Bắt đầu từ ba năm trước cha con họ Hứa đã tạo thành một thói quen ấy là cứ chiều đến tuần là phải có một trận đấu.
Trận đấu này có thể là một trong các môn bơi lội, cầu lông, bóng bàn, hít đất… hôm đó đấu môn gì thì phải đợi rút thăm quyết định. Quy tắc cuộc đấu cũng rất đơn giản, ba trận thắng hai là được. Hứa Ngôn mà thắng là được thêm khoản tiêu vặt kha khá, nếu thua thì một xu cũng chẳng có.
Đáng tiếc nhất là hai môn cầu lông và bóng bàn cậu rất ít khi thắng được. Đấu sức mạnh hay tốc độ cậu lại càng không sánh được với ông già làm giáo viên thể dục nhà mình. Bởi vậy tình hình tài chính của cậu thường xuyên nằm trong trạng thái báo động đỏ.
Hôm nay lại đấu môn cầu lông.
Mười giờ sáng, hai cha con cắp vợt đứng hai bên lưới chắn.
Lúc Hứa Vọng Hải chuẩn bị phát bóng lại bị một câu của con trai chặn lại.
- Tối qua ba có cảm giác thế nào?
- Cảm giác… cảm giác gì?
Hứa Vọng Hải lúng búng đáp, tránh đi ánh mắt con trai, dùng mu bàn tay quệt ngang mũi.
- Đương nhiên là cảm giác khi ở cùng con gái nhỏ của ba rồi.
Nói xong Hứa Ngôn mới chú ý ba mình nhẹ nhàng thở phào một cái, vì thế cậu nghĩ một lát liền chạy tới một vấn đề rất rất xa xôi:
- Từ từ! Vừa rồi sao ba hoảng hốt thế? Ba cho là con định hỏi cảm giác gì?
- Hả?
- Con hỏi cảm giác của ba khi ở cùng em Lộ Lăng mà, ba… ba với mẹ tối qua xảy ra chuyện gì phải không?
Hứa Vọng Hải chột dạ quát to:
- Thằng nhãi con này, đừng có hỏi vớ vẩn!
Hứa Ngôn nhìn chằm chằm mới phát hiện ra mặt ba mình thế mà lại đỏ ửng lên! Cậu không kìm được chế giễu mấy câu:
- Ông già hơn bốn mươi tuổi rồi còn đỏ mặt cái gì… Không đáng yêu tí nào đâu! Với lại đầu năm nay ai không hiểu mấy chuyện kia chứ!
Hứa Vọng Hải đen mặt phát cầu, Hứa Ngôn mải mê mỉa mai ba mình nên không tiếp được.
Cậu dùng vợt nhấc quả cầu rơi dưới đất lên, như vô ý bảo:
- Không đùa nữa, con hỏi ba lúc ở cùng em gái có cảm giác thế nào?
- Không có gì đặc biệt.
Tùy ý đáp xong Hứa Vọng Hải cầm lấy cầu, tiếp tục phát một đường bóng cao.
Điểm cầu rơi tại sau lưng Hứa Ngôn, cậu đuổi không kịp, một lần nữa không đón được.
- Con còn lắm mồm nữa thì không chỉ là không bắt được hai quả cầu thế này đâu.
Hứa Vọng Hải nhắc nhở thằng con.
Cậu cũng không để ý, vừa nhặt cầu vừa hỏi:
- Con thấy ba với em gái ở chung không ổn lắm thì phải. Con bé rất lạnh nhạt với ba phải không?
Hứa Vọng Hải nhận được cầu lập tức lại chuẩn bị đánh tiếp, đồng thời cũng lắc đầu vẻ bất đắc dĩ. Sau đó ông giơ vợt đánh một quả cầu cao.
Hứa Ngôn lùi về sau hai bước, nhảy bật lên, đập trúng cầu. Trong nháy mắt Hứa Vọng Hải đón được cầu cậu lại hô thật lớn:
- Con có một cách!
- Cách gì?
Động tác của Hứa Vọng Hải ngừng hẳn.
Quả cầu bay vụt qua đỉnh chiếc vợt.
- Một hai, hòa rồi nhé.
Hứa Ngôn cười bảo.
Hứa Vọng Hải cũng không quan tâm con trai chơi xấu, vội vàng hỏi:
- Con có cách gì thế?
Cậu chỉ nhún vai một cái:
- Vấn đề lớn nhất của ba không không hiểu biết gì về con gái mình hết, có phải không?
- Không, vấn đề lớn nhất là con bé có vẻ không ưa gì ba hết.
- Nói thừa, con mà là Lộ Lăng chắc chẵn cũng phải có ý kiến với ba rồi, con bé đã rất tôn trọng ba đó, ba hiểu không hả?
Hứa Ngôn cho ba mình một ánh mắt khinh bỉ:
- Người làm cha mà không hề xuất hiện trong tuổi thơ của đứa con. Hơn nữa một người mẹ đơn thân dắt díu thêm một đứa con gái ai biết đã phải chịu bao nhiêu tủi cực chứ? Đặt mình vào hoàn cảnh đó con thấy con bé có hận ba cũng là bình thường ấy.
- Không đến mức đó đi, Thanh Mai nói con bé rất hiểu chuyện...
Mặc dù chỉ mới vận động một lát mà trán Hứa Vọng Hải đã đổ đầy mồ hôi.
- Chỉ có cha mẹ vô trách nhiệm mới mong con cái hiểu chuyện đến thế. Hơn nữa hiểu chuyện chỉ là biểu hiện Lộ Lăng làm cho hai người xem thôi. Mẹ cũng chưa chắc đã hiểu con bé thật sự nghĩ gì đâu.
Hứa Ngôn chỉ tay về phía quả cầu nằm trên mặt đất:
- Cho con quả cầu, đến lượt con đánh trước rồi.
Hứa Vọng Hải đưa cầu cho con trai, không kìm được lại hỏi:
- Ý con là ba trước tiên phải hiểu con bé nghĩ gì à?
- Không, suy nghĩ của mỗi người không ai có thể biết được. Nhưng ba có thể tìm hiểu quá khứ và sở thích của con bé. Nếu không ngay cả con bé có thích uống sữa không ba cũng không biết mà còn đòi đi hâm sữa cho nó, đã thế còn tự cho rằng mình đang làm hết sức rồi chứ… Xì, ngốc chết được.
Hứa Ngôn nói liền một mạch xong nhanh tay đánh một quả cầu thấp.
Lần này ba cậu không kịp phản ứng nên không đón được.
- Con bảo ba nên làm gì đây?
Ông vứt quả cầu rơi trên sân qua bên kia lưới.
- Đơn giản thôi, tìm hiểu quá khứ của con bé, sở thích của nó, xong dựa vào đó để lấy lòng nó. Dù chưa chắc có thể khiến nó hoàn toàn tha thứ cho ba nhưng chắc chắn có thể làm dịu mối quan hệ của cả hai.
Hứa Ngôn lại phát một đường cầu mới.
Hứa Vọng Hải đón được quả cầu này, nhưng độ cao quá tầm, cuối cùng vẫn rơi xuống.
- Ba hai, con thắng.
Hứa Ngôn mỉm cười thỏa mãn.
Hứa Vọng Hải cúi người nhặt cầu, suy tư một lúc lâu mới hỏi:
- Làm thế nào để biết được quá khứ của con bé? Chắc cách của con không phải là trực tiếp đi hỏi nó chứ?
- Đương nhiên là không rồi. Nói thật với ba là con có thử tra QQ của em ấy rồi, nhưng bị nó phát hiện, còn chạy đến phòng con làm ầm lên nữa. Thế nên ba làm gì cũng không được để nó biết được đó.
Hứa Ngôn nói chuyện cực kỳ lưu loát.
Hứa Vọng Hải lại ném cầu sang:
- Ba đi hỏi mẹ con được không?
- Không, chỗ mẹ cũng không có tin tức gì quan trọng đâu.
- Tại sao? Cô ấy phải là người hiểu rõ em gái con nhất mới đúng.
Hứa Ngôn đánh một quả cầu cao, cậu nói:
- Em gái là một cô bé thông minh, lại nhiều mưu mẹo nữa. Ba đừng coi nó là trẻ con bình thường.
Hứa Vọng Hải nhảy lên, vung vợt, nhưng đến bóng cầu cũng không chạm vào được.
Chờ quả cầu đã nằm yên dưới đất ông mới nhìn con trai, mặt mũi đã nhíu cả lại:
- Mưu mẹo? Con bảo nó là đứa dối trá sao?
Cậu lắc đầu:
- Không phải, theo con thấy mưu mẹo của nó chỉ là để bảo vệ chính mình. Ba nghĩ mà xem, nó từ nhỏ đã không có cha, mẹ cũng bận đến mức không kè kè theo nó được, gia đình lại chẳng khá giả gì, xong còn vừa thông minh lại xinh xắn thế, rất dễ khiến người khác để ý… Ba thấy nó có cần học cách tự bảo vệ mình hay không?
Vai Hứa Vọng Hải rũ thấp xuống, ông hỏi:
- …Con nói đúng. Thế con có đề nghị gì không?
- Đề nghị ý ạ? Trước tiên ba đưa cầu cho con đã được không?
Hứa Vọng Hải trợn trừng mắt lên:
- Con tưởng làm ba tò mò khó chịu xong kiếm thêm điểm hả?
- Thì sao nào? Quy tắc ba đặt ra cũng không cấm làm thế mà.
- Được rồi được rồi, lần này coi như con thắng đi! Giờ con mau nói rõ cho ba xem!
Hứa Vọng Hải dứt khoát gác vợt sang bên cạnh, bộ dáng nôn nóng vô cùng.
- Cho con tiền thưởng trước đã.
Hứa Ngôn giơ một tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, khum lại.
- Ba để ví trong tủ ở nhà rồi. Con cứ nói đi đã, yên tâm, ba chắc chắn giữ lời.
Hứa Ngôn tằng hắng một cái mới nói:
- Con đề nghị ba con mình sẽ trở thành đồng minh chiến lược, triển khai thu thập tình báo. Ví dụ như chúng ta có thể cùng đến trường cũ của em gái, gặp thầy cô từng dạy con bé, hỏi chuyện người từng gặp gỡ nó lúc trước. Một mặt ba cũng có thể tìm hiểu tin tức từ chỗ của mẹ, nhưng phải dặn mẹ tuyệt đối giữ bí mật mới được. Còn con có thể đứng dưới góc độ của người đồng trang lứa, phân tích tâm lý của con bé… thế nên chúng ta chắc chắn phải liên kết với nhau. Ngắn gọn là chúng ta phải hiểu việc thu thập tình báo và đánh giá phân tích tâm lý con bé là một chiến lược cần thiết, nhất định phải nghiêm túc tiến hành. Ba phải tin con, chỉ cần làm tốt chuyện này thì hình ảnh gia đình hòa thuận ấm áp đã ở ngay trước mặt rồi đó.
Là lứa người sinh trước năm 70 nên Hứa Vọng Hải không rõ ý của hai từ ‘phun tào’ cho lắm, nhưng điều này cũng không ngăn được ông đem ‘tào’ nhổ ra:
- Tư thế này, ngữ điệu này… con học được của lãnh đạo nào ở trường hả?
Hứa Ngôn nhún vai không đáp.
Hứa Vọng Hải xoa cằm suy tư một lát, lại hỏi thêm:
- Đúng rồi, sao con để ý chuyện của em gái thế?
Con trai ông trưng ra vẻ mặt cực kỳ thật thà:
- Đương nhiên là cùng lý do với ba rồi. Để tìm hiểu sở thích của em ấy, cải thiện hình tượng trong lòng em ấy chứ còn gì nữa!
- Không phải vì bị nó bắt nạt ê chề nên muốn trả thù hả? Ba nói cho mà biết, mày dám bắt nạt em mày thì…
Cậu vội chối ngay:
- Ha ha ha… sao có chuyện đó được chứ ba? Người anh trai hiền lành bao dung như con, dù có bị em gái bắt nạt thật cũng tuyệt đối không nói nửa lời oán hận nào ấy chứ!