Từ khi lên lớp mười một, tiết Thể dục càng lúc càng ít. Dù trên thời khóa biểu vẫn đủ mỗi tuần hai tiết, thế nhưng cứ trước giờ Thể dục, chắc chắn sẽ có giáo viên Văn, Toán, Anh, Lý, Hóa nhanh chân bước vào lớp trước khi mọi người ra khỏi phòng học rồi nói:
- Giáo viên Thể dục hôm nay có việc, không thể dạy các em được.
Cứ thế cứ thế, giáo viên thể dục, người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia, đã được đám học sinh công nhận là bà mẹ tiêu biểu của trường học.
Kết quả là hôm đó, dù không có ai chạy tới chiếm tiết nhưng cả lớp đều do dự ở lại phòng học, không dám ra ngoài. Cuối cùng, giáo viên thể dục phải chạy tới lớp để nhắc nhở học sinh của mình rằng đã đến giờ học rồi.
Mấy cậu trai nôn nóng nhất đã không chờ nổi, họ lập tức ôm bóng rổ lao nhanh ra ngoài. Một đám trai trẻ khác cũng kéo theo sau. Cuối cùng mới đến các bạn nữ thong dong bước ra.
Hứa Ngôn đi song song với Lưu Tử Hằng. Cậu kẹp một quyển tiểu thuyết dưới cánh tay còn Lưu Tử Hằng vẫn mang bộ mặt ngái ngủ như mọi khi. Hai người này đi cùng nhau quả là hiệu ứng nhân đôi.
Vừa đi, cậu vừa thuận miệng hỏi thằng bạn:
- Hôm qua lại cày phim à?
Cậu ta ngáp dài:
- Nói đúng ra là sáng sớm nay. Haha, xem một bộ phim cũ khá hay.
- Năm nào?
Hứa Ngôn biết dạo gần đây thằng bạn mình thích xem một số phim kinh điển từ xưa, thế nhưng cậu không thể đoán nổi đáp án sẽ phun ra khỏi miệng nó.
- 1941.
- Gì cơ?
- Phim từ năm 1941, hay phết.
Lưu Tử Hằng híp mắt.
- Phim kinh điển những năm 40...
Hứa Ngôn tìm được một cái tên trong kho tri thức phim ảnh phong phú của mình:
- Công Dân Kane à?
Lưu Tử Hằng lắc đầu:
- Không, không phải. Dù đó cũng là phim năm 1941 nhưng mà tao xem Cuộc Phiêu Lưu Của Sullivan.
- Hả? Gì?
Cậu ta mau mắn giới thiệu:
- Một đạo diễn trẻ tên là Sullivan đã nổi tiếng nhờ việc quay các bộ phim hài kịch thiếu não. Về sau, người này quyết định làm một số phim nghệ thuật và có tính giáo dục, vậy nên đã đi sưu tập tư liệu ở tầng đáy của xã hội. Trời xui đất khiến thế nào, anh ta gặp chuyện ngoài ý muốn, mất trí nhớ, sau đó bất cẩn đánh chết người rồi bị bắt vào tù. Tiếp đó, người đi cùng để bảo vệ Sullivan lại nhầm thi thể của một tên trộm là anh ta, vậy nên mọi người đều nghĩ đạo diễn nổi tiếng Sullivan đã chết rồi.
Hứa Ngôn không kìm được chê bai:
- Thập niên 40 mà đã có mấy thứ mất trí nhớ rồi? Vậy mấy biên kịch chơi lại chiêu mất trí nhớ quả là quá tục, quá sáo rỗng.
Lưu Tử Hằng đập vào lưng cậu một cái:
- Đừng có ngắt lời, im nghe tao kể hết. Sullivan đã khôi phục ký ức khi ngồi tù, thế nhưng không ai tin rằng anh ta là đạo diễn hài kịch nổi tiếng kia. Vào lúc cơm áo không lo, công thành danh toại, Sullivan luôn muốn quay được một bộ phim lột tả chân thực về cuộc sống của những người dưới đáy xã hội, thế nhưng sau khi được trải nghiệm cuộc sống đó, anh ta... ha ha ha. Cũng là lúc trong tù, anh ta nhận ra chẳng có ai muốn xem những bộ phim nghệ thuật sâu sắc cả, người ta chỉ thích xem hài thiếu não thôi, bộ phim khi trước của anh ta chính là một ví dụ.
- Cho nên nói đây là một bộ phim bi kịch trào phúng à?
- Không, là hài kịch trào phúng. Cuối cùng, Sullivan đã dùng cách thức mà anh ta am hiểu nhất là lòe người để chứng minh thân phận, quay lại với Hollywood. Sullivan vứt bỏ suy nghĩ làm phim nghệ thuật và tiếp tục quay những bộ phim hài kịch thiếu não sở trường, thế nhưng bây giờ anh ta đã biết vì sao mình phải quay chúng rồi.
Nói một tràng rồi lấy lại tinh thần xong, Lưu Tử Hằng nhận ra đồng bọn lại rơi vào im lặng.
Vậy là cậu ta vỗ vỗ vai Hứa Ngôn:
- Mày nghĩ gì đấy?
Hứa Ngôn lẩm bẩm:
- Người thực sự trải qua cuộc sống vất vả sẽ không xem những thứ nặng nề, chỉ xem những thứ giúp mình trở nên thoải mái. Thường những người không biết khổ cực mới luôn theo đuổi việc trở nên sâu sắc.
- Tổng kết được đấy, dù hơi phiến diện tẹo.
Hứa Ngôn tiện tay đấm thằng bạn một cái:
- Nói mày đấy! Suốt ngày đeo đuổi sâu với chả sắc, xem phim cũ của thập niên 40, người như mày chắc chắn chưa bao giờ biết đau khổ là gì!
- Mẹ, mày đánh đau thế!
Lưu Tử Hằng xoa xoa cánh tay vừa ăn một đấm, vừa nhảy vừa kêu:
- Mày điên rồi!
Hẳn là vì học sinh đã lâu không được học thể dục nên giáo viên cũng không bắt chúng tập luyện gì mà sau khi để cả lớp khởi động, anh cho đám học sinh tự do hoạt động.
Vậy là hơn nửa tiết sau, Hứa Ngôn ngồi trên khán đài sân vận động đọc sách, Lưu Tử Hằng thì ngồi nói nhảm bên cạnh cậu và tiện thể ngắm các nữ sinh trên sân.
Thời gian cứ thế trôi, chuông tan học cũng vang lên.
Hứa Ngôn đóng sách lại, đi cùng Lưu Tử Hằng về phía giáo viên. Trước khi cho lớp giải tán, giáo viên còn phải điểm danh và phát biểu vài lời, mặc dù tất cả mọi người đều cảm thấy đó là một công việc thừa thãi.
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, một bóng người nhảy ra, cản hai người lại. Người này cao, mảnh khảnh, da trắng nõn, chỗ cổ áo còn đang chảy mồ hôi, đây chính là Thái Khang vừa mới chơi bóng xong.
Hứa Ngôn liền chào hỏi:
- Thái Khang, cú ba điểm vừa rồi đẹp đấy, tao thấy có vài bạn gái hét tên mày kìa.
Cậu ta đỏ mặt, gãi gãi đầu:
- Tạm được... Này Hứa Ngôn, tao tìm mày có mấy điều cần hỏi đây.
Lưu Tử Hằng ngẩn ra, khi phản ứng lại, cậu ta lắc đầu nguầy nguậy:
- Lại muốn tao tránh ra à? Đủ lắm rồi đấy... Rồi, rồi.
Chờ Lưu Tử Hằng đi rồi, Thái Khang mới chậm chạp bước tới trước mặt Hứa Ngôn, nói nhỏ:
- Khi nãy, lúc chơi bóng rổ ấy, tao cứ nghĩ mãi, nghĩ nửa ngày mà vẫn thấy...
- Thấy gì?
Hứa Ngôn giơ ngón út ra ngoáy tai.
Thái Khang cắn môi, quyết tâm nói:
- Tao hy vọng... Mày có thể giúp tao chuyện này, thật đấy, là một chuyện rất quan trọng với tao, nhờ cả vào mày!
Cậu đánh giá biểu cảm của thằng bạn, thấy tên này bồn chồn do dự mà nhìn lâu lại thấy kiên định và cố chấp. Sau đó, cậu thở dài:
- Có phải mày định nhờ tao giúp mày cưa em gái tao không?
Thái Khang không ngờ tâm tư của mình lại bị người khác vạch trần dễ dàng như vậy, thế nhưng cậu ta cũng chỉ ngẩn ra vài giây rồi nghiêm túc gật đầu:
- Đúng, tao... thực sự rất thích em ấy! Vừa gặp đã thích rồi!
- Vừa gặp đã yêu á?
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn trời:
- Được rồi, tao sẽ cố gắng hết sức để giúp mày, nhưng không đảm bảo sẽ thành công đâu đấy.
- Không sao! Mày đồng ý giúp tao là đủ rồi! Cảm ơn, cảm ơn!
Thái Khang vừa kinh ngạc vừa vui mừng, để bày tỏ sự kích động và cảm kích của mình, thậm chí còn ôm Hứa Ngôn một cái thật chặt!
Sau đó, cậu ta khẽ hát tình ca rồi đi mất.
Hứa Ngôn nhìn trời, thở dài:
- Quá ngây thơ, đứa trẻ đáng thương này không biết sẽ bị trêu chọc thành dạng gì nữa! Mấy bé loli toàn là xấu bụng hết, sao nó lại không hiểu cơ chứ?
Sau khi hết tiết, mọi người trở về lớp
Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi giữa hai tiết, Lưu Tử Hằng chạy đến bàn Hứa Ngôn, tò mò hỏi:
- Ban nãy Thái Khang gọi mày làm gì đấy?
- Mày không nói ra được không?
- Tất nhiên rồi, chú phải tin tưởng vào nhân phẩm của anh.
- Mày có thứ gọi là nhân phẩm à? Thôi, nói cho mày cũng chẳng sao, nó muốn theo đuổi em gái tao đấy.
Lưu Tử Hằng bừng tỉnh
- Ra thế.
Hứa Ngôn lại nhân tiện cằn nhằn:
- Mày biết uy lực của em tao rồi chứ gì? Chỉ với đạo hạnh của thằng bé Thái Khang... Ôi, nếu nó thành công thì Phú Kiên Lão Tặc cũng có thể đăng chương mới đúng hạn rồi!
Lúc này Thái Khang không ngồi tại chỗ, giọng Hứa Ngôn cũng không lớn nên chẳng lo việc bị nghe thấy.
Nhưng Lưu Tử Hằng rõ ràng không đồng ý với câu nói này:
- Chưa chắc đâu, nhỡ thành công thì sao?
- Xin lỗi, một phần vạn khả năng cũng không có.
Thấy Hứa Ngôn chắc như đinh đóng cột, Lưu Tử Hằng xấu xa cười rộ lên:
- Mày đừng quan tâm chuyện giữa Thái Khang với em mày vội, quan tâm chuyện của mày với nó đi đã. Vừa rồi nó chạy tới trước mặt mày nói vài câu rồi ôm chầm lấy mày, lại ngượng ngùng chạy đi... Cảnh tượng đó có nhiều bạn nữ thấy đấy. Chỉ trong thời gian ngắn, ‘Chuyện khó nói giữa Thái Khang và Hứa Ngôn’ đã thành đề tài hấp dẫn với đám hủ nữ trong lớp rồi!
- Gì?!
Hứa Ngôn suýt thì rơi cả cằm.
- Tin tao đi, khi nãy tao đứng cạnh chúng nó, nghe rõ ràng luôn. Nếu mày cần chứng thực lời tao thì tao có thể ghi âm cho mày, sao nào?
Cậu chán nản úp mặt xuống bàn:
- Thôi... Xin mày về chỗ đi, tao cần yên tĩnh.
- Yên Tĩnh là biệt danh mới mày đặt cho Thái Khang à?
- Cút!