Cả người cô đau nhức, gần như không thể nào cử động được.
Hiện tại Phù Dung đang nằm sấp trên giường, phía sau lưng băng bó chằng chịt.
Phù Dung mở mắt ra quan sát khung cảnh xung quanh mình.
Không khó để nhận ra là cô đang ở trong một phòng bệnh cao cấp.
Xung quanh trắng xóa, thiết bị y tế được lắp đặt khắp nơi.
Vậy là cô đã được cứu sống rồi đúng không?
Tại thời điểm bị nhốt trong căn phòng bị cháy đó, Phù Dung đã đánh cược vào Từ Ngưng Viên.
Cô đánh cược là Từ Ngưng Viên sẽ thoát được, đánh cược vào lương tri của Từ Ngưng Viên sẽ không bỏ lại người đã cố gắng cứu sống mạng mình.
Và cô đã thắng.
Từ Ngưng Viên đã thật sự cứu cô?
“May quá.”
Phù Dung nằm ở trên giường cười khúc khích một mình đầy vui vẻ.
Nhưng Phù Dung nằm được một lúc thì lại cảm thấy không ổn lắm.
Ở phòng bệnh này chỉ có một mình cô thôi, Từ Ngưng Viên chẳng thấy đâu cả.
Với kiểu bày trí sang trọng như thế này thì tiền viện phí ở đây chắc cũng không nhỏ đâu.
Phù Dung lập tức tái mặt.
Cô cố nén đau đớn mà chống tay ngồi dậy.
Từ lúc Phù Dung có ý thức trở lại đến giờ đã là ba tiếng rồi, ngoài việc có một cô y tá vào thay thuốc cho cô ra thì chẳng thấy bóng dáng của Từ Ngưng Viên đâu cả.
Từ Ngưng Viên không có ở đây, vậy ai sẽ trả tiền viện phí? Phù Dung càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng hơn.
Cô sợ là Từ Ngưng Viên đem mình quăng vào trong bệnh viện rồi bỏ mặc không quan tâm, đến khi xuất viện thì tiền đâu cô đóng viện phí bây giờ?
Bởi vì nỗi lo sợ này mà Phù Dung đã đưa ra một quyết định tức thời: trốn viện.
Phù Dung nhân lúc y tá không để ý, cô lẩn ra ngoài hành lang rồi đi ra khỏi bệnh viện.
Phù Dung bắt một chiếc taxi rồi trở lại nhà của họ Từ.
Tiền taxi có mấy chục ngàn Phù Dung có thể trả được, chứ nói tới tiền viện phí bạc triệu kia thì Phù Dung xin chịu thua rồi.
Tính đi tính lại thì Phù Dung cảm thấy Từ Ngưng Viên vẫn là một con người cực kỳ thâm độc.
Anh ta cứu cô rồi lại vứt cô ở đó, chẳng khác nào quăng cho cô một đống nợ.
Phù Dung ôm nỗi bực tức về Từ Ngưng Viên mà lê từng bước đi vào trong nhà.
Nhưng khi vừa mới đến phòng khách thì Phù Dung lại nghe thấy tiếng nói của bà Nghiêm Từ Vân vang lên đầy tức giận:
“Mẹ thật sự không hiểu con đang suy nghĩ gì đó.
Cuộc hôn nhân này mẹ không chấp nhận.
Con ly hôn nó ngay lập tức cho mẹ.”
“Mẹ, chuyện này con xin mẹ đừng xen vào có được không?”, Giọng của Từ Ngưng Viên chứa đầy sự bất đắc dĩ.
“Mẹ không được xen vào? Từ Ngưng Viên, con có còn coi mẹ là mẹ không? Con quên rồi sao? Nhạc Thành Liên là người đã khiến cho bố của con chết.
Con cưới con gái của ông ta về đây làm gì hả? Con muốn mẹ tức chết có phải không?”
Bà Nghiêm Từ Vân hét lớn lên, nước mắt giàn dụa rồi quay lưng lại không muốn nhìn thấy Từ Ngưng Viên nữa.
Người con trai này thật sự đã khiến cho bà quá thất vọng.
Lúc bà con ở bên châu u khi nghe thấy Từ Ngưng Viên cưới Nhạc Thanh Dao bà đã suýt nữa ngất đi.
Bà thật sự không hiểu, Từ Ngưng Viên từ trước đến giờ luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến cho bà lo lắng một điều gì.
Vậy mà anh ta dám lén bà cưới Nhạc Thanh Dao về làm vợ.
Con trai bà cưới con gái của kẻ thù giết cha nó về làm vợ.
Chuyện này làm sao bà có thể chấp nhận được.
Phù Dung đứng nép ngoài cửa, nghe thấy cuộc đối thoại này thì liền cảm thấy hoảng hốt.
Bố của cô, à không nên nói là bố của Nhạc Thanh Dao thì đúng hơn, ông ta đã hại chết bố của Từ Ngưng Viên ư? Vì vậy mà hai mẹ con bọn họ mới ghét Nhạc Thanh Dao như vậy.
“Ai cho cô đứng đây nghe lén.”
Trong lúc Phù Dung đang cảm thán về ân oán gia tộc của Từ Ngưng Viên và Nhạc Thanh Dao thì lại nghe thấy tiếng bà Nghiêm hét lên.
Lần này là bà hét lên với Phù Dung.
Cô ngẩng đầu dậy, thấy bà Nghiêm Từ Vân đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt cực kỳ căm hận.
“Mẹ… Chào mẹ con mới về ạ.”
Phù Dung lắp bắp nói, cô giữ đúng vai trò là một người con dâu của mình.
Thế nhưng ánh mắt sắc lẻm của bà Nghiêm khiến cho cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Bà Nghiêm Từ Vân lúc này cực kỳ hung dữ, dường như bà có thể lao qua đánh cô bất cứ lúc nào.
Phù Dung rụt người lại, hiện tại cô không còn đủ sức để chịu thêm tổn thương đâu.
“Sao cô lại ở đây?”
Từ Ngưng Viên nghe mẹ mình hỏi thì cũng nhìn ra cửa, thấy Phù Dung đang đứng đó thì liền nhíu chặt mày.
“A… Tôi… tôi buồn ngủ.
Mẹ, con đi ngủ trước nha.”
Phù Dung nói xong thì chật vật mà chạy trốn vào phòng ngủ của mình.
Cô thật sự không thể ở lại đối diện với sự hận thù của Từ Ngưng Viên và bà Nghiêm Từ Vân nổi đâu.
n oán gia đình kiểu này đúng thật là khó mà bỏ qua.
Phù Dung cảm thấy lòng mình nặng trịch.
Nhà họ Nhạc nợ gia đình của Từ Ngưng Viên.
Phù Dung dù muốn hay không thì cô vẫn có dòng máu của Nhạc Gia trong người.
Phù Dung bị thương nặng, đương nhiên không thể đi làm, thế nên cô đã báo xin nghỉ với công ty.
Từ Ngưng Viên không gây khó dễ mà phê duyệt cho cô nghỉ một tuần.
Thế nhưng tâm trạng của Phù Dung cũng không khá hơn là bao, cô cực kỳ buồn bực.
Đáng lẽ cô chỉ cần làm hai ngày nữa là đã có thể kết thúc hợp đồng thực tập điên khùng đó tại TG Fintech rồi.
Bây giờ lại phải chờ một tuần sau mới đi làm lại được, đau khổ lại kéo dài hơn.
Còn nữa, cô bị thương nên chỉ có thể nằm ở nhà, do đó phải đối diện trực tiếp với bà Nghiêm Từ Vân.
Kể từ sau khi Phù Dung bắt gặp cuộc đối thoại của hai mẹ con hôm nọ, bà Nghiêm đối với cô càng thêm độc ác hơn.
Phù Dung nhìn tô miến trước mặt mà thở dài.
“Thanh Dao, sao cháu còn ở đây? Mau đem đồ ăn sáng ra cho bà chủ đi”, Bà Năm thấy Phù Dung cứ đứng trầm ngâm trong bếp liền thúc giục.
Bây giờ đã là ngày thứ năm mà Phù Dung được nghỉ phép ở nhà.
Cô lăn lộn trong phòng trốn được mấy ngày, bà Nghiêm luôn hạch họe với cô.
Cuối cùng Phù Dung cũng không thể chịu được mà ra ngoài giúp đỡ bà Năm.
Và cũng là phải ra cung phụng bà Nghiêm dưới tư cách là con dâu.
“Dạ, con đi ngay đây ạ.”
Phù Dung bưng tô miến hầm rau củ đầy bổ dưỡng ra cho bà Nghiêm Từ Vân ăn sáng.
Phù Dung đặt nó trên bàn, hồi hội đứng bên cạnh, không biết hôm nay bà Nghiêm lại nghĩ ra trò gì để giày vò cô nữa đây.
Bà Nghiêm nhìn món ăn trước mặt mình, sau đó bỗng cười khẩy: “Đúng thật là khéo mà.”
“Dạ?”, Phù Dung ngơ ngác không hiểu bà Nghiêm Từ Vân đang nói gì.
“Món ăn này là do cô tự nấu?”
“Vâng ạ”, Phù Dung hoang mang, “Món ăn này có vấn đề gì hay sao ạ?”
Từ sáng cô đã phải dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho bà Nghiêm rồi.
Trước khi nấu cô đã hỏi qua bà Năm, rõ ràng bác ấy nói bà Nghiêm thích ăn món này mà nhỉ?
Bà Nghiêm cầm đũa lên, khuấy một vòng khiến miến trong tô trộn đều lên rồi mới nói:
“Cô cũng thật biết chọn.
Món ăn này là món mà bố Ngưng Viên thích ăn nhất khi còn sống.”