- Mục tiêu kế tiếp là bệnh viện Long Khoa.
- Kha lão đại. Nơi đó là địa bàn của Tang thi.
- Tôi biết. Cho nên, ai sợ chết không cần đồng hành.
Haha. Câu nói này chính là trực tiếp vả vào mặt nhóm các tiểu thư, thiếu gia đang đứng lấn cấn bên cạnh.
Đám Chu Phong đều nhìn vị ảnh đế đại nhân nhà mình, lặng lẽ dựng một ngón tay cái. Trình độ ác mồm của Hùng ca, càng lúc càng tăng lên. Hâm mộ a!
Kha Hùng nói xong thì lôi kéo bà xã hướng vị trí bệnh viện Long Khoa rời đi. Lão Hắc dẫn bốn huynh đệ của mình nhanh chóng theo sau. Chỉ là, vừa mới bước vài bước chân. Giọng nói của Phương Tuệ đã trỗi lên như ma âm đòi mạng.
- Lão Hắc. Ông không được đi theo bọn họ?
- Tại sao?
- Ông đã hứa sẽ đưa chúng tôi đến căn cứ. Không thể bỏ mặc giữa chừng.
Lời nói của Phương Tuệ thành công khiến cho Lão Hắc và bốn huynh đệ của hắn buồn nôn một trận.
- “Phương đại tiểu thư. Lúc đầu, vì nghĩ rằng chúng ta cùng một mục đích, chúng tôi mới đồng ý để mấy cô cậu đi theo. Nhưng suốt chặng đường này, các người không giúp đỡ được bất cứ chuyện gì. Ngược lại, không ngừng gây rối, la hét, ồn ào, đưa đến tang thi công kích.
Đã ăn của chúng tôi, đã uống của chúng tôi, lại còn muốn mệnh chúng tôi nữa. Giờ cô có tư cách gì ngăn trở huynh đệ chúng tôi muốn đi theo Kha lão đại? Các cô cậu tự lo cho mình đi, giống như lúc ở trong tiệm cắt tóc ấy”.
Đám thiếu gia, tiểu thư có phần xấu hổ. Đúng là bọn họ đeo bám theo Lão Hắc, không ngoài mục đích lợi dụng. Nhưng bị nói hoạch toẹt ra như vậy, trong lòng lại phi thường khó chịu. Vẻ mặt ai nấy hết xanh lại đỏ, liên tục đổi màu.
- Chúng tôi đi bệnh viện Long Khoa. Mấy người muốn đi cùng, không ai cản. Nhưng, nếu gặp nguy hiểm, cũng đừng trách bọn tôi thấy chết không cứu. Cáo từ!
- Lão Hắc. Chúng ta đều là đồng bào, đều là người máu đỏ da vàng, không phải nên đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau sao?
- Muốn được người khác giúp đỡ thì mình cũng phải có tư cách đó mới được. Còn mấy người…
Bỏ lại một nụ cười khinh bỉ trên khóe môi. Nhóm Lão Hắc liền vội vã đuổi theo thân ảnh của Kha ảnh đế. Bỏ lại năm người Phương Tuệ đứng ngẩn ngơ, trên mặt đều là tức giận cùng không cam lòng.
………………………………………………………………………………..
Bệnh viện Long Khoa là bệnh viện đa khoa quốc tế của Thành phố E. Nơi này mặc dù có đội ngũ y bác sĩ tay nghề cao, lại có máy móc, thiết bị y tế hiện đại. Nhưng chi phí khám chữa bệnh đắc đỏ, không thích hợp với dân thường. Vì vậy, số lượng tang thi tại Long Khoa, mặc dù có nhiều cũng không quá đáng sợ.
Nhóm người Kha Hùng vừa tới cổng bệnh viện, đã thấy không ít tang thi lắc lư qua lại. Mỗi người một đao. Chỉ mười lăm phút sau đã mang tất cả ra tiêu diệt.
- Chu Phong. Cậu ở lại đào tinh hạch. Chúng tôi vào sảnh chính trước.
Kha Hùng phân phó cho Chu trợ lý một câu rồi dẫn hơn chục người còn lại tiến vào sảnh chính.
Sau cánh cửa thủy tinh, một đám zoombie tụm lại, thét gào. Kha Hùng quăng qua vài quả lôi châu. Cánh cửa nổ tung, bọn chúng lập tức banh xác.
- Kha lão đại. Món đồ chơi này đủ ấn tượng.
- Haha. Lão Hắc huynh. Xưng hô như vậy, có hơi ngại nha.
- Chúng tôi đầu nhập vào căn cứ của cậu. Gọi như thế cũng không quá đáng.
- Tùy mọi người.
Kha Hùng cười cười. Lưỡi đao trong tay lại không ngừng vung, hạ. Một đám đầu lâu hất tung lên rồi rơi xuống, lăn long lóc như dưa hấu dưới chân.
Trần Tiểu An và Quách Vũ, Quách Ngữ bên kia cũng mạnh mẽ không kém. Trần Nhật Tân mấy hôm nay được họ huấn luyện, dần dần cũng có phong phạm của “thợ săn”.
“Thợ săn” – ý chỉ những người lấy việc săn giết tang thi làm nhiệm vụ”.
Đi qua khu vực đại sảnh sẽ tới khu vực khám chữa bệnh ngoại khoa.
Bởi vì bác sĩ Hà đặc biệt nhờ vả. Kha Hùng hễ thấy máy móc, thuốc men gì đó đều thu, thu và thu.
Lão Hắc xem như đã kiến thức qua, vị Kha lão đại này không chỉ có chiến lực khủng bố, còn có thuộc tính lôi và thuộc tính không gian trân quý. Người như thế, vốn trời sinh vương giả. Hắn cảm giác như hiền thần gặp minh chủ. Trong lòng cao hứng vô cùng.
Hai giờ sau, đoàn người đã giải quyết xong toàn bộ Khu A gồm khoa ngoại và khoa nội. Họ bắt đầu băng qua sân lớn, đến khu B - Khoa sản của bệnh viện. Có điều, khi đặt chân vào tiền sảnh. Cả đám lập tức nhận ra, nơi này đặc biệt vắng vẻ, không khí quỷ dị, khác hẳn bình thường.
Kha Hùng nhíu mày, tiến lên trước, khiển khai Kim Nhãn quan sát một vòng. Lúc hắn quay lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
- Mọi người ra ngoài đợi. Không có tôi cho phép. Tuyệt đối không được vào.
- Hùng ca. Anh cẩn thận.
- Anh biết. Ngoan ngoãn ra ngoài chờ anh.
Kha Hùng nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Trần Tiểu An. Sau đó đẩy đẩy cô nàng lui lại phía sau. Lão Hắc và bốn huynh đệ của hắn trợn mắt há mồm, nhìn cặp đôi này show ân ái trước mặt bàn dân thiên hạ.
Chu Phong e hèm một tiếng. Bước tới, vỗ vai bọn họ.
- Cứ xem như không thấy. Thức ăn cho chó, ăn nhiều sẽ nghiện a.
- Chu đại ca, không phải anh cũng mất một năm mới luyện được tuyệt chiêu “nhìn như không thấy” đó sao?
- Đệch. Quách Vũ. Cậu không biết giữ hình tượng cho anh em gì cả.
- Ha ha.
Kha Hùng nhìn đồng đội an toàn rời khỏi khu B liền thở ra một hơi. Sau đó, hắn đồng thời mở cả Kim Nhãn và Kim Nhĩ, Kim Tốc dưới chân. Thân ảnh lóe lên, tại chỗ biến mất.
Khoa sản này vốn dĩ cũng có rất nhiều zoombie. Nhưng mà, những con zoombie ở đây đều bị tang thì mèo biến dị ăn thịt. Có lẽ trước mạt thế, đám mèo này do tên điên nào đó mang tới. Thật không thể dùng sự hiểu biết của phàm nhân để định nghĩa hết những hành động của đám đại gia tại bệnh viện này.
Nhóm tang thi mèo tập trung ở lầu hai. Lúc đoàn người Kha Hùng vừa xuất hiện, chúng đã ngửi thấy hơi. Vừa định xông xuống đây thì đã bị đôi mắt màu vàng kim và khí tức nguy hiểm của Hùng ca chấn trụ.
Giờ, Kha Hùng tấn công tới, bọn tang thi mèo vừa sợ hãi, vừa tức giận. Chúng đồng loạt giương vuốt, phóng tới. Những cái vuốt dài ngoẵng, bén ngót như lưỡi đao. Xoẹt qua xoẹt lại không khí, phát ra thanh âm khiến lòng người ớn lạnh.
Thanh Huyết Chiến Đao trong tay Kha Hùng xuất hiện, ánh sáng đỏ lóe lên. Đao khí ào ào bắn ra tứ phía xung quanh. Mục tiêu của nó chính là đám tang thi mèo đối diện.
Con mèo dẫn đầu cảm giác được nguy hiểm, hoảng loạn né tránh. Nhưng hai con ở phía sau thì không thoát khỏi, chân trước của bọn nó bị Huyết Chiến Đao chém rụng. Thanh âm gào thét, phẫn hận tràn ngập cả tòa lầu.
Con mèo đen dẫn đầu nhân lúc Kha Hùng chưa kịp thu hồi chiêu thức thì phóng lên, vọt xuống. Mấy cái răng nanh nhọn hoắc, sẵn sàng cắm phập vào cổ đối phương. Nhưng chưa đầy một giây sau, nó phát hiện ra, mục tiêu nó tấn công chỉ còn một hư ảnh màu đen. Còn người thật sự, đã cách nơi này hơn chục mét.
- Muốn đánh lén lão tử. Đám súc sinh chúng bây còn chưa có cửa.
Kha Hùng nhếch mép. Muốn so về tốc độ, bọn tang thi mèo này còn lâu mới đuổi kịp Kim Tốc của hắn. Lần nữa vung đao chém tới. Hắn giả đò đánh con mèo đen lãnh đạo. Nhưng đợi cho con vật né tránh. Thanh Huyết Chiến đao đã cắt ngang người của con tang thi bị rụng mất một chân.
Thân thể to lớn của con quái vật bị chia làm đôi, vẫn không mất đi sinh mệnh. Nó gào lên, nảy nảy phần đầu, muốn cắn vào chân của đối thủ.
Mèo cửu mệnh vốn đã đáng sợ. Tang thi mèo cửu mệnh lại càng là cơn ác mộng của các dị năng giả. Kiếp trước, Kha Hùng từng mấy lần suýt chết khi gặp phải một con như thế. Kiếp này, mới vài ngày sau thảm họa, hắn đã có “may mắn” cùng lúc đối diện với ba con.
Nửa phần trên của con quái vật mang theo chùm nội tạng, phóng tới vị trí của ảnh đế đại nhân. Hai bên trái phải là hai con tang thi mèo còn lại đồng loạt tấn công. Ba mặt của Kha ảnh đế lúc này đều giáp địch. Kha Hùng chỉ có thể trượt về sau, kéo dài khoảng cách. Trên tay, lôi điện màu tím lập tức xuất hiện, nhanh chóng bay về hướng lũ quái vật.
Thế đến của tia sét quá mạnh mẽ, mãnh liệt. Đám tang thi mèo vẫn còn quán tính trên thân, muốn tránh cũng chả kịp. Tử Kiếp Diệt Hồn lôi xuyên thẳng vào đầu lâu của bọn chúng. Phát ra tiếng nổ đùng đùng.
Đầu lâu vỡ nát. Có là đại la thiên tôn cũng phải chết, huống gì tang thi mèo mới chỉ cấp hai.
Ba viên tinh hạch màu xanh bắn ra xung quanh. Bị Kha Hùng khẽ động Kim tốc dưới chân, hoàn toàn thu nhặt.
Giải quyết được ba con tang thi mèo. Kha Hùng dùng kim nhãn, kiểm tra lại một vòng tình trạng trong khoa sản. Lúc xác định mọi thứ đều an toàn, hắn yên tâm, thu hết máy móc, thiết bị y tế vào phật ngọc không gian.
…………………………………………………………………..