Chờ tới khi Hứa Ngôn làm xong hết các nghi thức Lộ Lăng yêu cầu, ký xong khế ước Thánh kỵ sĩ, trời cũng đã nhá nhem rồi.
Khế ước được ký kết xế chiều hôm nay khá giống với khế ước cho tế tự thực tập của vài ngày trước, tuy nhiên nó nhiều thêm một khoản nữa. Đây không phải là quy định dành cho Hứa Ngôn mà là hứa hẹn của Chân Thần Hestia:
“Chân Thần có nghĩa vụ dẫn dắt Thánh kỵ sĩ, thức tỉnh thần thức của hắn, bài trừ những ngu muội và ngông cuồng trước mắt hắn, để cho hắn có thể hiểu được ngôn ngữ của Thần mà không gặp bất cứ trở ngại nào, có thể hiểu rõ được chân lý thế gian.”
Hai anh em rời khỏi quán cafe, sóng vai bước trên vỉa hè. Sau khi bị gió lạnh thổi, đầu óc bị hành hạ hai tiếng đồng hồ vì đề thi đại học mô phỏng của Hứa Ngôn bỗng tỉnh táo trở lại, lúc này cậu mới nhận ra ý của câu ‘Trách nhiệm của Chân Thần’ là gì, nhất là ý nghĩa của nó với cuộc sống sau này của mình.
Cậu vội vàng nắm chặt vai thiếu nữ:
- Em... Nữ thần đại nhân, sau này ngài định làm gì?
Cô hỏi:
- Mi nói gì thế?
- Em bảo dẫn dắt ấy, rốt cuộc là có ý gì?
Hứa Ngôn run giọng:
- Chẳng lẽ là định phụ đạo cho anh à?
Cô bé gật đầu như thể đó là chuyện hiển nhiên:
- Dựa theo ý phàm tục thì là vậy đấy. Nhưng tạm thời chỉ giới hạn ở môn Toán thôi. Đương nhiên, nếu mi cần, ta không ngại phụ đạo cho mi cả những môn khác.
Hứa Ngôn run run môi, thử tưởng tượng mà xem, về sau mình phải học tập cùng em gái, lại còn để con em kém mình ba tuổi dạy kèm, một cảm giác bị sỉ nhục khó nói thành lời bỗng xuất hiện. Thôi khỏi phải nói nữa, chắc chắn mình không thể vừa làm bài tập vừa xao lãng rồi.
Nhưng lời từ chối mãi không thể nói ra, sau vài giây, cậu chỉ thốt được hai chữ:
- Được rồi.
Lộ Lăng hài lòng gật đầu. Cô nhấc tay phải lên, vuốt vuốt bàn tay Hứa Ngôn đang đặt trên vai mình. Sau đó, cô bé đút tay vào túi tìm kiếm.
- Ối chao!
Thiếu nữ kêu lên, dừng bước rồi đột ngột rút tay khỏi túi.
- Sao thế?
- Quên mất trong túi áo có kim băng.
Cô bé ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt to ngấn lệ chớp chớp lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Hứa Ngôn vội vàng túm lấy tay em gái, lập tức nhìn thấy khớp nối ngón áp út của cô bé đang chảy máu.
Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ, đưa lên miệng mình, ngậm vào.
Thiếu nữ kinh ngạc thốt lên:
- A!
Đôi mắt nai trợn tròn.
Lúc này, vết thương trên tay cô đã nằm gọn trong miệng Hứa Ngôn, cảm giác ấm áp và ẩm ướt và sự mềm mại của đầu lưỡi khiến cô nảy sinh cảm xúc quái lạ mà trước đây chưa bao giờ có. Phản ứng đầu tiên của cô là chống cự, tay phải cứng đờ rút về trong vô thức nhưng không rút ra được. Lần thứ hai rồi lần thứ ba, sự phản kháng của cô yếu dần.
Một lúc lâu sau, Hứa Ngôn mới buông tay Lộ Lăng ra, nói:
- Cầm máu rồi đấy.
Thiếu nữ nghiêng đầu, không nói lời nào, đi thẳng.
- Này này, nữ thần đại nhân, em đi nhầm đường rồi kìa.
Hứa Ngôn lên tiếng nhắc nhở.
Lộ Lăng quay lại, bước nhanh. Từ đầu tới cuối, cô chỉ cúi đầu khiến Hứa Ngôn không thấy biểu cảm trên mặt mình.
Vậy là Hứa Ngôn chỉ có thể ngẩn ra, bước theo sau cô.
Hai người một trước một sau bước trên đường, Lộ Lăng đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Hứa Ngôn chằm chằm, hỏi:
- Ngoài Toán ra thì các môn khác của anh thế nào?
- Tạm được.
Hứa Ngôn không hiểu vì sao cô bé lại muốn hỏi như vậy.
Cô vẫn hỏi tiếp:
- Tạm được là thế nào? Thành tích đợt thi tháng gần đây nhất của anh ra sao?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Tất cả đều qua.
- Điểm số cụ thể thế nào?
Thấy không thể né tránh được việc phải trả lời, Hứa Ngôn dứt khoát đáp:
- Sinh với Lý hơn tám mươi, Văn và Hóa, Toán đều hơn bảy mươi, tiếng Anh hơn sáu mươi.
Lộ Lăng hắng giọng, dùng giọng điệu kiêu ngạo của nữ thần để tuyên bố:
- Vậy thì từ nay về sau, ngoài môn Toán ra, ta sẽ chịu trách nhiệm hết các môn khác của mi! Bắt đầu từ tiếng Anh, sau khi chúng ta về tới nhà sẽ lập tức tiến hành học phụ đạo.
Nghe vậy, cằm Hứa Ngôn suýt rơi xuống đất:
- Vì sao?
- Đây là trách nhiệm của nữ thần! Toán học là ngôn ngữ mà Chân Thần sáng chế ra, thế nhưng những môn học khác cũng có tác dụng của riêng chúng. Dù điểm thi không thể nói lên trí thông minh nhưng quá trình học tập dù sao cũng có tác dụng rèn luyện. Để sau này có thể nhận được sức mạnh lớn hơn từ ta, mi nên tăng thành tích của tất cả các môn lên một trình độ tối thiểu!
Nói năng hùng hồn đầy lý lẽ xong, Lộ Lăng tiếp tục bước đi.
Hứa Ngôn theo sau cô, nhìn chằm chằm vào bím tóc đuôi ngựa của cô rồi nghĩ: Điều thứ năm trong khế ước là gì ấy nhỉ?
“Điều năm, chưa có sự cho phép của Chân Thần, không được tùy ý tiếp cận Chân Thần, không được đụng vào thân thể của Chân Thần.”
Cho nên đây là sự trừng phạt của nó vì mình đã vi phạm khế ước à? Nhưng nói vậy cũng không đúng, nếu đã vi phạm khế ước thì dù để tìm một nguyên nhân hợp lý, nó cũng đâu cần lòng vòng như vậy.
- Con gái phiền kinh khủng. Càng thông minh càng phiền.
Hứa Ngôn thở dài, nói nhỏ.
Về đến nhà, Lộ Lăng vào phòng ngủ của mình. Hứa Ngôn vốn đang hy vọng có thể dùng máy vi tính để xem Anime mới, thế nhưng mười phút sau, em gái đã bước vào phòng cậu.
Cô bé gõ cửa hai lần tượng trưng rồi đẩy cửa, đi thẳng tới bên cạnh hứa Ngôn, đập một tờ giấy xuống bàn phím laptop của cậu:
- Xem đi này, đây là kế hoạch tu luyện tạm thời mà ta đã đặt ra cho mi.
Hứa Ngôn tắt giao diện video, cầm lấy tờ kế hoạch rồi nhìn lên:
- Đi học với ra về cũng phải học từ mới à?
Hứa Ngôn giật giật môi, nhìn thiếu nữ đang khoanh tay đứng một bên.
Cô bé gật đầu.
Hứa Ngôn nhìn xuống rồi tiếp tục gào lên:
- Tối nào làm bài tập xong cũng phải đưa cho em xem á?
Lộ Lăng lại gật đầu:
- Đúng thế, bắt đầu từ tiếng Anh và Toán, nếu tôi có thời gian rảnh thì sẽ có thêm những môn khác nữa.
Hứa Ngôn nói:
- Sau này chúng ta sẽ cùng làm bài tập à?
- Nói đúng ra là anh làm bài tập còn tôi ngồi đọc sách. Từ lớp năm đến giờ, tôi không để bài tập về nhà làm nữa rồi.
Nội dung trong kế hoạch không có nhiều nhưng bên dưới là một bảng thời gian rất cụ thể, Hứa Ngôn liếc nhanh qua rồi đặt giấy xuống, thở dài:
- Đã sinh Ngôn sao còn sinh Lăng? Trời muốn diệt ta, trời muốn diệt ta mà!
Lộ Lăng mặc kệ sự bi phẫn đó, thờ ơ hỏi:
- Sao nào? Có đồng ý không?
Hứa Ngôn trợn mắt:
- Anh còn lựa chọn nào khác không?
Cô gật đầu:
- Có. Anh có thể chọn nghe theo, cũng có thể chọn phản kháng, vậy thì sẽ phải đón lấy sự trừng phạt của Chân Thần cho tới khi cúi đầu mới thôi.
- Thôi được rồi.
Nói xong, Hứa Ngôn thấy Lộ Lăng đang nhìn mình chằm chằm, cậu chẳng hiểu ra sao cả nhưng cũng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Hứa Ngôn bỗng bừng tỉnh:
- Bây giờ em... muốn kiểm tra bài tập tiếng Anh của anh à?
- Sao, chưa làm xong à? Không sao cả, ta có thể đọc sách bên cạnh để chờ mi làm xong.
- Không không không, xong rồi.
Hứa Ngôn vừa nói vừa rút bài tập tiếng Anh ra, thế nhưng cậu vẫn chột dạ, bên thái dương còn có một giọt mồ hôi lạnh.
Sau đó, Lộ Lăng giở vở bài tập ra, tới trang vừa viết, cô chọn đại một câu hỏi đưa cho Hứa Ngôn nhìn rồi nói:
- Ở đây có một lỗi sai rất rõ ràng, sao anh lại thêm ‘that’ vào?
Hứa Ngôn giả vờ bĩnh tĩnh:
- Anh nhìn nhầm.
Lộ Lăng quả quyết:
- Không thể nào! Anh xem câu hỏi này đi, rõ ràng là dạng giống nhau, ngữ pháp hoàn toàn tương tự, vậy tại sao anh làm đúng?
- Được rồi, bởi vì anh thấy nếu sai ít quá thì giáo viên sẽ nghi ngờ, vậy nên cố ý viết sai một câu.
Hai người lại im lặng nhìn nhau vài giây.
Tiếp đó, Lộ Lăng là người phá vỡ im lặng:
- Anh chép của ai?
Hứa Ngôn úp mặt xuống bàn phím, từ bỏ việc chống cự:
- Thái Khang, cán sự môn Anh của lớp anh.
Lộ Lăng đứng đó, lắc đầu. Cô bé nhìn Hứa Ngôn đang ngồi trên ghế, vẻ mặt suy tư rồi mỉm cười:
- Xem ra tôi có rất nhiều việc cần phải làm đây.