Tiếp theo, trong sự chờ mong của mọi người. Một miếng sắc dày khoảng một tất được nện mạnh vào lưỡi đao.
Rắc!
Lưỡi đao rung nhẹ, miếng sắt bị chém làm đôi. Khán giả kích động, hò reo. Nụ cười của Mc tươi hơn hoa nở.
- Giá khởi điểm. Một trăm nghìn USD.
- Một trăm mười nghìn.
- Một trăm hai mươi nghìn.
- …
Nhiều cái giá lần lượt được hô lên, đuổi theo nhau. Bầu không khí càng lúc càng nóng lên, càng lúc càng náo nhiệt.
- Hai trăm năm mươi nghìn. – Kha Hùng tùy ý hô lên một tiếng.
Đỗ Thế Hào nhìn hắn, hất hàm: Ba trăm nghìn.
- Ba trăm mười nghìn. – Kha Hùng mỉm cười, bộ mặt tuấn mỹ mang theo chút đắc ý, vô lại.
Mùi thuốc súng giữa hai người họ, thoắt cái lan tràn bốn phía xung quanh. Nguyễn Hạ ngồi chính giữa, hai mắt trợn ngược lên, gương mặt méo mó phát tội.
Hoàng Nhược Hi: “…”
Kha Hùng mới đầu còn cho là Đỗ Thế Hào sẽ nhanh chóng từ bỏ, nhưng không ngờ, hắn lại liều mạng hét giá, không tha. Không biết vì Đỗ Thế Hào chướng mắt bản thân hắn nên kiên quyết khó dễ, hay là vì thanh Cổ Nhẫn đao thật sự ấn tượng. Hoặc cũng có thể là cả hai?
Nếu có thể đọc được suy nghĩ của Kha ảnh đế lúc này, Đỗ Thế Hào sẽ vỗ tay khen ngợi. Mặc dù hắn không có đam mê với vũ khí lạnh. Nhưng, nếu có thể đoạt được, vừa làm quà cho ông ngoại, vừa hạ bệ được Kha Hùng. Một mũi tên trúng hai đích, sao có thể cho qua?
Con số lên tới năm trăm nghìn đô la. Ngoại trừ Đỗ Thế Hào và Kha ảnh đế còn tiếp tục dây dưa, Những người khác đều ngồi đần một bên, tọa sơn quan hổ đấu.
- Năm trăm mười nghìn.
- Năm trăm năm mươi nghìn.
- Năm trăm sáu mươi nghìn.
- Sáu trăm nghìn. – Đỗ Thế Hào gần như là nghiến răng nghiến lợi thốt ra.
Kha Hùng thấy hắn sắp sửa bùng nổ. Ha ha cười:
- Chúc mừng Đỗ tổng đạt được bảo đao.
Đỗ Thế Hào tức giận muốn thổ huyết. Cảm giác thắng lợi không hề sung sướng như trong tưởng tượng. Giống như bản thân bị gài bẫy. Âm thầm đem ba đời tổ tông Kha Hùng, mắng qua một lượt.
Nguyễn Hạ co quắp khóe môi. Nhìn huynh đệ của mình khí định thần nhàn. Trong lòng nguyền rủa một ngàn lần câu “Âm hiểm”. Hắn rút ra một bài học kinh nghiệm: “Đừng bao giờ đắc tội vị ảnh đế mặt người dạ thú này”.
- Nguyễn đại ca. Dường như anh có ý kiến với em?
- Càng thân thiết, anh càng thấy tiết tháo của cậu mất dần.
- Cảm ơn anh khen tặng.
Nguyễn Hạ than trời. Tuyệt thế võ công “Mặt dày vô địch” đã được Kha ảnh đế luyện đến cảnh giới cao siêu. Bội phục. Bội phục.
Cổ Nhẫn đao, cuối cùng được Đỗ Thế Hào dùng Sáu trăm nghìn USD đoạt đến tay. Kha Hùng mặc dù hứng thú với món vũ khí này. Nhưng mà, hắn lại nghĩ tới tầng hai, tầng ba của tòa nhà bằng đá bên trong không gian cổ ngọc còn chưa được mở ra. Nếu đã có đao pháp, chắc hẳn không thiếu vũ khí thích hợp kèm theo đâu nhỉ?
Trước mắt cần tập trung kinh phí để mua lương thực và xây dựng căn cứ ở thành phố E. Nóng nảy nhất thời. Không đáng. – Kha Hùng tự động viên chính bản thân mình.
Thanh Cổ Nhẫn Đao này thay thế cho Phật Ngọc được mang ra đấu giá ở kiếp trước. Những vật phẩm còn lại, đối với Kha Hùng đều không mới lạ. Vì thế, kết quả sau cùng. Hắn và Nguyễn Hạ “tay trắng” rời khỏi khách sạn Đế Vương.
Sau khi trở lại biệt thự ở khu Thiên Thảo, Nguyễn Hạ chỉ ngồi một lát rồi lái chiếc Mercedes S 350 AMG rời đi.
Sáng sớm hôm sau. Kha Hùng quyết định mang Trần Tiểu An và đám người Chu Phong đến thành phố E. Cả đám chất hết lên chiếc Hummer, nghênh ngang phóng đi trên quốc lộ.
Hành trình từ thành phố A đến thành phố E hơn năm trăm cây số. Kha Hùng vừa lái xe, vừa chỉ Trần Tiểu An cầm bút đỏ, khoanh tròn vào những vị trí đặc biệt trên bản đồ. Đa phần đều là cây xăng, siêu thị, trung tâm thương mại, chợ nông sản, chợ hải sản….
Hắn đã quyết định. Sau khi tận thế, sẽ mang đồng đội càn quét những nơi này.
Tới thành phố C. Kha Hùng chọn một khách sạn năm sao, dừng xe lại. Để mọi người tranh thủ nghỉ ngơi.
Đêm đến, đợi tất cả ngủ say. Kha Hùng lần nữa cải trang kín mít, đón taxi, chạy đến văn phòng thám tử Ngạo Thiên.
Lão Hắc đẩy tới trước mặt hắn một bao hồ sơ thật dày, hời hợt nói.
- Đây là tư liệu về Đỗ Thế Hào và tập đoàn Đỗ Thị. Anh xem thử đi. Sẽ có không ít bất ngờ.
Kha Hùng lật giở từng trang tài liệu, xem xét cẩn thận. Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi để xuống, cười lạnh:
- Không ngờ, tập đoàn đầu tàu của thành phố A lại có nội tình thế này.
- Đúng vậy, kinh doanh bất động sản, thiết bị điện tử và xe ô tô đều là mặt ngoài. Buôn lậu mới là lý do khiến họ phất lên nhanh chóng.
- Thành phố C, lắm sông nhiều rạch. Đúng là nơi lý tưởng để xây dựng kho hàng. Hơn nữa, vị trí mà họ lựa chọn, quả nhiên, đủ bí ẩn, không ai có thể nghi ngờ.
Kha Hùng nói xong, đưa mắt quan sát vị thám tử trước mặt mình. Bằng thực lực đơn lẻ của cá nhân hắn mà có thể tra được những thông tin mật cấp độ này. Nhân tài hiếm có!
Lão Hắc làm lơ ánh mắt nghiên cứu, đánh giá của Kha Hùng. Hắn tiếp tục lấy một xấp hình trong ngăn kéo của mình, đặt lên mặt bàn, chậm rãi nói:
- Đây là hình chụp mới nhất. Nhìn thử đi!
Kha Hùng liếc sơ qua. Toàn bộ đều là ảnh chụp của Hoàng Nhược Hi và Đỗ Thế Hào với những cử chỉ mập mờ hoặc vô cùng thân mật. Nhìn trang phục, chắc chắn sau đêm Đấu Giá Cổ Vật ở khách sạn Đế Vương.
- Hai kẻ này, ai cũng không phải đèn cạn dầu. Vật hợp theo loài, quả nhiên là vậy.
…………………………………………………………………………
Từ văn phòng thám tử đi ra. Kha Hùng quyết tâm, đến kho hàng của Đỗ Thế Hào nhìn thử. Theo tư liệu mà Lão Hắc cung cấp, hôm nay là ngày mười lăm tây, toàn bộ hàng hóa đều đã cập bến, chất đống, chờ đợi được chuyển đến thành phố A.
Kha Hùng muốn tự mình điều tra. Vì thế, hắn chỉ đón taxi đi hơn nửa đường. Cách kho hàng chừng bốn kilomet thì xuống xe, dựa vào trang phục kín kẻ trên người, hòa mình vào bóng đêm, dựa vào tốc độ của đôi chân mà di chuyển.
………………………………………………………………………..
Kho Hàng của Đỗ thị được xây dựng bên bờ sông. Nhìn vẻ ngoài, là nhà hàng miền quê, kinh doanh những món ăn dân dã, lắm cây nhiều cối, có hàng rào bằng trúc bao xung quanh.
Cảnh sắc ban đêm càng khiến cho không gian nơi này yên tĩnh, nên thơ, thích hợp cho những đôi trai gái yêu nhau hò hẹn.
Chỉ là đêm nay, đã định sẵn là một đêm “giông bão”.
Trong bóng tối, một thân ảnh màu đen như u linh, lặng lẽ ẩn mình sau những tán lá, thân cây, tránh đi tầm quan sát của mấy chiếc camera, từ từ tiếp cận với khung tâm của kho hàng trong quán ăn dân dã.
Nhìn thấy cửa chính đóng chặt. Hắn khẽ nhíu mày, cúi nhặt một hòn đá, chọi mạnh vào hai cánh cửa. Sau đó, lắc người một cái, tại chỗ biến mất.
Hòn đá đập vào cánh cửa gỗ. Phát ra một tiếng “cốp”, khô khốc, nổi bật trong đêm.
Chưa tới vài giây, cửa mở, hai người đàn ông lăm lăm trường súng trên tay, vọt ra ngoài. Mắt láo liên đầy cảnh giác.
- Fuck. Còn tưởng là có người tập kích.
- Không có người là may rồi. Vào thôi.
Hai người đàn ông kiểm tra một vòng rồi quyết định trở lại bên trong. Nhưng mà, ngay khi bọn hắn vừa xoay lại, phía sau, tiếng gió rít lên. Cả hai vừa nhận ra nguy hiểm, trên cổ đã hứng chịu một hồi đau đớn vô biên. Bóng tối bao trùm, thân thể không còn tri giác.
Kha Hùng lách người ra khỏi không gian, tịch thu súng của chúng. Sau lại tiếp tục chơi trò ném đá giấu tay.
Lần này, hắn mạnh bạo hơn. Cùng lúc nhặt mấy cục đá to. Dùng sức mạnh của Kim Thủ. Ném thẳng vào bên trong.
Đùng… Đùng… đùng…
Âm thanh va chạm như tiếng đại bác liên thanh.
- Kẻ nào?
Một tiếng hét lớn như xé rách cả màn đêm.
Lại thêm năm tên đàn ông cầm súng chạy ra. Mặt người nào người nấy đều hung ác, khẩn trương, méo mó bị táo bón lâu năm không khỏi. Đến nhìn thấy hai tên đồng bọn nằm trên mặt đất không rõ sống chết và hai cánh cửa chính mở toang. Sự tức giận lập tức biến mất. Thay vào đó là một nỗi kinh hoảng, không thể diễn đạt bằng lời.
- Thành, Hổ… hai người sao rồi.
- Thành, Hổ?
Đáp lại tiếng gọi của bọn chúng, chỉ là một sự yên tĩnh đến quỷ dị. Một tên trong đó vội vã móc điện thoại, gọi đi.
Đám người còn lại, giữ chặt thanh súng trường trên tay, lên đạn, tỏa ra phía trước. Chỉ là, đối diện với bọn họ là bờ sông lộng gió, mặt nước từng dải sáng lượn sóng, lung linh. Ánh trăng xuyên qua tầng tầng kẻ lá, chiếu xuống mặt đất xung quanh. Khung cảnh bình dị, nên thơ, nào tìm ra nửa điểm khả nghi hay dấu hiệu của kẻ thù tấn công đột ngột.
Kha Hùng ở bên trong không gian Phật Ngọc, lợi dụng lúc bọn họ, người thì khẩn cấp gọi điện, kẻ thì rảo bước ngoài xa. Hắn ra khỏi không gian, nhẹ bước vào trong, thân thủ linh hoạt, không hề phát ra một tiếng động.
Qua khỏi cửa chính, đi thêm một khoảng là nhà bếp. Qua khỏi nhà bếp là nhà kho của quán ăn dân dã – kho hàng thật sự của tập đoàn Đỗ thị tại thành phố C.
Kha Hùng nhìn thấy sợi dây xích khóa cửa. Hắn cân nhắc một hồi, rồi vận dụng Kim Thủ, mỗi tay nắm một bên sợi xích, kéo mạnh.
Sợi xích dày cộp bị đứt làm hai. Cửa kho hàng nhanh chóng được khai mở. Hắn nhếch miệng cười. Vừa định tiến vào, bỗng nhiên sắc mặt khẽ biến.
Kha Hùng không kịp suy nghĩ. Động ý niệm, trốn thẳng vào không gian. Ngay lúc đó, tại vị trí của hắn, một viên đạn sượt qua, ghim thẳng vào cánh cửa nhà kho đối diện.
- Móa. Gặp quỷ rồi.
Tên vừa bắn súng cũng chính là kẻ đã nói chuyện điện thoại ngoài cửa chính khi nãy. Nếu không phải ông chủ kêu hắn lập tức quay lại kho hàng, hắn sẽ không phát hiện được kẻ đột nhập.
Nhưng mà, ai đó có thể giải thích. Người đang sờ sờ ra đó, chớp mắt liền biến mất, là sao?
……………………………………………………………………..