“Tránh ra.
Mau tránh đường.”
“Các người làm gì vậy? Ở đây là bệnh viện, không được làm ồn.
Mau gọi bảo vệ ngăn mấy người này lại.
Mau lên.”
Những tiếng nói ồn ào vang lên ngoài hành lang, vọng vào cả trong phòng bệnh.
Phù Dung nhíu mày, đầu óc trì trệ.
Cô đỡ lấy cái trán nóng hổi của mình, cố gắng tỉnh dậy.
Lúc nãy nằm bên cạnh giường bệnh của bà Dung Hoa nói chuyện, thế mà Phù Dung ngủ lúc nào không hay, cũng không biết hiện tại là mấy giờ rồi nữa.
“RẦM.”
Cánh cửa phòng bệnh bất chợt bị mở tung ra, Phù Dung giật mình quay lại.
“Sao anh lại ở đây?”
Phù Dung ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao lớn vừa tông cửa bước vào.
Người này không phải chính là người chồng xa lạ mà khi nãy cô vừa mới kể với mẹ cô đây sao? Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên bước hẳn vào trong phòng bệnh, đám vệ sĩ sau lưng anh lập tức đóng cửa lại rồi đứng chặn trước cửa phòng không cho ai bén mảng đến.
“Hừ.
Tôi mới là người bên hỏi câu đó mới đúng đấy.
Cô đang làm gì ở đây vậy? Vợ thân yêu.”
Cách mấy giờ không gặp, giọng nói châm chọc của Từ Ngưng Viên đối với Phù Dung vẫn được duy trì như cũ.
“Người đàn bà nằm trên giường kia là ai?”
“Anh muốn làm gì?”
Phù Dung thấy Từ Ngưng Viên nhìn tới bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh thì liền đứng thẳng dậy mà chắn đi tâm mắt của anh.
Trong ánh mắt của Phù Dung đầy vẻ cảnh giác, cô sợ Từ Ngưng Viên sẽ làm gì mẹ của cô.
“Cô làm gì căng thẳng thế? Tôi chỉ muốn hỏi thử xem người đó là ai thôi mà? Một người có thể khiến cô vợ mà tôi vất vả lắm mới cưới được về nhà, giữa đêm hôm khuya khoắt đã bỏ chạy đến tận nơi đây thăm bệnh.”
Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung phản ứng như vậy thì khẽ cười, hai tay đút túi quần, nhìn lướt qua Phù Dung mà nói.
“Tôi còn tưởng cô bỏ trốn cùng nhân tình cơ đấy.
Không ngờ chỉ là một bà lão.”
“Anh đừng có nói bậy bạ.
Đây là mẹ tôi.”
Phù Dung không nghe nổi Từ Ngưng Viên nói tào lao nữa, lớn giọng ngắt ngang.
“Mẹ cô?”
Từ Ngưng Viên nhắc lại, trong đầu có chút suy tư.
Theo anh được biết Nhạc Thanh Dao từ nhỏ đã không có mẹ rồi mà? Vì sao bỗng dưng lại xuất hiện một người như vậy.
“Đúng vậy.
Mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi cần chăm sóc bà ấy.”
Phù Dung cứng rắn mà nói với Từ Ngưng Viên.
Anh ta muốn chuyện gì cô cũng có thể im lặng nhún nhường nhưng đụng tới chuyện của mẹ cô là không thể.
“Nhạc Thanh Dao, hiện tại cô là gái đã có chồng.
Cô cần phải có một chút tự giác về trách nhiệm làm vợ của mình chứ.
Cô muốn chăm sóc mẹ cô? Được.
Tôi không quản.
Thế nhưng trước đó cô phải làm tròn nhiệm vụ là một người vợ của Từ Ngưng Viên tôi trước đã.” Từ Ngưng Viên lạnh lùng mà nói.
“Trách nhiệm làm vợ? Anh muốn tôi làm gì?”
Phù Dung không hiểu ý của Từ Ngưng Viên là gì nên hỏi lại.
Đầu của cô bây giờ đau quá, những hình ảnh trước mặt cũng dần không rõ nữa rồi.
Phù Dung siết chặt tay, để móng tay đâm mạnh vào da, đau đớn giúp cho Phù Dung tỉnh táo hơn một chút.
“Về nhà rồi biết.” Từ Ngưng Viên nhếch miệng, nụ cười cợt nhã mà Phù Dung thường thấy.
“Không được.”, Phù Dung lắc đầu, không đồng ý, “Tôi phải ở lại đây với mẹ tôi.”
“Phù Dung, tôi khuyên cô một câu đừng chọc tôi tức giận.
Trước khi vào đây tôi đã có hỏi qua, cô dùng một số tiền lớn như thế để thuê hộ lý đặc biệt cho người bệnh trong phòng này.
Cô ở lại đây không cảm thấy dư thừa à? Đi về.”
Từ Ngưng Viên dường như mất hết kiên nhẫn với Phù Dung, anh trực tiếp bước lên nắm lấy cổ tay của Phù Dung mà lôi ra khỏi phòng.
“Từ Ngưng Viên.
Buông tôi ra.”
Phù Dung tức giận mà hét lớn, cố gắng gỡ tay Từ Ngưng Viên ra.
Thế nhưng chỉ làm Từ Ngưng Viên càng thêm tăng lực tay, cổ tay của Phù Dung như đang bị nghiền nát, đau đớn như xương sắp gãy.
Mặt mũi của Phù Dung trở nên trắch bệch vì đau, trên trán rịn ra mồ hôi.
Đám vệ sĩ của Từ Ngưng Viên đã nhanh chóng đứng thành hai bên tạo một đường nhỏ cho Từ Ngưng Viên dễ dàng di chuyển, không gặp bất cứ trở ngại nào.
Phù Dung cứ thế bị Từ Ngưng Viên lôi ra khỏi bệnh viện, ném vào trong xe.
Vai của Phù Dung bị va đập mạnh vào thành xe, cô đau đến hoa cả mắt.
Phù Dung cứ duy trì tư thế nằm tựa vào thành xe như vậy, tay chân đều không cử động nổi.
“Hừ.
Tôi đã cảnh cáo cô rồi.
Đừng chọc giận tôi.”
Từ Ngưng Viên ngồi vào trong xe, đóng mạnh cửa lại.
Anh nhìn bộ dạng sống dở chết dở của Phù Dung mà khinh thường.
Đám tiểu thư con nhà giàu đúng là chẳng ra làm sao, đụng một chút đã làm bộ dáng đau thương sắp chết?
Phù Dung vẫn im lặng không phản hồi, hiện tại cô đang cố gắng tự xoa dịu cơn đau trên thân thể mình.
“Lái xe đi.”
Từ Ngưng Viên thu lại ánh mắt, không nhìn đến Phù Dung nữa mà nói với người tài xế.
Chiếc xe lập tức chạy đi, hướng về căn biệt thự xa hoa của Từ Ngưng Viên.
Đầu đau quá, bụng cũng đau, vai đau, cổ tay đau, cả người nóng ran, Phù Dung có cảm giác cô sắp chết rồi.
Cơ thể này dường như không phải là của cô nữa, đến là nuốt nước bọt thôi Phù Dung cũng cảm thấy khó khăn.
“Xuống xe.”
Trong cơn khó chịu tột cùng đó, Phù Dung dường như nghe thấy có ai đó nói chuyện với mình.
Nhưng cô không nghe rõ từ, cũng không nhận ra nổi là ai, trước mắt Phù Dung mờ đi.
“Phù Dung.
Tôi bảo cô xuống xe.”
Giọng nói khi nãy vang lên một lần nữa, lớn hơn, giận dữ hơn.
Phù Dung có thể nghe rõ người đó nói gì rồi.
Anh ta bảo cô xuống xe.
Thế nhưng làm sao bây giờ, hiện tại cô không cử động nổi dù chỉ là một ngón tay.
Từ Ngưng Viên mặt đầy tức giận đứng ngay cửa xe nhìn Phù Dung.
Xe dừng trước cửa nhà, anh bước xuống rồi yêu cầu Phù Dung xuống xe để vào nhà.
Vậy mà dù anh nói hai, ba lần cô nàng cứng đầu này vẫn cứ ngồi trơ đó mà nhìn anh.
Từ Ngưng Viên cực kỳ tức giận, anh cảm thấy Phù Dung đang trêu tức anh.
“Cô chịu xuống xe đúng không? Được.”
Từ Ngưng Viên âm trầm nói, con mắt híp lại.
Dứt lời thì anh thò cả người vào trong xe, thô lỗ mà đưa bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo của Phù Dung rồi lôi ra ngoài.
Từ Ngưng Viên định kéo Phù Dung ra xong sẽ vứt ngay cô nàng xuống đất xem như một sự trừng phạt vì dám lơ đi lời nói của anh.
Thế nhưng khi vừa mới lôi thành công Phù Dung ra khỏi xe, cô nàng đã đổ ập cả người vào ngực của Từ Ngưng Viên.
Từ Ngưng Viên theo bản năng mà giữ lấy, sau đó thì anh mới sững ra.
Cô ấy trong tay anh không khác gì một hòn than nóng, khiến cả người anh như bị bỏng.
“Này.
Nhạc Thanh Dao.”
Từ Ngưng Viên nhíu mày mà gọi lớn tên cô, để cô ta tỉnh táo một chút.
Tuy nhiên người con gái trong lòng anh lại càng lúc càng trở nên nặng hơn, toàn bộ sức nặng đều dồn lên trên người của Từ Ngưng Viên.
Cô ta ngất xỉu rồi? Từ Ngưng Viên sau khi nhận ra điều này thì suy nghĩ đầu tiên mà anh nghĩ đến là xô Phù Dung ra, cứ để cô ta nằm chết ở đây luôn cho rồi.
Hơi thở của Phù Dung phả lên mặt khiến anh ngưa ngứa, Từ Ngưng Viên né đầu sang một bên, liếc nhìn sang gương mặt người con gái đang kề sát mặt anh.
Môi cô tím tái, mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền, cả người lả đi không một chút sức sống.
“Phiền phức.”
Từ Ngưng Viên phiền muộn mà chửi một tiếng.
Sau đó anh cúi đầu xuống, bế ngang người Phù Dung lên, vững vàng mà đi vào bên trong nhà.