không biết phải làm gì nên bật khóc nức nở. Tôi nấc lên rồi gào lên gọi bố mẹ, lúc đang khóc thì tôi tự dưng nghe tiếng kêu ư ử, tôi he hé nhìn thì thấy nó đang nằm dưới đất, mắt trợn ngược và đang co giật, xong tôi kinh hãi khi thấy từ trên đỉnh đầu của nó, máu đang chảy ròng ròng và thấm xuống đất.
“An con có sao không?”
Tôi nghe tiếng mẹ lo lắng gọi mình, nhìn lên thì lại thấy bố đang cầm trên tay một khúc cây to. Mẹ chạy lại bên cạnh tôi, lo lắng ngắm nghía xem tôi có bị thương ở đâu không. Lúc đó, khi thấy bố mẹ tôi lại oà lên khóc làm họ bối rối. Cuối cùng họ phải bế tôi ra khỏi rừng.
Suy nghĩ của tôi dừng lại ở đó, chú Hữu cười, trả lời: “Ừm… nếu cháu gây một lực mạnh và khéo léo thì máu sẽ bị ứ đọng ở bên trong và sẽ có tình trạng chảy máu mũi.” Chú Hữu nhìn tôi, xong lại nói: “Con gái lại không quan sát kĩ rồi.”
Nghe chú Hữu nói vậy thì tôi phồng má, mặt xịu xuống. Khánh và Tùng ngồi hai bên thấy vậy thì bật cười trêu chọc. Tôi cau mày nhìn họ, còn chu đáo tặng mỗi người cái đánh vào lưng. Nhưng sau đó tôi thở dài, đúng là một phần cũng là tại tôi không quan sát kĩ lưỡng. Tôi chỉ để ý đến những có thấy dễ dàng nhìn thấy chứ không được như Khánh và Tùng.
Con Bob nằm dưới bàn nãy giờ tự nhiên đứng lên rồi đặt cái cằm nó lên đùi tôi, tôi hơi giật mình nhưng cũng vuốt ve nó, nó nhắm mắt hưởng thụ thì tôi nói:
“Ừm… đúng là như thế ạ.”
Vì muốn xác nhận kĩ hơn nên chú Hữu kéo chúng tôi đi đến chỗ nhà của Long. Nhà của Long nằm trên tầng ba, cạnh nhà chú Phang.
Bọn tôi đứng trước căn nhà lụp xụp, thấy trong nhà lấp ló bóng dáng của ông Bách, chú Phang thấy chúng tôi thì đi ra, tôi có để ý thấy mắt chú đỏ hoe, đã hơi sưng.
“Mời vào…”
Chú Phang bước đi trước và năm người tính cả chó cùng bước theo sau. Căn nhà lụp xụp của Long chỉ được xây tạm bợ bằng mấy tấm gỗ đã mục nát, bước vào nhà thì chẳng có một cái lò sưởi nào nên rất lạnh, chẳng hiểu sao tôi cảm nhận được trong này còn lạnh hơn bên ngoài rất nhiều. Tôi rùng mình mấy cái rồi kéo Khánh và Tùng lại gần mình nhằm để bớt lạnh nhưng chẳng ăn thua.
Cái quan tài của Long vẫn được mở nắp, chú Hữu khẽ đánh mắt kêu bọn tôi thì bọn tôi cùng bước lên. Quả nhiên là đầu của Long móp, móp đến kì lạ, và theo lời chú Hữu nói thì tôi nheo mắt mình chỗ mũi của Long. Lờ mờ tôi thấy một đo đỏ mờ mờ được lau qua loa và quả thật đúng là y hệt lời chú Hữu nói. Bây giờ tôi sẽ cố gắng quan sát kĩ thật kĩ, kĩ nhất có thể. Nhưng mọi thứ vẫn chỉ có vậy, đầu móp và tay có những vết bầm.
Khánh vỗ nhẹ vai tôi, nói: “An, ông ta đang nhìn mày.”
Tôi ngẩng lên, cố tình nhìn chú Phang một cái rồi nhìn vào chỗ của chú Hữu đang nói chuyện với ông Bách chỗ bàn trà bên ngoài thì quay mặt lại. Chú Phang giật mình nhìn đi chỗ khác thì Tùng nói:
“Mau ra ngoài thôi, ông ta hình như đang để ý đến chúng ta.”
Tôi gật đầu và chúng tôi đi ra ngoài, chú Hữu thì vẫn nấn ná nói chuyện với ông Bách và kêu bọn tôi hãy đợi. Khoảng mười lăm phút sau thì chú mới chịu đi về theo lời thúc giục của Tùng, lúc bọn tôi chuẩn bị rời đi thì bên nhà chú Phang, thím Lan từ trong nhà bước ra.
Thím Lan là vợ của chú Phang, thím là một người phụ nữ phốp pháp và đã có nhiều nét của tuổi già dù mới ngoài bốn mươi. Tuy là vậy nhưng thím rất hiền và dễ mến nên được lòng rất nhiều người trong thôn.
Tôi thấy thím thì vội chào: “Con chào thím.”
Thím Lan gật đầu rồi nhanh chân bước về phía bọn tôi, thím nói: “Chào mấy đứa.” Khi này thím nhìn sang chú Hữu và Tùng với vẻ thắc mắc.
Chú Hữu thấy vậy thì vui vẻ nói: “Chào chị, tôi là Hữu, đứng bên cạnh là con trai tôi, nó tên Tùng.” Ngừng một lúc, chú tiếp tục: “Chúng tôi ở đây cũng gần được một tháng rồi.”
“À ra là vậy, tôi là Lan.” Thím cười cười xong lại nhìn chú Phang, nói giọng hờn dỗi: “Thế mà ổng không nói gì cho tôi cả.”
Tôi chỉ cười trừ. Thím Lan sau đó đi vào bên trong nhà Long, chú Hữu nhìn bóng lưng của thím ấy rồi nói với tụi tôi: “Ta về thôi, sắp tối rồi.”
Thế là bọn tôi đi về, tôi đi nhưng mắt vẫn vô thức nhìn về phía nhà của Long. Trong một khoảnh khắc, không biết là do tôi hoa mắt hay là thật mà tôi đã bóng dáng lờ mờ của Long đứng ở cửa, luyến tiếc nhìn theo bọn tôi.
Tôi dụi dụi mắt mấy cái thì thằng Long biến mất, tự dưng tôi cảm thấy ớn lạnh nên vội bước đi nhanh hơn rồi khoác tay của Khánh và Tùng làm họ khó hiểu nhìn tôi.
“Làm gì thế?”
“Ớn… ớn lạnh…” Tôi ỉu xìu nói, tay ôm chặt tay hai người kia hơn.
Họ ngơ ra, xong bật cười.
oOo
Hôm nay, thời tiết rất đẹp!
Tôi thức dậy như mọi khi, hí hửng chuẩn bị đi làm vệ sinh cá nhân thì vừa mở cửa thì giọng của tất cả mọi người vang lên:
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT!”
Tôi giật mình nhìn thì thấy bà nội, chú Hữu, Khánh, Tùng và cả con Bob đang đợi bên ngoài, trên môi là một nụ cười hạnh phúc. Tôi ngạc nhiên xong lại vui vẻ nói:
“Con cảm ơn! Con cảm ơn ạ!”
Hôm nay là ngày 22 tháng 12, là sinh nhật thứ mười lăm của tôi.
oOo
Sau khi ăn sáng xong thì tôi cùng Khánh, Tùng và Bob chạy ra ngoài chơi. Bọn tôi chơi ném tuyết ở ngoài con suối vì chỗ đó rộng và khá thích hợp cho con Bob chạy nhảy.
“Chết nè!” Tôi ném cục tuyết vào Tùng rồi cười phá lên.
Tùng ném lại tôi nhưng tôi lại may mắn né được và con Bob bị ném trúng. Khánh cười đến đỏ bừng hai má, cậu ấy ném một cục tuyết vào tôi nhưng lại ném không trúng, cuối cùng Khánh bị hứng liên hoàn tuyết từ tôi và Tùng.
Bọn tôi chơi vui, cười đến đau cả miệng nhưng vẫn chưa có ý định dừng mà tiếp tục chơi vì Tùng thích trò chơi này.
Khánh đứng nhìn tôi, thách thức tôi ném cậu ấy. Tôi cười khẩy rồi ép chặt cục tuyết lại thành một cục tròn vo, xong tôi ném đi. Nhưng Khánh nghiêng người và né được nó, tôi kêu lên một tiếng thất vọng, nghe Khánh lại đang cười mình thì tôi định ném thêm một cục nữa thì có người kêu lên.
Khánh quay ra sau, tôi chạy đến xem thì thấy chú Phang. Tôi nhìn chú thì thấy bên ngực phải của chú có dính chút Tuyết. Chắc là vừa bị tôi nén trúng, vậy nên tôi vội xin lỗi:
“Con xin lỗi… xin lỗi chú ạ!”
Chú Phang nhăn mặt rồi xua xua tay: “Không sao…”
Nhìn vẻ đau đớn của chú, tôi thấy lạ. Chỉ là tuyết thôi, trúng nhẹ thì có đau đến vậy không? Chẳng lẽ chú bị thương? Nghĩ đến việc này nên tôi hỏi:
“Chỗ bị ném trúng… chú bị thương ạ?”
Nghe tôi hỏi, chú vội vàng xua tay nói: “Không có… thôi, mấy đứa chơi tiếp đi, chú về.” nói xong chú Phang quay người đi luôn.
Bọn tôi nhìn theo bóng lưng chú, cảm thấy kì lạ. Khánh khó hiểu nói: “Gì vậy trời, hết hứng chơi.”
Bọn tôi tiu nghỉu cả đi, đúng lúc chán chường định quay về nhà thì gặp chú Hữu. Chú ấy thấy bọn tôi thì hỏi: “Ơ không chơi nữa à?”
“Không, mất hứng rồi bố ạ.” Tùng trả lời.
Chú Hữu tỏ vẻ ngạc nhiên, xong chú cười nói: “Vậy đi lên nhà ông Bách với bố không?”
“Để làm gì ạ?” Tôi hỏi.
“Còn gì ngoài việc…” Chú bỏ lửng câu nói, xong lại bước đi, được mấy bước chú nói: “Nào đi nhanh lên.”
Bọn tôi lúc này hiểu ra nên vội chạy theo chú. Vậy là lại có cái để nói, không còn chán nữa, hihi.
Trên đường đến nhà ông Bách thì tôi có gặp anh Lân, anh ấy tiều tuỵ lắm, gương mặt hốc hác thấy rõ. Tuy vậy nhưng khi thấy bọn tôi thì anh ấy vẫn gượng cười chào.
“Chào buổi sáng.”
“Ừm, chào buổi sáng ba đứa.”
Tôi nhìn vào căn nhà đơn sơ của anh ấy thì trong lòng quặn lên nỗi xót xa. “Anh và dì cũng đừng buồn quá nhé, Liên... sẽ không vui đâu.”
Nhắc đến Liên thì anh Lân đột nhiên rơi nước mắt, tôi lúng túng định xin lỗi thì anh ấy gạt nước mắt đi, nói: “Ừm, anh biết rồi.”
Tôi thở phào một cái rồi cười mỉm xong cũng chào tạm biệt anh rồi đi tiếp. Đi thêm một lúc thì tôi thấy nhà ông Bách, vẫn là hàng cây gai cùng với cổng nhà đang mở. Bước lên năm bậc thang thì tôi cũng đến sân nhà ông, vừa bước vào thì tôi nghe giọng ông Bách nói vọng từ trong nhà ra:
“Đến cả rồi đấy à? Mau vào đây.”
Chúng tôi đi vào trong thì thấy ông Bách đang hãm trà.
“Chào buổi sáng ạ.” Tôi nói.
Ông Bách gật đầu, xong ông cười hiền nói với tôi: “Hôm nay sinh nhật con nhỉ? Chúc mừng sinh nhật.”
Tôi ngạc nhiên vì ông Bách nhớ, tôi cười mỉm với hai bên má hây hây đỏ, tôi gật đầu: “Dạ, con cảm ơn.”
Ông Bách gật gù rồi ra hiệu cho bọn tôi ngồi xuống ghế. Vẫn như cũ, tôi ngồi giữa Khánh và Tùng vì ngồi như thế này khá là có cảm giác được bảo vệ, thích lắm.
Nhìn ba đứa tôi, ông Bách nói: “Mấy đứa bây giờ thân nhau quá nhỉ?”
Tôi cười rồi nhìn Khánh và Tùng, vui vẻ trả lời: “Dạ, hai đứa là bạn thân của con mà ạ.”
Ông ấy và chú Hữu bật cười xong ông Bách nói: “Được rồi, chúng ta vào việc chính thôi.”
Bầu không khí đột ngột trở nên căng thẳng hơn. Tôi nhìn một vòng mọi người rồi hắng giọng: “Mọi người nghĩ sao về cái chết của thằng Long?”
“Bị giết.”
Nghe câu trả lời không chút ngập ngừng của Khánh thì ông Bách thở dài, nói: “Đúng như ta nghĩ, Long không thể nào là chết đuối được.” Nhìn ra ngoài bầu trời không một gợn mây, ông Bách tiếp tục:
“‘Nó’ đang bắt đầu lộng hành…”
Nói đến ‘Nó’ thì những giấc mơ có liên quan đến ‘Nó’ ùa về khiến tôi thấy sởn gai ốc. Vì lần nào mơ thấy thì tôi toàn đứng đối diện hoặc ở gần, lần nào cũng là bị doạ đến tỉnh giấc.
“Mấy đứa có nghi ngờ ai không?”
Nghe câu hỏi nghiêm túc đó của chú Hữu, ba đứa tôi nhìn nhau, không biết phải trả lời như thế nào. Để mà nói nghi ngờ ai thì tôi vẫn không nghĩ ra. Xung quanh tôi ai cũng tốt bụng hiền lành… cả mà?
Lúc này đầu tôi xoẹt qua hình ảnh lúc chú Hữu tìm thấy bọn tôi, có một đôi mắt đỏ bị chú ấy che đi, khi đi ra ngoài thì người đứng ngoài lúc đó chính là chú Phang. Lại thêm cái lần tôi thấy ánh mắt chú Phang nhìn chú Hữu… và vụ việc ban nãy!?
Ba đứa tôi giật mình nhìn nhau, không hẹn mà cùng đồng thanh: “Chú Phang ạ!?”
Hai người lớn nghe bọn tôi nói vậy thì cũng giật mình. Họ nghi hoặc nhìn bọn tôi, sau đó ông Bách ho húng hắng mấy cái hỏi: “Sao mấy đứa lại nghĩ như vậy?”
Ba đứa tôi lại nhìn nhau, Khánh và Tùng huých nhẹ tôi, ý muốn tôi là người giải thích. Tôi nhìn họ, thở hắt ra rồi bắt đầu kể đầu đuôi mọi chuyện từ cái lần chú Hữu tìm thấy bọn tôi cho đến ngày hôm nay, và cả những giấc mơ nữa.
Tôi kể xong thì ông Bách hỏi, giọng có vẻ hơi nghiêm trọng: “Sao mấy đứa không nói cho ta sớm hơn?”
“Tại… tại con cũng không chắc nó là thật, ngoài ra còn vụ anh Thiện vừa qua khiến suy nghĩ con bị lung lay ạ…” Tôi lắp bắp.
Ông Bách bóp trán thở dài một cách mệt mỏi, xong ông nói: “Tạm thời dừng điều tra đi, nếu thật sự là thằng Phang thì mấy đứa sẽ gặp nguy hiểm.”
Hết chương 14.