Kha Hùng trong lòng cười khổ: “Có cần khoa trương vậy không a”?
Nhìn thấy Kha Hùng bước tới, cửa xe của chiếc ô tô đầu tiên mở ra. Một chiếc boot trắng chạm đất, chủ nhân của nó nhanh chóng xuất hiện, cả người được bọc trong chiếc măng tô bạch sắc và mũ cao bồi miền Texas cũng cùng màu. Hắn rút điếu xì gà Cohiba Behike đang ngậm trong miệng, cười dài lên tiếng.
- Lá gan của Kha ảnh đế quả không nhỏ?
- Cũng thường thôi. – Kha Hùng nhàn nhạt đáp.
- Có thể lên xe nói chuyện được chứ?
- Tất nhiên.
Kha Hùng đáp ứng lời mời của hắn. Đến khi cả hai người đã yên vị trong chiếc ô tô đầu tiên. Đoàn xe lướt gió bánh lao đi.
Trong xe.
Người đàn ông áo măng tô trắng quan sát thật kỹ Kha Hùng. Biểu hiện của vị ảnh đế này đúng là vượt qua sự trông đợi của hắn. Bình tĩnh, trấn định. Chỉ bằng thái độ này, xứng đáng để kết giao.
- Kha ảnh đế. Tôi là cha của hai đứa bé được anh cứu ở thành phố C mấy hôm trước. La Bân. Anh gọi tôi là La lão huynh cũng được.
- À. La lão huynh. Hạnh ngộ!
Kha Hùng nghe La Bân giới thiệu. Khá ngạc nhiên. Thật khó để tin, người phụ nữ trẻ điên rồ, đặt con trên thành cầu chụp hình lại là phu nhân của ông trùm hắc bang bên cạnh.
La Bân – cái tên này không hề xa lạ. Mặc dù hắn là minh tinh điện ảnh, nhưng mà, trong những buổi tiệc, thỉnh thoảng vẫn nghe người khác nhắc đến người đàn ông quyền lực nhất thế giới ngầm của khu vực miền Nam nước Z.
Tận thế phát sinh. La Bân tự mình lập ra một căn cứ ở thành phố V. Phát triển không thua gì căn cứ quân sự của Nguyễn Hạ, kém một chút so với căn cứ thủ đô. Chỉ là, nghe đồn người này tính tình tàn nhẫn, cho nên, Kha Hùng lựa chọn đưa Trần Tiểu An tới thủ đô, đoạn đường cũng gần hơn phân nửa.
- Hai đứa bé ổn không?
- Em trai không sao. Thân thể bị nhiễm lạnh. Chỉ cần điều trị vài năm sẽ khỏi. Nhưng chị gái của nó thì không may mắn như vậy. Nhưng mà, ít ra, vẫn có thể sống. Chỉ cần còn sống là còn hi vọng. Điều này phải cảm ơn Kha huynh đệ và Nguyễn Thiếu Tướng thật nhiều.
- Chuyện phải làm. Không cần để bụng.
Kha Hùng thật tâm nói. Nhưng La Bân là người ân oán rõ ràng. Ơn cứu mạng đối với các con, Hắn không thể không báo.
- Hôm nay gặp gỡ, chỉ là để trực tiếp chào hỏi và nói tiếng cảm ơn. Nhân tiện, cũng chúc mừng Kha huynh đệ được phong tặng quân hàm Thiếu Tá quân đội.
- Tin tức của La lão huynh đúng là nhanh nhạy.
Kha Hùng cười khổ. Ngay cả chuyện vừa mới xảy ra, La Bân cũng có thể biết được. Chứng tỏ, thế lực ngầm của hắn đã vươn vòi tới tận bộ quân sự bên trong.
- Nếu chuyện xây dựng phim trường ở thành phố E gặp khó khăn. Kha huynh đệ chỉ cần nói một tiếng. Hồng Bang Hội của chúng tôi chắc chắn sẽ không chối từ.
La Bân nói xong, rút một chiếc Card visit đưa cho Kha Hùng. Trên đó có số điện thoại cá nhân của hắn.
Kha Hùng nhận lấy, nói tiếng cảm ơn. Trong lòng cảm thấy thật mệt. Dường như những công việc mà hắn âm thầm thực hiện, đều không qua được hỏa nhãn kim tinh của người này.
La Bân trò chuyện với Kha Hùng thêm một lát thì đoàn xe đã vòng về tới cửa phim trường. Ảnh đế đại nhân bước xuống. Nhìn theo bóng dáng mấy chiếc ô tô khuất dần cuối con đường phía trước, lòng càng thêm cao độ quyết tâm. Nhất định phải đề cao thực lực của bản thân. Càng nhanh càng tốt.
Kha Hùng quay phim nguyên một buổi chiều. Lúc nghỉ ngơi, chờ chuyển cảnh. Hắn tranh thủ gọi điện cho Chu Phong, hỏi thăm tình hình của Quách Vũ.
- Hùng ca. Em đã dẫn Quách Vũ đến bệnh viện kiểm tra. Ngoại trừ chấn thương phần mềm, xương đùi và xương cánh tay cũng bị rạn nhẹ. Bác sĩ đã cho băng bột. Chắc vài tiếng nữa có thể xuất viện. Anh có căn dặn gì không?
- Cảnh sát đến chưa?
- Rồi ạ. Một giờ trước, Nguyễn Thiếu Tướng dẫn người đến. Quách Vũ đã chỉ nơi cất giấu bằng chứng buôn bán ma túy, kinh doanh mại dâm của Hoàng Đình vũ trường cho họ. Sau đó, Nguyễn thiếu tướng dẫn người rời đi.
- Được rồi. Trả toàn bộ viện phí cho hắn. Nếu hắn không có chỗ ở, trước đưa về chỗ của cậu rồi gọi điện cho anh.
Kha Hùng cúp điện thoại. Hắn hi vọng, Quách Vũ này chính là Quách Vũ trong ký ức kiếp trước của hắn. Nếu muốn bồi dưỡng thế lực cho mình. Đây sẽ là lựa chọn được ưu tiên.
Tám giờ tối. Kha Hùng lái xe về đến biệt thự trong khu Thiên Thảo.
Trần Tiểu An vì có gọi điện trước nên đã chuẩn bị xong cơm canh, ngoan ngoãn mở cửa cho hắn rồi ngồi bên bàn ăn chờ đợi.
Kha Hùng tắm rửa, thay trang phục xuống lầu. Nhìn thấy hình ảnh ấm áp như thế. Cảm giác nhu hòa, tràn ngập trong lòng.
Hai người vui vẻ ăn xong bữa cơm tối. Lúc này. Trần Tiểu An mới dẫn hắn đến xem đống thảo dược theo danh sách mà cô đã mua.
- Hùng ca. Em đã tìm khắp các quầy thảo dược trong thành phố C. Nhưng cũng chỉ gom được chín mươi ba loại. Còn mười lăm loại nữa. Ngày mai em sẽ đến thành phố B tìm kiếm thêm.
Nhìn từng thùng, từng thùng thảo dược chất thành núi nhỏ trước mặt. Kha Hùng hài lòng khen ngợi.
- Làm tốt lắm. Phụ anh mang những thứ này lên lầu nào.
Trần Tiểu An híp mắt cười.
Hai người bận rộn hơn nửa canh giờ mới vận chuyển xong toàn bộ mớ thảo dược này. Kha Hùng chờ cô nàng xuống lầu, phất tay, thu toàn bộ thảo dược vào không gian giới chỉ. Hắn thử rồi. Không gian của hắn là không gian tĩnh. Đồ đạt để vào như thế nào, khi lấy ra vẫn y như thế, bất kể thời gian.
Bất chợt, tiếng của Trần Tiểu An từ phòng khách vọng lên.
- Hùng Ca. Ngoài cổng bảo an có người tìm anh.
- Hỏi xem người tới là ai?
- Là người của La Bân. Có muốn cho họ vào trong không?
Đệch. Lại nữa à.
Kha Hùng vỗ trán, rầu rầu trong lòng. Nhưng mà, vẫn truyền lời cho Trần Tiểu An, nhắn với bảo vệ cho họ vào.
Năm phút sau. Có tiếng xe ô tô dừng lại trước cổng biệt thự. Hắn nhanh chóng ra ngoài. Quả nhiên là tay chân của La lão đại.
- Kha ảnh đế. Đây là quà cảm tạ mà Lão đại gửi tặng anh.
Hai tên vệ sĩ áo đen khinh hai thùng gỗ lớn, đặt xuống trước mặt Kha Hùng. Đồng thời, một chiếc va li màu bạc cũng được nhét vào tay hắn.
- Những thứ này là…
- Chỉ là cây nhà lá vườn thôi. Nếu Kha ảnh đế nể mặt lão đại của chúng tôi thì nhận lấy, đừng ngại.
Kha Hùng: “…”
- E hèm. Dù sao cũng cảm ơn các anh đã vất vả một chuyến. Tôi sẽ gọi điện cho La lão huynh, trực tiếp nói tiếng cảm tạ.
- Nhiệm vụ đã xong. Chúng tôi xin phép cáo từ.
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng rời đi. Kha Hùng nghĩ tới Tiểu An đang ở trong nhà, lại e dè quà tặng của Hồng Bang hội. Vì thế, tự mình tắt đi camera giám sát, ngay trước cửa biệt thự, mở quà tặng ra xem.
Đầu tiên là chiếc va ly. Không nhìn thì thôi. Nhưng vừa nhìn đã muốn đau tim. Nguyên một va li đầy ấp đô la. Đếm qua, cũng phải hai triệu tròn chẵn.
- Kha Hùng choáng váng. Lập tức đóng va li lại. Tiếp theo, hắn mới mở thùng gỗ lớn thứ nhất.
Mới đầu, nhìn một lớp rơm thật dày bên trên phủ kín, Kha Hùng cũng thật nghĩ đây là “cây nhà lá vườn” theo nghĩa đen. Đến khi, lớp rơm được lấy xuống, hai chân hắn lảo đảo. Tim đập bộp bộp thật nhanh.
Thùng gỗ này chứa mười thanh súng trường AK 15 nguyên đai nguyên kiện.
- “Cây nhà lá vườn” của Hồng Bang hội… đúng là… đủ kinh hãi thế tục. - Kha Hùng vừa hoảng sợ, vừa kích động. Cảm xúc lên xuống nhấp nhô.
Thùng gỗ thứ hai, đúng như dự đoán của Kha Hùng. Là một thùng đạn dành cho súng Ak, cỡ 5,45x39 mm và 7,62x39 mm. Số lượng này, phải đến ngàn viên.
Kha Hùng hít sâu một hơi. Đóng nắp kỹ càng, sau mới gọi Tiểu An ra hỗ trợ, đưa lên phòng.
Tiểu An tung tăng cầm chiếc va ly màu bạc. Hồn nhiên không hay biết thứ được chứa đựng bên trong.
- Hùng Ca. Thùng gỗ này chứa gì vậy?
- À, một ít đồ anh nhờ đồng bạn mua giúp. Em không cần quan tâm.
Kha Hùng cười cười. Có một số chuyện, hắn không muốn cho Tiểu An biết rõ. Không phải không tin tưởng, chỉ là thời gian không thích hợp mà thôi.
Sau khi Tiểu An giúp đỡ ông chủ của mình vận chuyển thùng gỗ nặng trịch lên phòng ngủ thì trở về phòng, mở laptop, tìm kiếm thông tin về các quầy buôn bán thảo dược ở thành phố B.
Kha Hùng tranh thủ thời gian, cất hết mớ quà tặng đặc biệt vào không gian. Sau, mới đánh điện thoại cho La Bân.
Điện thoại mới đổ hai chuông đã nhanh chóng có người tiếp nhận.
- Thế nào? Nhận được đồ rồi chứ.
- La lão huynh. Cho dù muốn cảm tạ, cũng đâu cần mạnh tay đến thế. Tôi đây bị dọa không ít nha.
- Ha ha. Kha huynh đệ yên tâm. Hồng Bang hội chúng tôi, cái gì có thể thiếu chứ mấy thứ đó thì không. Mạng của con trai, con gái La Bân này, đáng giá gấp nhiều lần hơn thế.
Kha Hùng rơi lệ. Biết là Con trai, con gái hắn đáng giá, đâu cần khoe mẽ như vậy. Nhưng dù sao, Kha Hùng cũng không thể trả lại. Hắn đúng thật rất cần Vũ khí và tiền mặt để xây dựng thế lực. Còn luật pháp gì gì ấy… mạt thế tới, nào có ai rảnh để lo.
Nói chuyện với La Bân thêm một lát. Kha Hùng cúp điện thoại. Tranh thủ vào không gian, sắp xếp lại mớ thảo dược và vũ khí đã chuyển vô. Hắn nhìn sương mù bốn phía xung quanh, trong lòng suy đoán một hồi. Lại thử đột phá bức tường vô hình, nhưng thất bại.
Kha Hùng càng tin tưởng, diện tích không gian bên trong Phật Ngọc, liên quan thật lớn đến tu vi, thực lực của bản thân mình.
………………………………………………………………..
Cầu nguyệt phiếu a…!
Thân ái!