Lộ Lăng không chịu khai báo mình ăn bao nhiêu kem, Hứa Ngôn chỉ đành tự mở tủ lạnh ra đếm.
Mở ngăn đá ra, Hứa Ngôn thấy trong đó còn rất nhiều kem, cậu thở phào nhẹ nhõm: Xem ra con bé không ăn quá nhiều kem một lúc.
Nhưng, từ từ đã, sao trông cứ là lạ nhỉ? Vì sao kem trông cứ mềm oặt thế?
Hứa Ngôn sờ thử nhưng lại hụt tay, những que kem và hộp kem đều rất nhẹ, hoàn toàn không có trọng lượng gì.
- Đậu má! Thế này... chỉ còn có vỏ à?
Hứa Ngôn hoảng hốt.
Sau khi kiểm tra tất cả xong, Hứa Ngôn có thể chắc chắn là kem trong tủ lạnh đã bị ăn hết sạch, thứ còn lại trong tủ là vỏ kem và hộp thôi. Có nghĩa là Lộ Lăng giữ vỏ lại để giả vờ rằng kem vẫn còn, cách này khiến cậu dở khóc dở cười, chẳng biết nên khen con bé thông minh hay nên mắng nó ngốc nghếch nữa.
Hứa Ngôn vào phòng ngủ của Lộ Lăng, thở dài:
- Việc này không giống phong cách của nữ thần đại nhân gì cả. Ngài là nữ thần cao quý, hoàn mỹ, vô cùng trí tuệ, sao lại có hành vi trẻ con thế hả?
Im lặng một lúc lâu, Lộ Lăng mới khe khẽ hỏi:
- Vậy mi có biết những sai lầm trong thời gian này của mình không?
Hứa Ngôn ngẩn ra:
- Anh? Anh có tội gì à?
- Xem ra đến bây giờ mi vẫn chưa ý thức được tội lỗi của mình. Nhưng ta luôn có lòng tin với mi, chắc chắn chẳng bao lâu nữa, mi sẽ nhận ra tội lỗi của bản thân. Nếu đến lúc mi muốn chuộc tội mà trong tủ lạnh lại không có chỗ để đựng đồ cung phụng, thế chẳng phải là không ổn à?
Lộ Lăng muốn lấy ra dáng vẻ kiêu ngạo như mọi khi nhưng lúc này cô bé không đủ sức, bởi vậy trông cô bé hệt như con mèo muốn ra oai mà lại không làm được vì bị bệnh.
Hứa Ngôn bất đắc dĩ nói:
- Vậy nên em ăn hết kem là để làm trống tủ lạnh, chờ đến lúc anh mua kem chuộc tội thì lúc đó tủ lạnh đã đủ khoảng trống?
Lộ Lăng gật đầu.
Hứa Ngôn thở dài:
- Thèm ăn đến mức không khống chế nổi bản thân thì cứ nói, làm gì phải lấy một đống lý do thế chứ?
- Mi lại vô lễ với Chân Thần rồi.
- Được rồi, nằm nghỉ ngơi đi. Chờ ngài khỏe rồi ngài muốn xử phạt tôi ra sao cũng được.
Nói xong, Hứa Ngôn liền định ra ngoài.
Nhưng Lộ Lăng gọi cậu lại:
- Chờ đã! Thánh, thánh kỵ sĩ, bản thần có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho mi.
- Nhiệm vụ gì?
- Bản thần muốn mi mua chút đồ.
- Vậy muốn anh mua cái gì nào?
- Ừm...
Đến lúc nói phải mua thứ gì, Lộ Lăng lại do dự. Trông cô bé vẫn yếu như khi nãy, vẻ mặt thì do dự.
Hứa Ngôn nhìn mặt em gái chằm chằm cả nửa ngày, bỗng nhiên, cậu có một suy đoán khiến bản thân mình cũng phải sợ hãi:
- Không phải là em... em muốn anh mua băng vệ sinh giúp em chứ hả?
Lộ Lăng khựng lại, một lúc lâu sau, cô bé mới gật đầu.
Hứa Ngôn phát điên, không phải vì chuyện mua băng vệ sinh:
- Em đến kỳ còn dám ăn kem? Lại còn ăn hết kem trong tủ lạnh? Em đần à?
Hứa Ngôn lúc này trông y như Mã Cảnh Đào gào thét:
- Đây không phải lần đầu em đến kỳ chứ hả? Đến anh là con trai còn biết trong những ngày này không thể ăn kem, nước lạnh cũng không nên uống. Em hay lắm, ăn hết cả một tủ kem! Em sợ mình không chết được hả?
Thiếu nữ nằm trên giường bị mắng như vậy thì co ro lại, yếu đuối nói:
- Không chết đâu...
- Nhưng sẽ đau! Khi nãy em đi được nửa đường liền đau đến choáng váng là vì sao hả? Còn không phải là do em tự tìm đường chết à? Còn thiên tài nữa. Đồ đần, em đấy!
Nói xong, cậu chỉ hận không thể gõ đầu con em hai cái để cho nó một bài học.
Nhưng khi vừa vươn tay ra, bàn tay cậu khựng trên không trung hai giây rồi nhẹ nhàng đặt lên đầu cô bé, xoa xoa.
Sau đó, cậu thở dài:
- Thôi, để anh gọi cho cặp đôi cha mẹ vô trách nhiệm kia vậy, để họ đưa em đi viện.
- Mẹ phải chiều mai mới về cơ, mẹ đi công tác rồi. Ba cũng thế.
Kiểu tóc của Lộ Lăng bị vò rối, bây giờ hình như cô bé đã có sức để tranh luận hơn rồi:
- Hơn nữa, tôi không phải đứa ngu xuẩn như vậy! Tôi ăn xong rồi mới nhận ra mình đến kỳ mà! Sau khi thấy tình hình không ổn, vừa thấy đau là tôi đã thôi rồi, sau đó tôi muốn đi vệ sinh.
Hứa Ngôn trừng mắt:
- Thế giờ thì sao?
Lộ Lăng đỏ rần mặt:
- Muốn đi hơn... Đừng nói đến bệnh viện, nếu không có băng vệ sinh thì tôi cũng chẳng dám rời nhà vệ sinh quá xa.
- Được rồi, em chờ trong đó đi, chờ anh mua đồ về.
Hứa Ngôn nói rồi bế cô bé vào lòng, đi về phía toilet.
Lộ Lăng không chống cự, ngược lại, cô bé còn rất phối hợp vòng tay qua cổ cậu.
Căn nhà không rộng, từ phòng Lộ Lăng đến toilet chỉ mất mấy chục bước chân, thế nhưng Hứa Ngôn nghĩ mình sẽ không bao giờ quên được mấy chục bước chân này.
Trước đây, cậu có động vào người Lộ Lăng nhưng thời gian đều rất ngắn, hơn nữa cậu không có tâm tư nào để cảm thụ cả. Nhưng lần này cậu đã chuẩn bị kỹ càng mới bế em gái lên, hơn nữa cô bé còn rất phối hợp, không hề chống cự, hoặc có lẽ là chẳng còn sức để chống cự.
Em gái rất nhẹ, khung xương cũng nhỏ nhắn, nhất là sau khi hôm nay đã ôm được bạn gái, Hứa Ngôn vừa so sánh là nhận ra Trương Hân Di là kiểu thiếu nữ có da có thịt, còn Lộ Lăng chính là loli.
Buông Lộ Lăng xuống, đỡ cô bé ngồi trên bồn cầu xong, Hứa Ngôn ra ngoài rồi đóng cửa lại.
- Bây giờ anh đi mua cho em. Ừm, em có yêu cầu gì với nhãn hiệu băng vệ sinh không?
Hứa Ngôn chợt nghĩ ra vấn đề này nên hỏi luôn.
- Thế nào cũng được!
Giọng nói có vẻ thẹn quá hóa giận, nhưng chỉ vài giây sau, Hứa Ngôn chưa kịp đi xa đã nghe thấy tiếng vọng từ trong toilet:
- Phải là loại bông mềm, kiểu dáng thiếu nữ ấy! Anh nghe thấy không?
- Nghe rồi!
Nói xong, cậu chạy ra cửa rồi mặc áo khoác, cởi giày.
Nhanh chóng chuẩn bị xong, Hứa Ngôn ra khỏi nhà.
Khi xuống đến cầu thang, cậu khẽ thở dài:
- Mà sao mình lại sa đọa đến cái độ này? Mua băng vệ sinh cho em gái? Ha ha.