Uống hết một bình hồng trà xong Lộ Lăng lại dẫn Lâm Vũ Tịch vào phòng.
Vừa vào trong cô đã chỉ giá sách rồi hỏi:
- Cậu đoán xem chỗ sách này của ai?
- Sử Ký, Mặc Tử, Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao, Quốc Vương… Chỗ này đều là của cậu hả?
Lâm Vũ Tịch kinh ngạc nhìn cô bạn thân.
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Tất cả đều của ông anh tớ đấy.
- Wow, anh ấy cũng thích đọc mấy loại sách khó hiểu này hả? Hai người ở cạnh nhau chắc vui lắm nhỉ?
Nhìn cô bé còn vui hơn cả Lộ Lăng, quả thực là hết lòng nghĩ cho cô bạn thân này.
Lộ Lăng qua quýt bảo:
- Cũng tạm được. Tớ muốn hỏi cậu, với chàng trai hiểu biết nhiều thế này…
Thế nhưng Lâm Vũ Tịch lại cắt lời cô:
- Thế mà chỉ “cũng tạm” thôi á? Trước kia cậu rất khó chịu với từ “anh trai” mà, giờ lại có thể thoải mái nói về “anh trai” thế này là đủ thấy quan hệ của cả hai rất tốt đó nha!
- Thật ra chuyện tớ muốn nói không phải cái này…
- Tiểu Lăng, bất kể thế nào tớ cũng thấy mừng cho cậu lắm! Giờ tớ vẫn học cấp 2 mà cậu đã nhảy lớp đến cấp 3 rồi. Đến lớp chắc chắn cậu vẫn là kiểu người tỏ ra lễ phép ngoan hiền nhưng thật ra luôn từ chối tiếp xúc với tất cả mọi người đúng không? Nhưng có anh trai cậu chăm sóc thì tớ cũng yên tâm hơn rồi. Chàng trai như anh cậu chắc chắn sẽ không để cậu phải ấm ức gì đâu!
Cuối cùng Lâm Vũ Tịch cũng nói xong, Lộ Lăng không vội vàng giới thiệu anh trai nữa. Vì lúc này cô mới chú ý đến một vấn đề.
- Khoan khoan, cậu nói cứ như… rất rõ anh tớ ấy nhỉ? Cậu biết anh ấy à?
Lâm Vũ Tịch giật thót cả mình, vội vàng xua tay:
- Đương nhiên là không rồi! Tớ chỉ là nghe cậu nói nhiều về anh ấy nên biết thôi…
Lộ Lăng dằn xuống nghi ngờ trong lòng, gật đầu bảo:
- Cậu đã có ấn tượng tốt về anh ấy thế hay hôm nào bọn mình hẹn ở ngoài một bữa đi?
- À… được thôi!
…
Ra khỏi nhà Đinh Hâm thu hoạch của Lưu Tử Hằng và Thái Khang đều rất phong phú.
Ngược lại Hứa Ngôn không có thu hoạch gì đáng kể. Cậu cũng cầm theo usb nhưng lại không copy dữ liệu gì hết.
Đã thế lúc ra khỏi nhà Đinh Hâm, khác hẳn với hai thằng bạn mặt mày đỏ bừng vì kích động thì Hứa Ngôn vẫn cứ cau mày, hiển nhiên cậu còn đang suy nghĩ mấy chuyện khó nói.
Để ý thấy thằng bạn có vẻ kỳ quái nên Lưu Tử Hằng mới hỏi:
- Trông mày có vẻ đang có tâm sự gì hả, làm sao nào?
Hứa Ngôn lắc đầu, thở dài sườn sượt.
Thái Khang cũng chen vào:
- Từ lúc em gái mày gọi xong trông mày vẫn thế. Cô bé nói gì với mày hả?
Hứa Ngôn xoắn xuýt mãi, cuối cùng quyết định thổ lộ với hai thằng bạn tốt một phần câu chuyện – dù sao chuyện đó cũng chẳng có gì cần giấu giếm.
- Thật ra cũng không có gì, chỉ là em gái tao… Nó bảo giới thiệu bạn gái cho tao.
Lưu Tử Hằng và Thái Khang giật mình sửng sốt xong lại lập tức nhìn nhau cười gian.
Lưu Tử Hằng cảm thán một câu:
- Đây mới là em gái ruột này! Ngoan thật đó!
Thái Khang cũng gật đầu liên tục:
- Đúng rồi đúng rồi, em gái ruột cũng không thể tốt hơn được. À, cô bé giới thiệu người thế nào? Mày thích không?
Hứa Ngôn ngẫm lại lúc mình gặp Lâm Vũ Tịch, tưởng tưởng ra bộ dáng cô bé, bỗng nhiên cảm thấy… thật ra cũng không tệ.
Không, không chỉ là không tệ thôi đâu. Nếu trên cương vị người yêu thậm chí ấn tượng về cô bé của Hứa Ngôn cũng rất tốt. Bất kể ngoại hình, lời ăn tiếng nói, cách cư xử hay tính cách đều không thể chê được, đã thế còn có khí chất đáng yêu nữa. Với cậu thì khuyết điểm duy nhất của cô bé chắc là sở thích, khác với Trương Hân Di, hẳn là đề tài chung của hai người sẽ ít hơn nhiều lắm… Vừa nghĩ đến Trương Hân Di đột nhiên cậu lại cảm thấy không thể vui nổi nữa.
- Sao thế? Mặt mũi tự dưng đổi biểu cảm liên tục là sao, lại diễn nhập tâm rồi à?
Lưu Tử Hằng giễu cợt.
Bả vải Hứa Ngôn rũ xuống, giọng nói cũng thấp rất nhiều:
- Không, giờ tao không định yêu đương gì hết, bất cứ thứ gì liên quan đến tình yêu tao cũng không muốn nhìn thấy. Lại yêu thêm một lần nữa gì đó, ít nhất bây giờ tao vẫn không có hứng thú.
- Thế còn cái kia?
Lưu Tử Hằng rút usb của mình ra:
- Trong này có nhiều đồ tốt lắm. Thẩm mỹ của bọn mình cũng khá giống nhau, tao thấy chắc mày sẽ thích đấy…
- Không, giờ bọn con gái mặc quần áo tao còn không muốn nhìn chứ đừng nói đến không mặc gì.
Ngay trong lúc không khí trở lên trầm trọng Thái Khang lại đưa ra usb của mình:
- Hay mày xem thử của tao đi? Trong này không chỉ có con gái thôi đâu.
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật, nhìn Thái Khang đầy vẻ cảnh giác:
- Ngoài con gái ra còn có gì? Con trai à?
- Tao phát hiện ra trong dữ liệu của đại ô sư có file trang phục nữ, ngoài ngực lớn còn có eo cong rồi thì…
- Cút ngay!
Hứa Ngôn rít lên, cắt ngang lời thằng bạn.
Thái Khang nhìn cậu rất vô tội.
Lưu Tử Hằng thì thầm vào tai cậu:
- Tao thấy thằng ranh này nguy hiểm lắm rồi đấy…
Hứa Ngôn cũng nhỏ giọng đáp lại:
- Giờ mày mới biết hả?
- Không, tao phát hiện ra lâu rồi, nhưng không ngờ nó càng đi càng xa thôi… Làm sao giờ? Cứu được nữa không đây?
- Đã có thể ngừng trị liệu được rồi…
…
Tạm biệt Lưu Tử Hằng và Thái Khang xong, Hứa Ngôn về nhà, cậu chào cha mẹ rồi đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Vừa vào cậu đã thấy Lộ Lăng ngồi trên giường, có vẻ cô bé đã chờ từ lâu.
- Nữ thần đại nhân có chuyện gì sao?
Hứa Ngôn ngồi xuống ghế.
Cô thản nhiên bảo:
- Tôi cài ảnh desktop mới cho anh, xem thử đi.
Hứa Ngôn mở máy, sau đó cậu liền thấy ảnh desktop mới là… Lâm Vũ Tịch.
Góc chụp, ánh sáng, cả biểu cảm của cô gái đều không thể soi mói. Thế nên hiệu quả đúng là khiến mắt người nhìn sáng rực cả lên, thể hiện hoàn hảo vẻ đẹp ngọt ngào, thanh thuần cùng chút ngượng ngùng của một thiếu nữ mười lăm tuổi.
Mà càng khiến Hứa Ngôn rung động là background của bức ảnh chính là phòng ngủ của cậu. Trong ảnh cô bé đang ngồi ngay chỗ Lộ Lăng ngồi lúc này.
Trong một thoáng thậm chí cậu còn có cảm giác thiếu nữ tươi cười trong ảnh chính là một phiên bản Lộ Lăng mềm mại dịu dàng hơn…
Hứa Ngôn lắc rụng hết đống suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu, sau đó nghiêm túc nói với em gái:
- Nói thật thì anh rất cảm ơn em đã suy nghĩ cho anh như thế. Nhưng giờ anh không muốn yêu đương gì hết, thật sự không muốn.
- Đoán ngay là anh sẽ có phản ứng thế này mà.
Lộ Lăng chỉ tay vào laptop, bảo:
- Xem thử dưới máy anh có cái gì đi.
Hứa Ngôn nhấc máy lên, vừa hay thấy một tờ giấy màu đen đặt phía dưới.
- Đây là… khế ước kia hả?
- Đọc lại điều thứ hai mươi mốt xem.
Thiếu nữ cười gian.
Bỗng cậu có dự cảm không lành. Rất nhanh sau đó, khi nhìn đến dòng chữ kia, dự cảm đã trở thành sự thật.
- Điều thứ hai mươi mốt, Chân Thần sẽ dùng mọi cách để thức tỉnh thần tính cho ngươi. Trong quá trình đó có thể ngươi sẽ không hiểu được mà từ chối ý tốt của Chân Thần. Thế nên điều này được lập ra, nhằm mục đích cưỡng chế. Khi ngươi phản đối ý định của Chân Thần thì ngài có quyền thay đổi tất cả suy nghĩ của ngươi… Mẹ nó, suýt nữa thì quên còn có điều luật bá đạo này!
Hứa Ngôn đập bộp tờ giấy xuống bàn, vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Lộ Lăng chỉ nhìn cậu và cười.
Mãi lâu sau cậu mới buông tay:
- Nếu nữ thần đại nhân đã làm đến mức này thì anh cũng chẳng có lý do gì mà phản đối nữa nhỉ? Dù sao cũng chỉ là gặp một lần thôi mà, cũng chưa chắc đã đi tới đâu.