- Xem đi, con bé đang diễn bên kia kìa.
Hứa Ngôn chưa nói xong Lưu Tử Hằng và Hứa Khang đã quay ngoắt theo hướng cậu chỉ.
Đầu tiên, họ thấy bóng lưng của Lộ Lăng.
Váy dài trắng tinh, đôi cánh thiên sứ trắng tinh, mái tóc dài màu hồng mềm mại thả tung sau lưng. Cùng với bóng dáng thiếu nữ, tạo hình này khiến các chàng trai đều sáng rực mắt.
Lúc Lộ Lăng nghe tiếng Hứa Ngôn nên quay đầu – Thái Khang và Lưu Tử Hằng ngoài cảm thán và ngây người không hề biết nói gì thêm. Dù cho Lưu Tử Hằng không phải fan của Madoka, còn Thái Khang thậm chí chưa từng xem qua Madoka Magica nhưng không hề ảnh hưởng đến sự kinh ngạc của họ khi thấy tạo hình này.
Mái tóc dài màu hồng với chiếc mũ màu trắng và chiếc váy trắng đơn giản phối hợp hoàn hảo để tôn lên khuôn mặt tinh tế và hình dáng mảnh mai của thiếu nữ. Đôi tất màu hồng lộ ra dưới làn váy càng làm cô thêm nổi bật...
Hứa Ngôn quay đầu liếc một cái, thấy hầu kết hai thằng bạn đều chậm rãi trượt một cái, xong lại một cái nữa…
Cùng lúc đã có rất nhiều người dừng bước, trên tay đều cầm sẵn máy ảnh và điện thoại di động. Thấy Lộ Lăng lưng lại thì cực kỳ tiếc nuối vì chưa kịp chụp hình.
Thấy thế Hứa Ngôn vội nói:
- Được rồi, nữ thần đại nhân, đừng rề rà ở đây nữa. Đợi lát ngài có thời gian chúng ta sẽ tán gẫu sau nhé.
Hiếm khi nào xưng hô “nữ thần đại nhân” này có thể thoải mái gọi ra như thế.
Lộ Lăng bĩu môi:
- Ta đứng đây lâu lắm rồi, lúc nào mới xong chứ!
Hứa Ngôn giật hết cả mình, theo lý thuyết chỉ lúc không có người ngoài em gái cậu mới lộ ra tính trẻ con thế này, giờ là sao đây? Mặc đồ cos xong tính tình cũng thay đổi luôn à?
Cậu quay sang bên cạnh, Lưu Tử Hằng và Thái Khang cũng đang há hốc mồm, ngay sau đó lập tức lộ ra cái mặt Trư ca háo sắc.
Thấy sắc mặt ba cậu trai trước mắt Lộ Lăng mới nhận ra mình vừa làm gì. Cô bé lườm Hứa Ngôn một cái xong lại xoay người kéo cung tên, tiếp tục diễn…
Lưu Tử Hằng đập một phát lên vai Hứa Ngôn, hung hăng chất vấn:
- Em gái mày ở nhà có manh thế không hả?
- Đúng rồi! Có không hả?
Thái Khang cũng lao tới đập thêm một nhát.
Hứa Ngôn vội lủi sang một bên, né tránh hai thằng con trai đang ghen tị đến xanh cả mắt kia, trào phúng giễu cợt chúng:
- Làm sao mà tránh được chứ, đây là em gái tao cơ mà. Không phục à? Không phục thì về tìm ba chúng mày mà nói nhé ~ ~
- Này này, cái mặt này, hỏng hết hình tượng L rồi!
…
Giờ ăn trưa, Lộ Lăng, Hứa Ngôn, Lưu Tử Hằng và Thái Khang ngồi trong một quán ăn, mỗi người tay cầm một hộp cơm, vừa ăn vừa nói chuyện.
Thái Khang do dự rất lâu mới lấy hết can đảm hỏi Lộ Lăng:
- Em đi giày cao thế có mỏi lắm không?
- Mỏi chết được ấy, cảm ơn đàn anh quan tâm ạ…
Cô bé cười đáp.
Sau khi được nữ thần ban cho một nụ cười mặt mũi Thái Khang đỏ bừng hết cả lên, vội cúi gằm mặt nhìn chằm chằm hộp cơm.
Hứa Ngôn nhìn nụ cười xã giao chuyên nghiệp của Lộ Lăng, lại quay sang nhìn cái mặt ngơ ngác của Thái Khang, so sánh với nhau xong cậu không khỏi thấy thương xót cho thằng bạn.
Lưu Tử Hằng hỏi:
- Không phải Trương Hân Di mời chúng ta tới à? Người đâu còn chưa thấy nhỉ?
Hứa Ngôn rút điện thoại ra xem rồi bảo:
- Nó bảo lát gặp. Sắp đến giờ quay phim nên nó phải ở lại làm nốt.
- Quay phim á?
Lưu Tử Hằng cười gian.
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật:
- Mày có thể thuần khiết một tí không hả?
Thái Khang lại tìm được cơ hội chen mồm:
- Đúng rồi, thuần khiết như tao đây này…
Hứa Ngôn và Lưu Tử Hằng không hẹn mà cùng quay sang quát:
- Im mồm!
Thái Khang lại gục đầu cắm mặt vào hộp cơm.
Lộ Lăng ghé vào tai Hứa Ngôn, hỏi nhỏ:
- Các anh… lúc nào cũng thế này à?
- Ừ, lúc ở trường cũng thế này.
Đáp xong cậu quay đầu, vừa hay bắt gặp sự rầu rĩ thoáng qua mắt thiếu nữ.
Lộ Lăng hình như có rất ít bạn bè có thể thoải mái đùa giỡn cùng nhau thế này thì phải? Bạn tốt nhất của cô bé giờ cũng không học cùng nhau nữa, muốn gặp cũng không dễ. Mà trong lớp mới dù cô bé rất hòa đồng, cũng không để ai ghét nhưng có lẽ vẫn rất cô đơn…
Đột nhiên một giọng nữ thanh thoát vang lên, thu hút sự chú ý của cả nhóm:
- Hỡi các thiếu niên thiếu nữ, hãy nhìn đây! Nữ thần thượng cổ đã tới!
Người đến là Trương Hân Di. Cô mặc một bộ váy ngắn trắng tinh, đeo găng tay trắng, chân thì đi dép lê. Bộ đồ cos rất đơn giản, điểm đặc biệt nhất của nhân vật là hai bím tóc đuôi ngựa hai bên đầu, trên cổ áo là nơ bướm xanh lam, và… bầu ngực quấn ruy băng màu lam, căng mọng đến mức có thể khiến bất cứ thằng con trai nào đổ máu mũi!
Lưu Tử Hằng cũng giật mình kinh ngạc:
- Ôi, cậu cos Hestia giống thật đó!
Thái Khang vội hỏi:
- Khoan khoan, Hestia là ai?
Lưu Tử Hằng nói liến thoắng:
- Nhân vật được tung hô trong buổi diễn năm ngoái, tên dài lắm, hình như là - ở thành phố ngầm cái gì đó thì phải. Trong buổi diễn đó nhân vật được bình chọn nhiều nhất là nữ thần loli Hestia này, nguyên bản là nữ thần La Mã hay Hy Lạp gì ý. Từ đó phong cách quấn ngực này nổi lắm, nhưng Trương Hân Di này, cậu cos đẹp hơn nhiều người tớ từng xem đấy!
Cô cười, hỏi Hứa Ngôn:
- Cậu thấy sao? Tớ cos được không?
Lưu Tử Hằng và Thái Khang theo bản năng cũng đều quay sang Hứa Ngôn.
Mọi người thấy sắc mặt cậu rất quái lạ, rõ ràng muốn cười nhưng lại cố kìm nén đến vặn vẹo, hệt như hiệu ứng phô trương trong Manga.
Lưu Tử Hằng kinh ngạc:
- Mày lại nhập vai rồi hả?
Trương Hân Di thì bất an hỏi:
- Cậu thấy tớ cos không ổn hả?
Hứa Ngôn không đáp, nhanh chóng ổn định cảm xúc sau đó quay sang Lộ Lăng, đơ như người máy.
Mọi người cũng nhìn theo cậu, thế mới thấy vẻ mặt cô bé cũng rất kỳ quái. Cô bé như thể bị trúng bùa hóa đá, cả người lẫn sắc mặt đều cứng đờ cả ra, trong mắt tràn ngập mờ mịt. Hộp cơm trên tay đã rơi từ lúc nào mà cô bé còn không phát hiện ra.
Lộ Lăng nhìn chằm chằm Trương Hân Di:
- …Hestia?
Cô bạn mờ mịt gật đầu:
- Đúng rồi, chị cos nhân vật Hestia, có chuyện gì à?
Lộ Lăng lại quay sang hỏi Lưu Tử Hằng:
- …Nhân vật được bình chọn năm ngoái?
Lưu Tử Hằng chẳng hiểu gì hết nhưng vẫn thành thật gật đầu:
- Đúng rồi, nhân vật năm ngoái, được yêu thích lắm đấy.
Cuối cùng Lộ Lăng nhìn Hứa Ngôn, người cô bé run lên bần bật, trong mắt tràn ngập phẫn nộ!
- Mi… Chắc chắn mi đã biết từ lâu phải không? Đây là tội khi quân!
Hét vào mặt Hứa Ngôn xong cô bé còn không quên đập bộp vào ngực cậu một cái, đánh đến mức cậu lảo đảo, tí thì ngã lăn ra đất.
Cuối cùng Lộ Lăng xách váy chạy biến mất.
Thiếu nữ đi giày cao gót nên mới được vài bước đã trẹo chân, nhưng cô không dừng lại mà chỉ xách giày, khập khiễng đi tiếp, bỏ lại một bóng lưng kiên cường cho mọi người dõi theo.
- Chuyện thế này… biết ngay mà, lẽ ra phải nói trước mới đúng.
Hứa Ngôn than thở xong cũng bỏ cơm đuổi theo.
Ba người Lưu Tử Hằng, Thái Khang và Trương Hân Di ngơ ngác nhìn nhau.
Lưu Tử Hằng thắc mắc:
- Này, ai có thể giải thích cho tao biết là có chuyện gì xảy ra được không?
Trương Hân Di:
- Chắc cô bé không thích ăn rau cần cũng nên. Lúc cậu giải thích nhân vật Hestia cho Thái Khang tớ thấy con bé vừa hay gắp một miếng rau cần bỏ vào miệng, xong ngây người luôn.
Thái Khang chép miệng:
- Nhưng mà em ấy tức giận trông đáng yêu ghê cơ… Sao? Mấy đứa mày nhìn tao kiểu gì thế hả? Không ai thấy thế à?