Hứa Ngôn kéo lê cơ thể mồ hôi nhễ nhại về tới phòng ngủ vào lúc mười giờ hơn.
Về tới nơi, cậu vội vàng lấy đồ đạc ra, dầu gội đầu, sữa tắm, khăn mặt, quần áo, tất cả đều nhét vào trong một cái thùng để chuẩn bị xách đi tắm.
Nhưng cậu còn chưa kịp ta ngoài thì Lý Long Hoa đã gọi lại:
- Hứa Ngôn, mày biết không, khi nãy phòng chúng ta có người tới đấy.
Hứa Ngôn quay lại hỏi:
- Ai thế?
- Câu lạc bộ tuyển người, mấy câu lạc bộ liền. Có cờ vây, cờ tướng, toán học, mô hình, thiên văn...
Lý Long Hoa xòe ngón tay ra đếm:
- Nhưng mà Tiểu Lương với Tiểu Đường đều không tham gia mấy câu lạc bộ đó.
Nhìn dáng vẻ hưng phấn của bạn, Hứa Ngôn cũng đã đoán được đại khái cậu ta muốn nói gì, vậy nên cậu cũng phối hợp hỏi thăm:
- Thế mày thì sao? Tham gia câu lạc bộ nào rồi hả?
- Tao tham gia đội bóng đá của học viện sinh học chúng ta!
- Đội bóng đá học viện sinh học à?
Hứa Ngôn ngạc nhiên.
- Đúng thế, tao có hứng thú với bóng đá, hơn nữa lúc còn học cấp ba cũng từng đá hậu vệ ở lớp, thế là tao đăng kí. Bọn họ nói tuần sau sẽ phải họp để lên kế hoạch tập luyện. Còn có một cuộc thi đấu giao hữu nữa, bảo tao nhất định phải đi xem.
Nói một lúc, Lý Long Hoa cũng nhận ra vẻ mặt của Hứa Ngôn sai sai, vậy nên cậu ta ngừng lại.
Hứa Ngôn nín cười rồi chỉ vào mình:
- Trận đấu tuần sau ấy, tao sẽ ra sân.
- Lừa đảo! Các sư huynh nói sinh viên năm nhất không thể ra sân ngay từ trận đầu tiên được! Thậm chí còn chưa tham gia buổi tập luyện nào mà... Với lại mày tham gia đội bóng đá từ bao giờ? Sao tao lại không biết?
- Đến lúc đó mày sẽ biết thôi.
Hứa Ngôn giả vờ cười bí hiểm rồi xách thùng đi mất.
- Mẹ, Hứa Ngôn, mày quay lại đây! Mày nói cho rõ đi xem nào!
......
Một tuần sau, trận đấu giao hữu giữa học viện sinh học và học viện kĩ thuật tiến hành đúng thời hạn.
Bên học viện sinh học mặc quần áo cầu thủ màu đỏ kiểu Liverpool, bên học viện kĩ thuật thì mặc áo Pô lô trắng vàng. Thủ môn hai bên đều mặc đồ màu đen.
Hứa Ngôn đi theo các sư huynh ra sân rồi cùng đứng thành một vòng tròn. Đây là thời gian để đội trưởng phát biểu.
Trương Tử Dương phấn khởi đến trợn mắt, giọng nói của cậu ta cũng không thể che giấu được kích động:
- Từ ngày tôi làm đội trưởng tới nay, đây sẽ là trận đấu đầu tiên. Các sư huynh năm tư đều đã rút khỏi đội rồi, từ nay về sau chính là thiên hạ của chúng ta! Chiến thuật hôm qua đã sắp xếp xong cả rồi, trận này không còn gì để nói nữa, liều đi!
- Đúng thế, kể cả thi đấu hữu nghị đi nữa cũng phải liều!
Có người liên tục hùa theo.
Trương Tử Dương vươn tay:
- Một, hai, ba!
Mọi người nhao nhao đặt tay lên, trong đó cũng có cả Hứa Ngôn đang đeo găng thủ môn.
Sau đó, cả đội cùng ho vang:
- Học viện sinh học tất thắng!
Cùng với lời kêu gọi đồng tâm hiệp lực này, mọi người đều hạ tay xuống rồi bắt đầu về vị trí của mình.
Không biết tại sao khi vừa mới quay người đi, Hứa Ngôn đã cảm thấy máu mình như sôi trào lên. Đây là lần đầu tiên cậu cố gắng vì chiến thắng cùng với các đồng đội.
Hứa Ngôn vỗ tay, tiếng găng tay chạm vào nhau tạo thành những âm trầm, cậu cũng đi về phía cầu môn mà mình cần phải bảo vệ.
......
Khi Hứa Ngôn đứng ổn định trước cầu môn, Lộ Lăng và Hạ Nhược Lâm cũng đứng ngay cạnh sân bóng. Ánh mắt của hai thiếu nữ đều tập trung trên người cậu.
- Chưa bao giờ nghe qua cậu ta là fan bóng đá, sao lại tham gia thi đấu rồi, đã thế còn là đại diện cho học viện nữa...
Hạ Nhược Lâm thì thầm.
Lộ Lăng nhìn cô, lạnh nhạt đáp:
- Đúng là anh ấy không phải fan bóng đá, nhưng bình thường anh ấy cũng hay hưởng ứng phong trào thể dục thể thao, ví dụ như cầu lông, bơi lội chẳng hạn. Khả năng vận động của anh ấy rất tốt. Hơn nữa nam sinh ở học viện sinh học chúng ta cũng không nhiều, lần này còn không tìm được thủ môn thích hợp nên mới chọn anh ấy ra sân.
Hạ Nhược Lâm lại hỏi:
- Nhưng nếu như chưa bao giờ được huấn luyện thì cậu ấy làm gì có trình độ tham gia thi đấu?
Lộ Lăng giải thích:
- Thật ra yêu cầu với thủ môn cũng không quá cao. Người yêu bóng đá rất nhiều, người chơi bóng từ nhỏ cũng rất đông, thế nhưng lại rất ít người chuyên môn tập bắt bóng từ nhỏ. Vậy nên bình thường rất khó tìm thấy người phù hợp làm thủ môn, bọn họ sẽ chọn một người phản ứng nhanh trong đội để rèn luyện từ con số không. Với một trận đấu trình độ không cao thế này thì khó mà tìm được thủ môn giỏi. Vậy nên dù Hứa Ngôn chưa bao giờ tiếp xúc với bóng đá cũng không sao, vì mọi người cũng như nhau cả thôi ấy mà.
Hạ Nhược Lâm nghe cô bé giải thích xong thì còn nghi ngờ hơn:
- Hình như cậu... hiểu rất rõ về bóng đá? Cậu không phải là fan nữ đấy chứ?
Lộ Lăng lắc đầu:
- Tớ không phải fan hâm mộ. Nhưng vào tuần trước, khi Hứa Ngôn bắt đầu tập luyện, anh ấy đã báo cho tớ ngày thi đấu trận đầu tiên. Mấy hôm nay tớ đã xem qua hết các luật bóng đá, ngoài ra cũng xem một số tài liệu giảng dạy cơ bản, cùng với đó là các cuộc đấu của giải ngoại hạng Anh Premier League và giải vô địch Tây Ban Nha. Cũng coi như có một chút hiểu biết toàn diện về bóng đá.
- Không phải chứ...
Hạ Nhược Lâm líu lưỡi:
- Chỉ vì anh trai cậu tham gia trận bóng mà cậu phải học nhiều tri thức bóng đá như vậy à? Không thấy mất công hả?
Lộ Lăng nhún vai:
- Dù gì thì với tớ mấy việc này cũng không tốn công, còn khá thoải mái.
- Lợi hại. Vậy lát nữa có chỗ nào không hiểu thì cậu có thể giải thích cho tớ được không?
- Không thành vấn đề.
Lộ Lăng đồng ý ngay.
Hạ Nhược Lâm quay đầu ngắm thiếu nữ nhỏ xinh bên cạnh, ấn tượng của cô về Lộ Lăng là một cô bé thông minh nhưng yếu đuối. Nhưng tới hôm nay, khi đứng cạnh sân bóng này, cô lại nhận ra Lộ Lăng dường như có cả khí khái hào hùng của một bé trai nữa.
- Có vẻ khá ngầu.
Hạ Nhược Lâm thầm thì.
Lộ Lăng thấy Hạ Nhược Lâm nói gì đó nhưng lại không nghe rõ, vậy nên cô bé nhìn sang Hạ Nhược Lâm, hỏi:
- Cậu bảo gì cơ?
- Không, tớ không nói gì cả!
- À, thế thì xem thi đấu thôi, bắt đầu đến nơi rồi.
Lúc này, một giọng nam vang lên bên cạnh họ:
- Mẹ ơi, sao hai người cũng tới đây thế?
Hai thiếu nữ đồng loạt quay đầu lại.
Người vừa lên tiếng là Lý Long Hoa, bạn cùng phòng của Hứa Ngôn. Lúc này cậu ta cũng mặc đồng phục màu đỏ của đội bóng học viện sinh học, rõ ràng đây cũng là một thành viên của đội rồi.
Lộ Lăng thản nhiên nói:
- Tớ là em gái của Hứa Ngôn, anh ấy thi đấu thì tớ tất nhiên sẽ đến rồi.
Lý Long Hoa giật giật khóe miệng:
- Sao tớ chưa bao giờ thấy có một cô em gái tự giác thế này nhỉ?
Hạ Nhược Lâm hỏi:
- Lý Long Hoa, cậu là dự bị à?
- Đúng thế, lần này có mấy người mới được tuyển, đều là sinh viên năm nhất, tất cả cùng ngồi ghế dự bị.
Hạ Nhược Lâm chỉ về phía cầu môn:
- Thế Hứa Ngôn thì sao?
- Thủ môn là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt cậu có hiểu không hả?
Lý Long Hoa gân cổ lên:
- Hơn nữa, cầu thủ dự bị cũng rất quan trọng, cậu không thể coi thường dự bị được!
Hạ Nhược Lâm vô tội xòe tay:
- Tớ có xem thường dự bị đâu.
Lý Long Hoa nghẹn lời.
Lộ Lăng thở dài:
- Học viện sinh học chúng ta nhiều nữ hơn nam, tìm được người đá bóng sẽ khó hơn bên học viện kĩ thuật nhiều, vậy nên ngay cả một thủ môn có cơ sở cũng không tìm được. Nói thật là tớ chẳng coi trọng trận lần này chút nào.
Lý Long Hoa nói tiếp:
- Không ngờ là em Lộ Lăng cũng biết nhiều ghê!
Lộ Lăng lắc đầu, nghiêm túc đính chính:
- Tớ chỉ là em gái của Hứa Ngôn thôi, chứ không phải em gái của bất kì ai khác. Cho nên bạn Lý Long Hoa, mong bạn chú ý cách xưng hô với tớ.
Lý Long Hoa lại nghẹn lời rồi.