Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi. Hai người này đã gom được hơn hai mươi tấn gạo. Mười tấn ngô, mười lăm tấn khoai lang, khoai tây. Với số lượng này, căn cứ bọn họ có thể trôi qua trong vài năm. Đó là chưa tính tới năm ngàn gói mì tôm của Tóc Húi Cua, cùng một đống lớn bánh, kẹo và đồ ăn vặt mà Quách Ngữ gom góp được.
Kha Hùng âm thầm thu lấy tất cả mọi thứ vào không gian phật ngọc. Ngoài mặt, chỉ nói với đám Trần Tiểu An là đã chuyển đến hầm ngầm của căn cứ. Bọn họ cũng không tiếp tục truy hỏi. Kha Hùng nhẹ nhõm thở ra.
Thời gian tiếp theo. Kha Hùng thỉnh thoảng vẫn cho người gom góp vật tư. Còn hắn thì dốc hết tiền của còn lại để thúc đẩy việc xây dựng căn cứ ở thành phố E. Thậm chí, căn biệt thự tại khu Thiên Thảo này cũng đã được bán đi. Truyền thông của nước Z một lần, lại một lần rung động.
“Kha ảnh đế bán nhà, xây phim trường”.
“Vì nghệ thuật, Kha Hùng tay trắng lại hoàn trắng tay.”
...
Từng cái tiêu đề liên quan tới Kha ảnh đế liên tục chiếm giữ vị trí hot search…. Vì thế, mặc dù không nhận phim mới. Kha Hùng hồng vẫn cứ hồng, thành công khiến cho Cao Thắng và công ty Nam Á hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cảm giác của bọn họ, chính là trước mắt có nguyên một cái bánh pizza to đùng, nhưng chỉ có thể nhìn mà chẳng thể ăn. Haiz…
Đối với những tin tức này, Kha Hùng lại chẳng buồn để ý. Hắn mặc kệ việc Hoàng Nhược Hi trở thành ảnh hậu. Càng không quan tâm tới chuyện Đỗ Thế Hào và tập đoàn Đỗ Thị bị điều tra vì có liên quan đến vụ nổ súng tại công xưởng bỏ hoang của thành phố C.
Với địa vị và quyền lực của Phùng Hạo. Đỗ Thế Hào chỉ gặp chút trắc trở. Nhưng chắc chắn, hắn sẽ bình an vượt qua. Sức mạnh của tiền tài và quyền lực, bất cứ thời đại nào cũng không thể xem thường.
…………………………………………………………………………
Thoắt cái, đã tới tháng sáu, năm 2020.
Kha Hùng ngồi trong không gian pháp bảo, ngâm thảo dược. Tập trung tinh thần, điều khiển khí lưu trong cơ thể vận chuyển và đếm từng lượt chu thiên.
Chu thiên thứ một trăm sáu mươi.
…
Chu thiên thứ một trăm bảy mươi.
…
Chu thiên thứ một trăm tám mươi.
…
Chu thiên thứ một trăm chín mươi.
…
Hai trăm chu thiên.
Ầm…
Tiếng nổ quen thuộc lần thứ ba vang lên trong cơ thể. Cả người Kha Hùng run rẩy, sau một hồi co giật lợi hại. Đau đớn mới tựa như thủy triều, ồ ạt rút đi.
Hơn năm phút sau. Hắn từ bồn gỗ nhảy ra. Nhìn thứ dược thủy màu xanh đã chuyển thành màu xám nhạt, khóe môi khẽ câu lên. Luyện thành Kim Thân Hỗn Độn Quyết tầng thứ ba. Kim Nhĩ – cũng chính là thính giác được cường hóa. Có khả năng nghe được hạ âm, siêu âm và cả những âm thanh trong khoảng cách 3.2 ki lô mét mà hắn quan sát được.
Kha Hùng hoan hỉ một hồi.
Sau khi mặc quần áo vào, hắn bắt đầu đi kiểm tra phần không gian vừa được mở rộng.
Không gian phật ngọc, ngoại trừ tòa nhà bằng đá, dòng suối dồi dào nước, không bao giờ cạn và một cây lôi châu lá bạc, quả tím, năng lượng dao động thành từng đường lượn sóng, ẩn hiện xung quanh. Những nơi khác, nếu không là ruộng thảo dược thì cũng là lương thực và vật tư. Nhìn bề bộn đến không chịu được.
Sương mù rút đi, để lại chỉ là mặt đất trống trơn, không có gì đặc biệt. Kha Hùng hơi hơi thất vọng. Nhưng nghĩ lại, ít ra, còn có thêm chỗ chất đồ. Vì thế, tâm trạng lại lạc quan, vui vẻ hẳn lên, mang theo sự háo hức, chạy vào tòa nhà bằng đá, leo lên lầu hai. Muốn tìm kiếm cầu thang dẫn lên căn phòng của lầu ba còn lại.
Ngoài ý muốn, chính là lầu ba của tòa nhà bằng đá vẫn không có dấu hiệu khai mở. Kha Hùng nhíu nhíu đôi mày kiếm, vẻ mặt trầm lắng, suy tư.
- Xem ra, tu vi hiện tại của ta vẫn không đủ. Còn phải cố gắng nhiều hơn mới được.
Thu xếp tốt bản thân mình. Kha Hùng lắc người ra khỏi không gian. Đám người Trần Tiểu An cũng đúng lúc từ bên ngoài trở lại. Phòng khách lớn dưới lầu rộn rã tiếng nói cười. Hắn nhanh chóng bước xuống.
- Chuyện gì mà vui vậy?
- Hùng Ca. Tin tức của anh đã bị đá khỏi hot search. Em xin thành thật chia buồn.
Chu Phong vẻ mặt đau khổ như người bị thất tình, nhìn Kha Hùng lên tiếng.
- Đừng khiến anh buồn nôn bằng vẻ mặt kinh tởm của cậu.
Quá đã kích người. Lần này, trợ lý Chu bi thương thật sự.
- Hùng Ca. Hot search hiện tại là “Tranh đoạt hồng nhan, “Đại Gia Mì Tôm” PK Đỗ tổng”. Vụ này rùm beng đến nổi, các anh hùng bàn phím đã biên soạn một nghìn lẻ một manga cho kết cục. Anh thật sự không xem à?
Quách Ngữ thấy Chu Phong đáng thương, liền mở miệng giải thích. Đổi lấy ánh mắt nóng bỏng của Chu trợ lý, còn có một đôi nhãn cầu ẩn ẩn hình viên đạn của đại ca nhà mình.
- Đại gia mì tôm? Lại một người mới Debut à?
- Hùng Ca. Chính là cái tên Tóc Húi Cua, tặng cho mình năm nghìn gói mì tôm lúc trước đó. Họ Lê thì phải.
- Ờ.
“Ờ” là thế nào? Trần Tiểu An khó hiểu vì thái độ của thần tượng nhà mình.
- Hùng Ca. Câu chuyện này quá máu chó. Tóc Húi Cua và Hoàng Nhược Hi cùng Đỗ Thế Hào đều cột thành một mối. Ngay tại phim trường, họ thật sự choảng nhau a.
Chu Phong vừa giải thích, vừa nở nụ cười đầy hàm ý.
Kha Hùng nhìn bọn họ. Trên mặt không lộ ra cảm xúc. Đến khi mọi người đều cho rằng hắn ngủ gục thì hắn đột ngột lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng, như tiếng gió trôi qua ngoài cửa sổ.
- Nếu mọi người quá rảnh. Từ ngày mai, bắt đầu tham gia huấn luyện.
- Hùng Ca. Anh đang nói đùa?
- Chu Phong. Cậu phải hiểu. Trong mạt thế, người không đủ thực lực, chỉ có thể trở thành gánh nặng cho đồng đội. Vì vậy, không ít kẻ bị người bên cạnh đẩy ra ngoài làm mồi cho zoombie. Đừng nghĩ rằng ai cũng may mắn thức tỉnh dị năng. Cậu và tôi đều không ngoại lệ.
Lời lẽ của Kha Hùng rất nghiêm túc. Kết thúc của hắn, Chu Phong và Trần Tiểu An trong kiếp trước, có kẻ nào không phải tận mắt nhìn thân thể của mình tan xương nát thịt trong biển tang thi. Đau đớn, tuyệt vọng đến tận cùng. Hắn kiếp này, không muốn trải qua, và cũng không cho phép nó xảy ra thêm một lần nào nữa.
Không khí xung quanh một mảnh im lặng.
Dạo này, cuộc sống quá tốt. Khiến cho đám người Chu Phong trở nên chủ quan. Trong mắt Kha Hùng, đây chính là điều tối kỵ.
- Hùng ca. Em đã hiểu. Em sẽ nghiêm túc huấn luyện. Vì bản thân, cũng là vì tất cả mọi người.
- Em cũng vậy.
Lời của Chu trợ lý được mọi người hưởng ứng nhiệt liệt. Đó cũng là tiếng lòng của bọn họ. Chỉ là do Chu Phong nhanh nhảu cướp lời.
Kha Hùng không đáp lại. Hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Trời xanh mây trắng, một mảnh thanh thiên, còn được mấy ngày để nhìn ngắm? Mạt thế kiếp trước, đến tận cùng là thế nào? Liệu nhân loại có thể khôi phục được văn minh của mình, hay vĩnh viễn chìm trong hắc ám vô biên?
Trong đầu Kha ảnh đế có cả vạn câu hỏi vì sao. Đám người Chu Phong nhìn thấy hắn suy nghĩ tới ngẩn ngơ, cũng không đành phá vỡ. Cho nên, bầu không khí xung quanh, nhất thời vô cùng vi diệu.
Bất chợt. Điện thoại di động của Kha Hùng đổ chuông. Nhìn thấy người gọi đến là Nguyễn Hạ. Hắn bấm nút nhận, vừa nói chuyện, vừa trở về phòng ở trên lầu.
- Nguyễn đại ca. Có chuyện gì à?
- Anh đã đến thành phố A. Gặp nhau đi!
- Được. Em cũng có chuyện muốn nói với anh. Anh cứ lái xe thẳng đến khu Thiên Thảo. Em đang ở nhà.
………………………………………………………………………..
Kha Hùng đã cân nhắc rất nhiều. Hắn muốn mang chuyện tận thế nói với Nguyễn Hạ. Tin tưởng thì tốt, còn không tin, cứ coi như một chuyện đùa trong lúc nhàm chán của huynh đệ với nhau.
Trong lòng đã định. Nhưng khi Nguyễn Hạ thật sự xuất hiện trước mặt hắn. Kha Hùng lại không thể thốt thành lời.
- Anh đến cho cậu mượn tiền.
- Nguyễn đại ca. Anh…
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó. Anh nói rồi. Anh không có hứng thú với cậu. Để dành mà dỗ dành hoa cúc trắng của cậu đi.
Kha Hùng im lặng thở dài. Cái vị thiếu tướng quân đội này. Tế bào thần kinh không biết được cấu tạo thế nào? Một chút cảm động cũng không cho người ta thể hiện.
- Nguyễn đại ca. Nếu em nói, toàn thể địa cầu đang chuẩn bị đối diện với mạt thế. Anh tin không?
Nguyễn Hạ trợn mắt nhìn Kha Hùng. Sau vài giây, hắn bắt đầu bùng nổ.
- Con mẹ nó. Anh biết là sự nhiệt tình của anh làm cho cậu cảm động. Nhưng đến mức độ bịa ra một thông tin vớ vẩn như vậy để anh đây hoảng loạn. Cậu cũng quá đen tối rồi.
Kha Hùng cười cười. Đợi cho Nguyễn Hạ ngồi xuống, mới đem câu chuyện mà hắn đã bịa ra để giải thích về mạt thế sắp tới như khi nói với đám người Chu Phong, một lần nữa kể lại.
Nguyễn Hạ càng nghe càng nghiêm túc. Gương mặt góc cạnh, rắn rỏi đanh lại. Ánh mắt vô định. Nhìn Kha Hùng, nhưng lại giống nhìn vào viễn cảnh mạt thế ở tương lai.
- Nguyễn đại ca. Dù sao, đây là giấc mơ, là điềm báo của em. Anh tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao. Bởi vì em biết. Với thực lực của anh. Cho dù trong hoàn cảnh nào, vẫn có thể tự bảo vệ mình và làm nên một phen sự nghiệp.
- Cảm ơn cậu xem trọng. Nhưng chuyện này, quá huyễn hoặc, cũng quá bất ngờ. Anh cần phải suy nghĩ một thời gian. Anh đi trước đây.
Dứt lời, Nguyễn Hạ cáo từ rời đi. Trong lòng hắn mặc dù tin tưởng Kha Hùng, nhưng những người khác thì không. Hắn chỉ có thể tự mình hành động. Cuộc đời quả thật, cẩu huyết đến tận cùng.
Kha Hùng nhìn theo bóng dáng chiếc Hummer lái ra khỏi khu Thiên Thảo. Tâm sự nặng trĩu. Có được một huynh đệ như thế, còn cầu gì hơn. Chỉ hi vọng, Nguyễn Hạ sẽ nắm chắc thời cơ. Tương lai của mỗi người, đều do bản thân tự quyết định, không ai có khả năng lựa chọn thay mình.
……………………………………………………………………..