Lát tôi quay lại kiểm tra.”
Phù Dung sau khi hành hạ Từ Ngưng Viên lên bờ xuống ruộng thì phủi tay mà nói.
Cô cởi bộ bao tay đang mang ra thảy cái bịch lên bồn rửa chén rồi xoay mông bỏ đi.
Từ Ngưng Viên cả người ướt nhẹp, mặt mũi lấm tấm xà bông, bộ dáng cực kỳ thảm thương.
Anh quay lại nhìn về đống chén, dĩa gần như còn nguyên trước mặt mà cảm thấy đau đầu.
Thí dụ bây giờ anh đập hết cái đám này, đem đi quăng hết rồi mua lại toàn bộ đồ mới cho Phù Dung được không nhỉ?
Cứ mỗi ngày ăn xong mà anh lại phải rửa chén thì anh cứ đập hết đi rồi mua lại cái mới là được rồi chứ gì? Từ Ngưng Viên càng nghĩ càng cảm thấy có lý, suy nghĩ này của anh đúng là rất khả quan nha.
“Từ Ngưng Viên, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau rửa đi?”
Tiếng nói cao vút của Phù Dung khiến Từ Ngưng Viên quay trở lại với hiện tại.
Anh xoay người đã thấy Phù Dung đứng ở phía cửa bếp, khoanh tay mà nhìn anh.
Suy nghĩ khả quan khi nãy của Từ Ngưng Viên lập tức rơi vào ngõ cụt.
Nếu Phù Dung biết anh đập bể hết đồ ở nhà cô mà không đuổi anh đi mới lạ.
Từ Ngưng Viên thở dài một tiếng, chính thức tiếp nhận số mệnh của mình.
Anh với tay lấy chiếc chén đầu tiên đến, bắt đầu nghiêm túc mà rửa chén.
Dù sao thì đúng như Phù Dung nói, ba cái việc cỏn con này chẳng thể làm khó được anh.
Từ Ngưng Viên tự động viên mình rồi dùng năng suất cao nhất mà xử lý đống chén, dĩa sạch sẽ.
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên đã chịu nghiêm túc làm việc thì cảm thấy rất hài lòng.
Đúng là nên như vậy chứ.
Nhớ năm đó anh ta đã bắt cô phải rửa qua bao nhiêu cái chén rồi hả? Hừ hừ, số này chỉ bằng một phần mấy chục mà thôi.
Nếu Từ Ngưng Viên dám kêu ca một lời Phù Dung nhất định sẽ ném anh ra khỏi nhà không thương không tiếc.
Một tiếng sau, cuối cùng Từ Ngưng Viên cũng đã rửa xong đống chén cao như núi mà Phù Dung đã giao cho mình.
Từ Ngưng Viên thở phào một hơi, chầm chậm mà cởi bỏ bao tay ra.
Từ Ngưng Viên chán ghét mà rửa tay thêm hai, ba lượt nữa thì mới bước ra khỏi bếp.
Phù Dung đang ngồi ăn trái cây coi tivi với Niệm Thâm và bà Nghiêm ở ngoài phòng khách.
Cô vừa thấy Từ Ngưng Viên bước ra khỏi bếp thì liền hô lớn:
“Anh rửa xong hết chén rồi à?”
“Ừ.”
Từ Ngưng Viên gật đầu, đầu hơi ngẩng lên một chút.
Tuy là có hơi mất mặt, nhưng không sao cả, anh vẫn cảm thấy rất tự hào vì đã có thể vượt qua thử thách mà Phù Dung giao cho mình.
“Ừ, tốt lắm.
Vậy thì làm việc tiếp theo đi nào”, Phù Dung bỏ một miếng táo vào miệng, cắn phập một cái rồi nói tiếp:
“Bà Năm ơi, đem đồ ra giúp cháu đi ạ.”
“Dạ vâng.”
Bà Năm lập tức lên tiếng, sau đó chạy ùa vào trong nhà tắm bên cạnh mà xách cây lau nhà đi ra.
Bà đặt nó ngay chân của Từ Ngưng Viên rồi bỏ chạy đi, không dám nói một lời.
Từ Ngưng Viên nhìn cây lau nhà ngay chân mình mà há hốc cả mồm, quay lại nhìn Phù Dung:
“Đây là?”
“Là đồ để lau sàn ấy.
Anh bắt đầu lau hết một lượt nhà giúp tôi đi.
Nhớ là lau một lần nước xà phòng, hai lần nước sạch.
Lau cho sạch mọi ngóc ngách trong nhà luôn nhé.”
Phù Dung vẫn ung dung ăn trái cây ở ngoài phòng khách mà nói với Từ Ngưng Viên.
“Không phải lúc sáng tôi thấy bà Năm vừa mới lau sàn xong sao?”
Từ Ngưng Viên thật sự không thể tin nổi.
Anh rõ ràng mới rửa chén xong mà, sao lại bị sai làm việc nữa rồi.
“Ưm… Nhưng mà tôi vẫn muốn anh lau lại một lần nữa ấy.”
Phù Dung tỏ ra khó xử, anh đứng dậy đi khỏi phòng khách mà bước đến bên cạnh Từ Ngưng Viên.
Lấy chân chùi chùi lên sàn nhà:
“Anh xem này, sàn nhà vẫn còn hơi lợn cợn này, anh lau một lần nữa cho sạch.
Nhé?”
Phù Dung ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt ngây thơ khẽ chớp chớp.
Từ Ngưng Viên mà nhìn xuống chỗ sàn mà cô chê còn bẩn.
Sàn nhà sạch bóng, thậm chí Từ Ngưng Viên có thể nhìn thấy rõ gương mặt của mình ở dưới đó.
“Em…”
Từ Ngưng Viên muốn phát hỏa.
Phù Dung rõ ràng là đang cố tình hành hạ anh một cách vô lý.
“Nếu không chịu làm tiếp, anh có thể rời khỏi nhà tôi được rồi ấy.”
Phù Dung cười cười nhưng giọng nói đầy uy hiếp, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Từ Ngưng Viên.
Câu nói của anh bị nghẹn lại.
“Lau thì lau.
Tôi sợ em chắc?”
Từ Ngưng Viên bực tức mà nói một câu, sau đó chụp lấy cây lau nhà, thô bạo mà kéo nó đi vào trong xả nước.
“À, anh có cần tôi hướng dẫn cách lau nhà cho không nhỉ?”
Phù Dung hỏi với theo phía sau Từ Ngưng Viên, bộ dáng đầy quan tâm đến anh.
“Không cần.”
Giọng nói tức giận của Từ Ngưng Viên vang lên khắp căn nhà bên cạnh tiếng nước chảy ào ào.
Phù Dung cười khúc khích, tung tăng mà quay trở lại phòng khách ngồi xem tivi tiếp.
Từ Ngưng Viên xách một xô nước đầy đã pha nước lau nhà đi ra, đặt mạnh xuống đất.
“Từ Ngưng Viên, ồn quá.
Con đặt mạnh như thế trầy sàn bây giờ, cẩn thận vào.”
Phù Dung còn chưa kịp lên tiếng mắng thì bà Nghiêm đã thay cô bất bình với Từ Ngưng Viên rồi.
Cả Phù Dung và Từ Ngưng Viên đều ngạc nhiên mà quay nhìn về phía bà.
Từ Ngưng Viên ngỡ ngàng, anh không ngờ mẹ anh không những không bênh vực anh mà còn đứng về phía Phù Dung mà mắng anh.
“Còn không mau đi lau đi, nước bắn tung tóe cả sàn rồi kìa.”
Bà Nghiêm thấy Từ Ngưng Viên đứng trơ ra thì còn hung dữ trừng mắt mà nói tiếp.
Từ Ngưng Viên giật mình, lại nhìn về gương mặt tươi cười của Phù Dung bên cạnh.
“Lau nhanh đi, nếu xong trước một giờ anh còn có thời gian nghỉ trưa đó.
Nếu không thì sẽ còn thảm hơn à.”
Phù Dung bĩu môi, quăng cho Từ Ngưng Viên một câu đe dọa kết tiếp.
Nói xong cô lại cười rộ lên.
Nụ cười khiến Từ Ngưng Viên rùng mình, vội vàng cúi đầu lau nhà đầy thô bạo.
Bà Nghiêm chẳng thèm để ý đến bộ dáng tức giận đó của Từ Ngưng Viên.
Lúc anh lau đến chỗ phòng khách, bà còn chỉ tay soi mói những chỗ Từ Ngưng Viên lau chưa sạch.
Từ Ngưng Viên nghiến răng, lau đi lau lại theo chỉ dẫn của bà Nghiêm.
Một cái phòng khách mà anh lau mất hơn ba mươi phút bà mới hài lòng.
Gương mặt của Phù Dung ở bên cạnh càng thêm vui vẻ.
Cô cũng bất ngờ về việc bà Nghiêm bỗng dưng thay đổi thái độ mà đứng về phía cô.
Thế nhưng chuyện này cô rất hài lòng.
Trong đầu của Phù Dung có rất nhiều trò để hành hạ Từ Ngưng Viên, thêm bà Nghiêm hỗ trợ nữa.
Tương lai của Từ Ngưng Viên có vẻ sẽ khó sống rồi đây.
Mọi chuyện thật là thú vị.
Từ Ngưng Viên làm đúng theo yêu cầu của Phù Dung, anh lau xong ba lượt thì mệt phờ người.
Chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe Phù Dung la ó đòi anh phải lau lại một lần nữa.
Từ Ngưng Viên nghiến răng, vẫn thành thật cầm cây lau nhà ra mà lau lại hết một lượt.
Đến khi làm xong hết thì Từ Ngưng Viên mới có thể trở về phòng.
Anh quăng người lên chiếc giường, chán nản mà nhắm mắt lại.
Người ta nói có chuyện nàng dâu khó sống chung với mẹ chồng, anh bây giờ lại trở thành ‘chàng dâu’ là sao chứ?
“Cốc… cốc…”
Từ Ngưng Viên mới nằm được hai phút, tiếng gõ cửa lại vang lên.