Vì vậy mà Mạc Tử Thâm đã lái xe chạy vòng vòng trên đường.
Cuối cùng bọn họ đến một khu đất trống ngoài rìa thành phố.
Phù Dung muốn đi ngắm sao trời.
“Sao rồi, cơ thể em có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”
Mạc Tử Thâm nhảy lên mui xe ngồi chung với Phù Dung, rồi đưa cho cô một ly nước ấm.
Phù Dung nhận ly nước ấm từ tay Mạc Tử Thâm nhưng không uống mà chỉ để sưởi ấm tay.
Cô nhìn ngắm bầu trời bao la ở trên đầu, cảm thấy bản thân mình thật là nhỏ bé.
“Không sao.
Em cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng, sảng khoái lắm.”
Phù Dung vui vẻ đáp lời Mạc Tử Thâm.
Cô chưa bao giờ mơ rằng có thể gặp lại bà Dung Hoa một lần nữa.
Bốn năm qua, dù là trong giấc mơ, cô cũng chưa từng mơ thấy.
Có lẽ vì trong tận sâu trong lòng, Phù Dung không dám đối diện với mẹ của cô.
Đến ngày hôm nay cuối cùng cô cũng có thể giải quyết được những khúc mắc trong tâm hồn mình rồi.
Cuộc gặp hôm nay rất kỳ lạ, thế nhưng Phù Dung vẫn tin rằng đó là sự thật.
Ở trong hàng ngàn vì sao trên bầu trời đêm này, chắc chắn có một vì sao là mẹ cô.
Bà đang luôn theo dõi cuộc sống của cô, muốn cô được hạnh phúc.
“Reng.
Reng.
Reng.”
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của Phù Dung, cô chuyền ly nước cầm bằng một tay rồi dùng một tay lấy điện thoại ra.
Là Từ Ngưng Viên gọi tới.
“Alo.”
Phù Dung bắt máy, có chút không hiểu vì sao Từ Ngưng Viên lại gọi cho cô.
“Sao giờ này em chưa về? Tôi nấu xong bữa tối cho em rồi này.”
Giọng điệu của Từ Ngưng Viên khiến Phù Dung phải nhướng mày, cảm thấy có chút buồn cười.
“Anh nấu xong rồi thì ăn trước đi.
Tôi chưa về đâu.”
“Em đi đâu vậy? Đi với Mạc Tử Thâm đúng không? Hai người đã đi với nhau cả một buổi tối rồi còn chưa chịu về nhà nữa à?”, Từ Ngưng Viên vẫn tiếp tục oán trách, “Em biết bây giờ là mấy giờ không hả?”
“Là mấy giờ rồi?”
Phù Dung thành thật hỏi lại, nãy giờ cô cũng không để ý đến thời gian.
“Đã gần mười giờ khuya rồi đó biết không hả? Cả nhà đói hết rồi mà đều chờ em trở về đây này.”
Từ Ngưng Viên gằn giọng mà nhấn mạnh, có chút làm quá lên.
Sự thật là Niệm Thâm đã ăn xong và được bà Nghiêm đưa đi ngủ từ lâu.
‘Cả nhà’ ở đây chỉ còn mình anh chưa ăn tối mà thôi.
“Mười giờ mà anh bảo khuya à? Với lại khi nãy Niệm Thâm còn nhắn tin bảo với tôi đi ngủ rồi mà? Từ Ngưng Viên, anh định lừa gạt ai đó?”
Từ Ngưng Viên vừa nghe thấy Phù Dung nói như vậy xong thì lập tức ỉu xìu mà đổi thái độ:
“Phù Dung, bao giờ em về vậy? Em về nhà đi được không.
Con gái ở ngoài khuya không tốt đâu.
Hơn nữa cái tên Mạc Tử Thâm kia vừa nhìn là đã biết người không tốt lành gì.
Em ở bên cạnh hắn càng lâu càng nguy hiểm đó, mau về nhà thôi.”
“Này, nói xàm cái gì vậy hả?”
Mạc Tử Thâm ngồi ở bên cạnh Phù Dung, những câu nói này anh ta nghe rõ ràng.
Vì vậy mà lập tức phát hỏa, giựt lấy điện thoại của Phù Dung rồi cãi nhau chí chóe với Từ Ngưng Viên.
Phù Dung ngồi bên cạnh lắng nghe, bật cười vô tư.
Đã lâu lắm rồi Phù Dung mới cảm thấy vui như thế này.
Có vẻ gánh nặng trong lòng đã thật sự được gỡ bỏ, kể từ giây phút này cô có thể bắt đầu sống lại rồi.
Những ngày tháng sau này căn nhà nhỏ bé của Phù Dung luôn trong trạng thái ầm ĩ.
Bởi vì Mạc Tử Thâm đã chính thức dọn đến ở chung nhà với Phù Dung.
Mỗi ngày cô đều chứng kiến việc Từ Ngưng Viên và Mạc Tử Thâm hạnh họe nhau từng chút một.
Đối tượng bị bọn họ tranh giành nhiều nhất là Niệm Thâm, ai cũng muốn được con bé quan tâm.
Đến nỗi bà Nghiêm tức giận đến mức cấm hai người tiếp tục cãi nhau trước mặt Niệm Thâm vì sợ con bé ảnh hưởng.
“Mạc Tử Thâm.”
Phù Dung vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã nghe một tiếng hét đầy tức giận của Từ Ngưng Viên vang lên.
Sau đó bóng dáng người đàn ông lao từ trong bếp ra ngoài phòng khách mà kiếm Mạc Tử Thâm hỏi tội.
“Ai cho phép anh ăn vụng đồ của tôi nấu hả?”
Từ Ngưng Viên cầm chiếc dĩa sạch trơn đưa ra trước mặt Mạc Tử Thâm.
Anh làm bánh phô mai cho Phù Dung và Niệm Thâm ăn.
Thế nhưng mới vừa lơ là một chút thì đã bị con chuột to xác Mạc Tử Thâm lụm hết sạch.
Hỏi có tức không chứ?
“Ồ.
Ra bánh đó là anh nấu á? Tôi làm sao biết được.
Tôi tưởng Phù Dung mua nên tôi ăn thôi.”
Mạc Tử Thâm nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội.
Anh ta còn cố tình liếm lên đầu ngón tay đang sót vụn bánh của mình.
“Nếu đã hết rồi vậy anh cứ làm lại cái mới là được không phải sao? Đến kiếm tôi làm gì.”
“Anh…”
Từ Ngưng Viên bị Mạc Tử Thâm chọc đến mức bốc khói, muốn lao vào tẩn Mạc Tử Thâm một trận.
Thế nhưng anh liếc thấy Phù Dung đang đứng gần đó thì phải kiềm xuống.
“Có ngon thì lần sau ra ngoài đánh nhau một trận.”
Từ Ngưng Viên nghiến răng nói nhỏ.
Hắn ta muốn đánh nhau với Mạc Tử Thâm từ lâu rồi.
“Được.
Để tôi chọn ngày tốt đã.
Bởi vì ngày hôm đó là ngày anh phải cuốn gói ra khỏi đây.”
Mạc Tử Thâm nhếch môi, giọng nói đầy khiêu khích.
“Ai ra khỏi đây chưa biết được đâu”, Từ Ngưng Viên hừ lạnh, “Anh cứ ăn uống không biết nhìn như thế.
Coi chừng có ngày ăn trúng phải thứ gì không sạch sẽ, lăn đùng ra chết đó.”
“Chuyện này thì không cần anh Từ nhọc lòng.
Bụng tôi từ trước đến giờ vẫn thuộc dạng rất tốt nên khỏi lo.”
Mạc Tử Thâm vẫn nhởn nhơ, đứng dậy phủi phủi tay.
Hất vai Từ Ngưng Viên một cái rồi nghênh ngang mà bỏ đi.
Từ Ngưng Viên đứng chửi lầm bầm mấy câu rồi cũng quay trở lại vào bếp.
Phù Dung đến nhìn hết từ đầu đến đuôi trận cãi nhau này, cảm thấy bất đắc dĩ.
Hai người bọn họ cứ như vậy suốt ngày, thế nhưng chưa lần nào thật sự đánh nhau cả.
Phù Dung đang rất trông chờ lúc hai người ẩu đả, khi đó cô có thể danh chính ngôn thuận mà tiễn cả hai người ra khỏi nhà cô rồi.
Cô chịu hết nổi hai ông thần này rồi.