Carlos Khương Vũ bị Từ Ngưng Viên khống chế ở trên sàn, không ngừng vùng vẫy.
Anh vung tay đấm mạnh khiến cằm của hắn lệch sang một bên.
Lúc này thì ở trong phòng mới lấy lại được một chút yên bình.
“Rầm rập…”
Tiếng bước chân vang lên dồn dập, có rất nhiều người đang tiến về căn phòng này.
Phù Dung nhíu mày, chạy lại đứng bên cạnh Từ Ngưng Viên, nhặt khẩu súng cầm chặt trên tay.
“Cảnh sát đây.
Tất cả đứng im, không được động đậy.”
Một bóng dáng nhanh nhẹn nhảy vọt vào, chĩa súng vào trong phòng mà hét lớn.
Phía sau lưng cô ta là một đoàn người mặc quân phục, yểm trợ theo sau.
“Bạch Thanh Ngân?”
Phù Dung vừa nhìn rõ người đến là ai thì lập tức ngạc nhiên mà thốt lên.
“Phù Dung? Cô không sao?”
Bạch Thanh Ngân cũng thấy rõ tình trạng ở trong phòng, vội vàng bước đến bên cạnh Phù Dung, thở phào một cái:
“Thật là may quá.”
Thế nhưng nụ cười lập tức tắt hẳn khi nhìn thấy người đàn ông đang bị Từ Ngưng Viên khống chế.
“Người này?”
Từ Ngưng Viên kéo Carlos Khương Vũ, trầm giọng nói với Bạch Thanh Ngân:
“Hắn là đầu xỏ cho tất cả chuyện này, cộng thêm những tội danh đã được tố cáo trước đó.
Mong rằng Bạch cảnh sát có thể trừng trị hắn một cách thích đáng.”
“Được.”
Bạch Thanh Ngân gật đầu, phất tay ra hiệu.
Ở phía sau lập tức có người mang còng tay đến bắt Carlos Khương Vũ lại.
“Nhưng tôi thấy trước hết mọi người nên đến bệnh viện trước.
Những vết thương này để lâu sẽ mất mạng đó.”
Bạch Thanh Ngân nhìn gương mặt trắng bệch của Phù Dung, quan tâm mà nói một câu.
Từ Ngưng Viên cũng nhận ra Phù Dung đang dần trở nên kiệt sức, ánh mắt cũng không còn linh hoạt như bình thường.
Từ Ngưng Viên nhanh chóng bế ngang người Phù Dung, cùng với Bạch Thanh Ngân lên xe đến bệnh viện gần nhất.
Carlos Khương Vũ cũng được áp giải theo sau.
Theo như lời của Bạch Thanh Ngân nói là: Ba vết đạn trên người của hắn ta cũng cần được chữa trị.
Từ Ngưng Viên không có ý kiến gì về việc này.
Đến bệnh viện, Từ Ngưng Viên bế Phù Dung vào phòng điều trị.
Phù Dung vẫn còn có được ý thức, không mê man nên không đưa vào phòng cấp cứu.
Rất may vết đạn bắn trên vai không trúng vào vị trí nguy hiểm.
Từ Ngưng Viên lẳng lặng ngồi một bên nhìn cảnh người y tá gắp đạn ra trên vai của Phù Dung.
Trong lòng anh vẫn còn đang rất ngổn ngang với những thông tin chấn động.
Về người chú Từ Khương Vũ của mình, và cả về Phù Dung.
Từ Ngưng Viên nhớ rõ, ngày xưa, người con gái này bị đạn xẹt ngang qua vai cũng đủ khiến cô đau đến chết.
Phù Dung của ngày hôm nay dù bị đạn găm vào trong người, vẫn có thể bình tĩnh mà để người khác gắp ra, không rên lên một tiếng.
Từ Ngưng Viên không thể tưởng tượng nổi, trong bốn năm nay, Phù Dung đã từng trải qua chuyện gì? Cô ấy đã sống sót như thế nào? Từ Ngưng Viên cúi đầu, bàn tay siết đến mức nổi gân xanh nhưng vẫn không nhịn được mà run lên khi nghĩ đến những chuyện đã xảy ra lúc trước.
Phù Dung hận anh? Đáng, thật sự rất đáng.
Người y tá sau khi giúp Phù Dung băng lại vết thương trên vai cũng tự hiểu chuyện mà rời đi.
Căn phòng chỉ còn lại Phù Dung và Từ Ngưng Viên cùng với trầm mặc.
“Nhạc Thanh Dao đang ở đâu?”
Qua một lúc lâu, Phù Dung đột nhiên lên tiếng hỏi Từ Ngưng Viên.
“Lãnh Khiêm đã đi cứu cô ấy.”
Từ Ngưng Viên cúi đầu nói nhỏ.
Đối với cái tên Nhạc Thanh Dao này, anh thật sự cảm thấy không biết nói gì cho phải.
Có quá nhiều thứ gắn với cái tên Nhạc Thanh Dao này khiến anh phải khốn đốn.
“Tôi muốn gặp cô ấy.”
Ánh mắt của Phù Dung lạnh hẳn đi.
Carlos Khương Vũ đã bị bắt rồi, Nhạc Thanh Dao là đối tượng phải trả giá kế tiếp.
“Được.
Khi nãy tôi cũng đã nhắn Lãnh Khiêm đến đây rồi.
Chắc cũng gần đến.”
Từ Ngưng Viên gật đầu, anh biết nên giải quyết hết mọi chuyện một lần.
Những ân oán, khúc mắc bao năm nay, Từ Ngưng Viên cũng muốn nói rõ ràng một chút.
“Sếp… sếp…”
Phía ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào, Lãnh Khiêm hấp tấp mà mở mạnh cánh cửa xông vào.
Khi thấy bên trong phòng còn có thêm Phù Dung thì hơi khựng lại.
“Chuyện gì?”
Từ Ngưng Viên nhìn về phía Lãnh Khiêm, nhíu mày không vui.
“Chuyện… chuyện…”
Lãnh Khiêm trở nên lắp bắp, cả người đứng ngồi không yên.
Anh không dám đối mặt với Từ Ngưng Viên.
“Nói.”
“Nhạc Thanh Dao biến mất rồi ạ.”
Lãnh Khiêm nhắm mắt mà nói, anh biết lần này anh gây ra tội lớn rồi.
“Biến mất?”, Từ Ngưng Viên đứng bật dậy, cả người giận dữ, “Một người con gái mà anh giữ cũng không xong.”
“Lúc tôi đến bệnh viện, thì nghe thấy phía cảnh sát loạn cả lên.
Carlos Khương Vũ bị thả đi, bọn họ đang tìm kiếm.
Trong lúc rối ren thì Nhạc Thanh Dao lại biến mất.”
“Cái gì? Anh vừa nói Carlos Khương Vũ đã trốn đi rồi?”, Phù Dung vội vàng chen ngang cuộc nói chuyện.
“Đúng vậy.
Tôi cũng là vì tham gia đi tìm nên mới không ở bên cạnh Nhạc Thanh Dao.
Không ngờ cô ta lại thừa dịp đó mà lại tự tiện lái xe bỏ đi mất.
Tôi vẫn đang tìm kiếm tung tích của cô ấy...”
Lãnh Khiêm nói càng lúc càng nhỏ vì ánh nhìn tức giận của Từ Ngưng Viên.
Anh theo lệnh của Từ Ngưng Viên đi cứu Nhạc Thanh Dao, sau khi cứu ra thì luôn bảo vệ an toàn cho cô ấy.
Thế nhưng Lãnh Khiêm không thể đề phòng được việc chính bản thân Nhạc Thanh Dao lại tự ý trốn đi.
Đây là điều sơ suất của anh.
“Xin lỗi sếp.”
“Hừ, còn không mau đi tìm tiếp?”
“Dạ.”
Lãnh Khiêm lập tức vâng lệnh chạy đi.
Từ Ngưng Viên và Phù Dung cũng gấp gáp chạy đi tìm Bạch Thanh Ngân.
Carlos Khương Vũ là do cô ta giám sát, vậy mà vẫn để cho người chạy thoát.
“Bạch Thanh Ngân, Carlos Khương Vũ ở đâu?”
Từ Ngưng Viên hầm hầm tức giận tiến về phía Bạch Thanh Ngân mà hỏi.
“Tôi không biết.”
Bạch Thanh Ngân ngồi trên ghế dài của hành lang bệnh viện, lắc đầu đầy mệt mỏi.
“Cô đang đùa với tôi à?”
Từ Ngưng Viên nghe câu trả lời này thì càng thêm giận dữ, Phù Dung bên cạnh ngăn anh lại.
Cô bước gần Bạch Thanh Ngân, thở dài mà hỏi:
“Cô tự thả Carlos Khương Vũ đi rồi ư?”
Đối với người cảnh sát này, Phù Dung vẫn mãi không nhìn ra được, rốt cuộc cô nàng thuộc phe nào.
Có người bí mật tố cáo tội trạng của Carlos Khương Vũ với cảnh sát, đầy đủ bằng chứng nên Bạch Thanh Ngân được lệnh đi bắt người, vì vậy mới có mặt tại khu công nghiệp đó, cùng với Từ Ngưng Viên đi cứu cô.
Phù Dung cũng từng điều tra qua, những gì mấy năm nay Carlos Khương Vũ làm, Bạch Thanh Ngân không hề hay biết.
Cô bị hắn lừa.
Thế nhưng tại thời điểm này, khi đã hoàn toàn biết rõ bộ mặt đầy tội lỗi của Carlos Khương Vũ người con gái này vẫn quyết định thả hắn đi? Phù Dung không tin được Bạch Thanh Ngân lại là một người mù quáng đến mức này.
Phù Dung vẫn muốn tin tưởng người cảnh sát chính trực khoác chiếc áo khoác trên người cô năm nào.
Vì vậy lúc trước mới từ bỏ việc coi cô ta như một quân cờ để tiếp cận Carlos Khương Vũ.
“Cô biết hành động ngày hôm nay của cô sẽ dẫn đến hậu quả gì không?”, Bạch Thanh Ngân vẫn im lặng, cả người đờ đẫn không trả lời.
Phù Dung lắc đầu chán nản:
“Carlos Khương Vũ đương nhiên sẽ không trốn lâu được, sớm muộn gì cũng bị bắt lại.
Nhưng sự nghiệp của cô cũng sẽ vì việc này mà tiêu tan.
Bạch Thanh Ngân, cô vì hắn mà trả giá như vậy, có đáng không hả?”