Phù Dung quay sang nhìn bà Năm vẫn còn đứng bên cạnh mà tò mò hỏi.
“Chuyện này…”
Bà Năm nghe câu hỏi của Phù Dung thì thái độ có chút kỳ lạ, ấp úng như không muốn trả lời cô.
“Bác yên tâm.
Cháu vẫn sẽ ở đây, không làm khó bác đâu ạ.
Chỉ là cháu muốn biết trước đây căn phòng này để làm gì thôi.” Phù Dung hiểu ý bà Năm, nhẹ nhàng nói.
“Thật ra căn phòng này trước đây sử dụng làm nhà kho nhỏ, nhưng lâu rồi đều không dùng đến, đồ đạc trong đây đa số đều không sử dụng được.
Tối hôm nay cậu chủ lại bảo lấy đồ trong phòng quăng hết đi, để phòng trống lại cho Nhạc tiểu thư đến ở.”
“Thì ra là vậy.”
Phù Dung nghe bà Năm nói xong thì khẽ gật gù, hèn chi căn phòng này lại nát đến như vậy.
Hoàn toàn không có các vật dụng dành cho sinh hoạt cá nhân.
Nhưng có một chuyện tốt là ít nhất nó còn có toilet trong phòng.
Phù Dung coi như còn có thể chấp nhận được.
“Bác ơi, phiền bác cho cháu một bộ chăn gối dành cho khách được không ạ?”
“Được.”
Bà Năm gật đầu đáp ứng rồi chạy đi lấy chăn gối cho cô.
Đến khi bà quay lại thì đã thấy Phù Dung lụi cụi lau dọn căn phòng để có một chỗ ngủ.
Bà Năm chậc lưỡi, cảm thấy cậu chủ có hơi quá đáng thật.
Nhưng bà là người làm thuê, chẳng có tư cách gì để xen vào cả.
Phù Dung loay hoay dọn dẹp một chút để căn phòng bớt bụi, cô trải chiếc chăn trên sàn để làm nệm rồi nằm ngủ.
Hôm nay Phù Dung quá mệt rồi, vừa đặt lưng xuống đã có thể ngủ ngay.
Nhưng người đàn ông nào đó trong căn phòng sang trọng khác thì lại đang không ngủ được vì tức giận.
Sáng ngày hôm sau Phù Dung bị tiếng chuông báo thức quen thuộc đánh thức.
Phù Dung mở mắt ra, thế nhưng không tắt ngay tiếng chuông điện thoại mà cứ để nó reo một lúc.
Ở trong căn phòng xa lạ này thì có tiếng chuông quen thuộc đó làm bạn với cô cũng đỡ.
Chuông reo một lúc rồi cũng ngừng, Phù Dung ngồi dậy, vào rửa mặt rồi cột tóc cao lên chuẩn bị tinh thần tiếp nhận list danh sách việc nhà độc ác của Từ Ngưng Viên.
Thế nhưng kỳ lạ là hôm nay Phù Dung chẳng thấy Từ Ngưng Viên ở đâu, cô vào bếp thì cũng không có chén bát đồ sộ như hôm qua.
“Cháu dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?”
Bà Năm nhìn thấy Phù Dung bước vào bếp thì khẽ hỏi.
Hôm qua gần hai giờ sáng cô bé này mới ngủ mà giờ đã dậy rồi.
“Dạ.
Dậy sớm làm cho xong việc.
Buổi chiều tối cháu còn phải đi làm thêm ạ.”, Phù Dung cảm kích cười nói với bà Năm, “Hôm nay Từ Ngưng Viên có nghĩ ra nhiều việc cho cháu làm lắm không ạ?”
“Này.
Đây là những công việc mà cậu chủ yêu cầu Nhạc tiểu thư làm đó.”
Bà Năm lấy từ trong túi của chiếc tạp dề ra một tờ giấy, rồi đưa nó cho Phù Dung.
Phù Dung dứt khoát nhận lấy rồi mở ra xem thử, vừa nhìn thấy nội dung tờ giấy thì có hơi nhăn mặt lại.
“Chỉ có mấy điều này thôi ạ?”
Phù Dung giơ nội dung tờ giấy lên trước mặt bà Năm rồi hỏi lại.
Trong đó chỉ có ba điều thôi: rửa chén, giặt đồ và lau nhà.
Phù Dung thấy trong bếp không nhiều chén, giặt đồ thì chỉ cần bỏ máy rồi phơi là được.
Việc lau nhà thì có chút vất vả đi.
Nhà của Từ Ngưng Viên cực rộng, chỉ có mình Phù Dung nên lau hết toàn bộ dù cho cô làm nhanh nhất cũng mất hơn một tiếng rưỡi.
Nhìn chung thì đống công việc này cũng quá nặng so với một người làm.
Nhưng Phù Dung cảm thấy quá bất ngờ vì so với cái list dài ngoằn vào ngày hôm qua thì ba việc làm này quá nhỏ bé.
“Ừ.
Cậu chủ chỉ căn dặn nhiêu đó thôi.
Cháu làm xong thì có thể đi nghỉ ngơi rồi.”
Bà Năm gật đầu khẳng định cho Phù Dung rồi lại quay về bếp tiếp tục làm việc của bà.
Phù Dung đứng ngẩn ngơ nhìn tờ danh sách việc làm.
Trong đầu cảm thấy khó hiểu, chẳng nhẽ Từ Ngưng Viên đã bắt đầu rủ lòng từ bi đối với cô rồi sao? Chậc chậc, thôi kệ, cô cứ làm xong việc trước đã.
Phù Dung gác lại thắc mắc trong lòng sang một bên, tiến vào trong bếp bắt đầu làm việc.
Chăm chỉ làm việc không nghỉ tay chút nào cả, cuối cùng thì đến gần mười hai giờ trưa thì Phù Dung cũng đã hoàn thành hết mọi chuyện.
Cô ôm lấy cây lau nhà, nhìn chỗ sàn láng bóng trước mặt, không khỏi thấy có chút tự hào.
“Nhạc tiểu thư.
Nghỉ tay ăn cơm trưa thôi.”
Bà Năm ở trong phòng bếp gọi với ra với Phù Dung.
“Dạ.
Cháu tới ngay.”
Phù Dung nghe bà Năm kêu ăn cơm thì mới nhớ ra từ sáng đến giờ cô vẫn chưa ăn gì cả.
Giờ nghĩ tới ăn là bụng cô đã reo inh ỏi, đói đến mức da bụng dính vào lưng luôn rồi.
Phù Dung vội vàng đi cất đồ lau nhà rồi ngồi vào bàn ăn với bà Năm.
“Từ Ngưng Viên không về ăn chung ạ?”
Phù Dung cầm đôi đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn thì hơi khựng lại mà hỏi, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Cậu chủ ít khi nào ăn cơm ở nhà lắm.”, Bà Năm lắc lắc đầu, trả lời với Phù Dung.
“Vậy thì tốt quá.”
Phù Dung vừa nghe thấy Từ Ngưng Viên sẽ không về thì lập tức vui vẻ.
Cô vội vàng lùa cơm vào miệng, ăn lấy ăn để.
“Cháu ăn từ từ thôi.
Coi chừng sặc đó.”, Bà Năm thấy Phù Dung ăn ngấu nghiến thì liền nhắc nhở.
“Bác cũng ăn đi ạ.” Phù Dung thấy Bà Năm cứ đứng đó mà không chịu ăn thì thúc giục.
“Không.
Cháu ăn đi, bác về phòng nghỉ chút.”
Bà Năm từ chối lời mời của Phù Dung rồi quay trở về phòng.
Bà nhớ lại việc sáng ngày hôm nay Từ Ngưng Viên căn dặn phải bảo Nhạc tiểu thư ngồi ăn chung với bà mà thầm thở dài.
Bà từ nhỏ đến giờ đều làm người hầu ở Từ Gia.
Vì vậy cái tư tưởng chủ, tớ không thể ngồi ăn chung đã len vào trong máu của bà.
Dù cho cô gái này bị Từ Ngưng Viên chà đạp đến cỡ nào thì đối với bà đây vẫn là một vị tiểu thư con nhà giàu.
Bà không thể ngồi ăn chung bàn được.
Vì vậy mà bà đành làm trái lời căn dặn.
Chuyện này để Từ Ngưng Viên nghe thấy không biết có trách phạt gì bà không đây.
Phù Dung ăn xong, thu dọn chén bát rồi quay trở về phòng.
Cô vốn định ăn xong sẽ ghé sang bệnh viện thăm mẹ rồi đi làm thêm luôn.
Nhưng nhìn căn phòng trống trải đến đáng thương, Phù Dung quyết định sẽ về phòng trọ cũ để lấy một số vật dụng hằng ngày.
Dù có muốn hay không thì sự thật là Phù Dung vẫn phải ở tại nhà của Từ Ngưng Viên một thời gian.
Ít nhất là đến khi mẹ của cô tỉnh lại.
Vì vậy lịch trình của Phù Dung vào buổi chiều ngày hôm nay là đến bệnh viện thăm mẹ, về nhà trọ, lấy đồ về dọn phòng nhỏ này rồi mới đi làm thêm.
Một buổi chiều đáng lẽ thư thả của Phù Dung trở nên bận rộn đến không kịp thở.
Lúc Phù Dung về tới nhà trọ đã là ba giờ chiều rồi.
Vì sợ trễ giờ làm khiến bà chủ quán buồn nên Phù Dung phải vội vàng quơ đại đồ đạc vào cái balo cũ của mình.
Sau khi nhẩm tính đồ đã đủ rồi, Phù Dung xách chiếc ba lô nặng trịch trên vai, bước đi ra ngoài.
Ánh mắt của Phù Dung lia qua thứ màu xanh lá nhỏ nhoi ở ngay cửa sổ, bước chân liền dừng lại.
Phù Dung cứ thế đứng nhìn chằm chằm vào vật thể nhỏ bé đó.
Cả người cô cảm thấy như được tiếp thêm năng lượng, trong lòng có một dòng ấm áp chảy qua.
“Mẹ à.
Chậu hoa mẹ tặng con vào ngày sinh nhật đã nảy mầm rồi.”.