- Kha đại ca. Kha Lão đại. Đều là người nhà a.
Một tiếng hét vang lên. Tiếp theo, từ trong đám đông, bước ra ngoài hai người đàn ông. Ánh trăng chiếu xuống gương mặt của họ, làm nổi bật lên hai đôi mắt mừng vui, kích động.
Kha Hùng đen mặt, tức giận:
- Con mẹ nó. A Thành, A Hổ… Hai người trở lại mà không gọi điện trước một tiếng. Lão tử còn tưởng căn cứ bị người khác chiếm đoạt a.
A Thành, A Hổ bị chửi, bất đắc dĩ cười trừ.
- Cũng tính báo. Nhưng mà tín hiệu không liên lạc được. Ha ha.
Kha Hùng nghe họ nói, thò tay vào túi quần, lấy điện thoại kiểm tra. Quả nhiên, điện thoại không còn tín hiệu. Hắn thở dài.
- Chúng ta vào nhà rồi nói.
- Phải, phải!
Đoàn người dạt ra hai bên. Ba chiếc xe nhanh chóng lái vào trong.
Kha Hùng nhìn thấy những người mới đến đều dựng lều trại, tạm trú một bên thì hài lòng. Mặc dù đều là người quen. Nhưng nếu họ dám động chạm đến hai tòa đại lâu. Chắc chắc hắn sẽ không bỏ qua. Lòng người… khó đoán.
Nửa giờ sau. Dưới dự dẫn đầu của Kha Hùng và Trần Tiểu An. Mọi người đều tập trung đông đủ tại tầng một của Tòa đại lâu gần cổng ra vào.
A Thành hào hứng, giơ tay về phía đám người đứng sau lưng, lên tiếng:
- Lão đại. Anh nhìn xem. Họ đều là người mà anh sai em tìm đến. Trương Nhị, Ngô Đức, Nguyễn Đại Dương. Ba người này đều là nhân công từng tham gia xây dựng phim trường. Tay nghề rất ổn. Lại là người thành thật. Anh có thể an tâm.
- Ba người khác là Bác sĩ Hà, bác sĩ Hoa cùng y tá Liên. Trong đó, Bác dĩ Hà là bác sĩ ngoại khoa. Bác sĩ Hoa là bác sĩ sản khoa. Vài người phía sau chính là người nhà của họ.
…
Sau khi nghe A Thành giới thiệu qua một lượt. Kha Hùng mới cau mày, đầy thâm ý nói.
- Hai người trên chốt canh đâu?
- Tụi em ở đây…
Hai người bị điểm danh nhanh chóng len qua đám đông, xuất hiện trước mặt Kha Hùng. Vết thương trên tay đã được xử lý. Viên đạn chỉ sượt qua làm rách da. Băng bó một chút, không còn gì đáng ngại.
Hai thanh niên đứng trước mặt Kha Hùng, biểu tình hoang mang, sợ hãi.
A Hổ không đành lòng, tiến lên nói giúp.
- Hùng Ca. Hai người này là thợ điện. Tay nghề rất khá. Chỉ vì trời quá tối, họ nên mới không nhận ra anh.
Thật ra. A Hổ muốn nói là: “Con mẹ anh. Mặc nguyên bộ hắc y, đứng trong bóng đêm. Không phải ma quỷ cũng là phường đạo tặc”. Nhưng ngẫm đi ngẫm lại. Mấy lời như thế. Cũng nên giấu kín trong lòng. Ha ha.
- Vết thương thế nào?
- Dạ. Đã tốt lắm. Cảm ơn lão đại đã nương tay.
- Haiz. Coi như hai người xui xẻo.
Kha Hùng buồn cười nhìn họ. Sau mới đứng dậy. Ánh mắt nghiêm nghị, đảo qua tất cả một vòng.
- Hiện giờ, bên ngoài hỗn tạp. Quái vật đầy rẫy. Người yếu đuối sẽ không thể sinh tồn. Căn cứ của tôi mặc dù nhỏ. Nhưng sẽ không chứa chấp những người vô dụng, càng không dung thứ những kẻ phản bội hay những người có dị tâm.
- Đã rõ. Lão đại.
Mọi người đồng thanh, trăm lời như một.
Tiếp theo, Kha Hùng giới thiệu mấy người Chu Phong bên cạnh cho hai bên làm quen với nhau. Cũng phân rõ nhiệm vụ của từng người.
- “Trần Tiểu An là vị hôn thê của tôi. Cũng là chủ nhân của nơi này. Mọi người nhất định phải tôn trọng. Cô ấy sẽ phụ trách những việc liên quan tới cứu chữa bệnh trong căn cứ. Các y bác sĩ, nếu có khó khăn gì có thể liên hệ.
- A Thành, A Hổ sẽ phụ trách Nhiệm Vụ đường tại lầu hai. Quách Ngữ cẩn thận ghi chép toàn bộ thông tin người mới tới ở lầu một. Quách Vũ phụ trách huấn luyện kỹ năng chiến đấu. Chu Phong sẽ phân công công việc cho phù hợp.
Tôi muốn nội trong ngày mai. Căn cứ của chúng ta có thể đi vào quỹ đạo.
Khi nào có dị năng hệ Kim và Hệ Thổ. Chúng ta sẽ xây dựng phòng ốc cho tất cả các hộ gia đình. Còn tạm thời, mọi người chia nhau tạm trú bên trong đại lâu này”.
…
Kha Hùng phân phó xong mọi việc thì dẫn theo Trần Tiểu An về Trụ sở chỉ huy. Hắn thấy trong người bắt đầu không khỏe. Đây có lẽ là dấu hiệu để thức tỉnh dị năng.
- Tiểu An. Trong ba ngày tới. Mọi việc ở căn cứ này phải nhờ em và bọn Chu Phong. Cẩn thận để ý những người mới tới. Nhất nhất đều phải cẩn thận, đề phòng.
……………………………………………………………………….
Kha Hùng vốn dĩ nghĩ là quá trình phát sốt cũng chỉ ba ngày như kiếp trước. Nhưng thực tế, hắn lại phát sốt đúng năm hôm.
Nhìn từng tia lôi điện uốn lượn quanh đầu ngón tay. Kha ảnh đế nhíu nhíu mày khó hiểu.
- Lôi điện của người ta màu trắng. Còn lôi điện của mình lại màu tím. Quá khác biệt rồi.
Thật ra. Lôi điện màu tím là thứ lôi điện mạnh nhất, còn có tên gọi là “Tử kiếp diệt hồn lôi”. Nó chính là thiên địch của những thứ dơ bẩn, u ám trên khắp thế gian. Đối với linh hồn cũng có khả năng tru diệt.
Kha Hùng thức tỉnh được thứ lôi thuộc tính khủng bố như thế, không chỉ liên quan đến thể chất của hắn, còn liên quan tới công pháp Kim Thân hỗn độn quyết và nước suối trong không gian phật ngọc.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một hồi, Kha Hùng tự cho đây là thuộc tính biến dị. Chỉ là không biết, đối với đám người Trần Tiểu An, sau khi thức tỉnh dị năng lại sẽ thế nào?
Câu hỏi này của Kha ảnh đế, ngay từ lúc ra khỏi phòng đã có đáp án. Nhìn đám người Quách Vũ và Chu Phong đang luyện tập trong sân dã chiến. Ánh mắt hắn thoắt cái trợn trừng, mồm há to kinh ngạc.
- Móa, cái này đâu phải luyện tập cận chiến, bọn họ rõ ràng là đang giao đấu dị năng a.
Quách Vũ kiếp này không phát triển dị năng lực lượng mà là dị năng hệ băng. Từng lưỡi đao băng lạnh lẽo, xuất hiện giữa không trung rồi xé gió lao đi, tấn công về hướng Chu Phong.
Chu trợ lý vẻ mặt cợt nhã, đáng khinh nhưng bước chân lại như sử dụng lăng ba vi bộ, thoăn thoắt né tránh. Hắn, thế mà phát triển dị năng tốc độ.
Trần Tiểu An thấy họ chơi chán, liền phóng ta một vòi nước, úp xuống đầu của cả hai. Đám đông xung quanh ôm bụng cười to rồi hoan hô ầm ĩ. Ngay cả tiểu la lị như Quách Ngữ cũng đang tất bật cùng Trần phụ, Trần mẫu xới đất trồng cây.
Trần Phụ thức tỉnh dị năng hệ thổ. Trần Mẫu và Quách Ngữ là dị năng hệ mộc. Có điều, theo như Kha Hùng quan sát, dị năng hệ mộc của Quách Ngữ tràn đầy tính công kích. Còn dị năng của Trần mẫu lại rất ôn hòa.
Trần Nhật Tân cùng với ba người Trương Nhị, Ngô Đức, Nguyễn Đại Dương ở một bên khác, nỗ lực xây phòng.
Nam sinh viên của đại học thành phố E cùng Trương Nhị thức tỉnh dị năng hệ Kim. Hai người kia là dị năng hệ thổ. Cả bốn người đều cầm trên tay bản vẽ chi tiết, tỉ mỉ. Đây là thiết kế của phụ thân bác sĩ Hà, trước mạt thế, vốn là một kiến trúc sư có có tiếng trong nghề.
A Thành, A Hổ đi theo Kha Hùng cũng được một thời gian. Trong năm ngày mà hắn “bế quan”, hai người này cũng thức tỉnh được hai loại dị năng khác nhau. A Thành là hỏa dị năng. A Hổ lại là dị năng hệ lực lượng.
Tính sơ qua, chỉ trong một thời gian ngắn. Căn cứ hiện tại chỉ có hơn hai mươi người, nhưng tính luôn Kha Hùng thì đã có mười ba dị năng giả. Chuyện này thật đáng vui mừng.
Kha Hùng cảm thấy, cũng đến lúc ra ngoài làm nhiệm vụ rồi. Hắn khẩn cấp gọi mọi người tập trung, phân chia công việc.
Một canh giờ sau. Chiếc Hummer từ cửa lớn căn cứ chạy thẳng ra bên ngoài.
……………………………………………………………………………….
Thành phố E. Khu vực nội thành.
Một nhóm mười người đang giao chiến với hơn trăm xác sống. Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên có vết sẹo dài trên mặt. Hỏa cần trong tay hắn bay vù vù trong không khí, đập vào người đám zoombie.
Phía sau, bốn người đàn ông khác cũng thi triển dị năng. Mỗi lúc họ vung tay. Từng thanh kim loại như mũi tên, bắn thẳng vào mục tiêu. Lôi điện hóa thành tia chớp trắng cũng chen tới tấn công. Đầu của lũ Zoombie lần lượt nổ tung, óc trắng văng tứ tung, dính vào người, sền sệch như tàu hủ.
Năm người còn lại không có dị năng. Bọn họ là những người may mắn sống sót. Được Lão Hắc giải cứu, trên đường đưa tới doanh trại quân đội của thành phố E ở hướng Nam.
Nhìn thấy nhóm dị năng giả tập trung chiến đấu với đám zoombie. Trong mắt các vị thiếu gia đều lóe lên nồng nhiệt hâm mộ. Hai vị tiểu thư còn lại thì biểu tình sốt ruột, lo lắng nhìn đám tang thi kéo đến mỗi lúc một đông. Một người tru tréo la lên:
- Chết tiệc. Lão Hắc. Ông dẫn đường đến nào mà đưa chúng tôi vào biển tang thi thế này? Giết lẹ lẹ. Tôi đói bụng rồi.
Lão Hắc cả người ướt đẫm mồ hôi. Mắt hung dữ nhìn qua. Hắn thật muốn ném một quả cầu vào nữ nhân này. Nếu không phải suốt đoạn đường, ả liên mồm lải nhãi. Đám tang thi cũng không bị thu hút mà kéo tới, vây công. Hắn lãnh đạm nói:
- Mẹ kiếp. Nếu muốn nhanh. Mọi người có thể bước ra giết tang thi cùng lão tử.
Năm vị thiếu gia, tiểu thư đưa mắt nhìn nhau, có sợ hãi, có chần chừ, chỉ không có quyết tâm cùng dũng cảm.
Nói giỡn. Họ đều là con em thế gia của thành phố E. Từ lúc nào phải hạ mình, chiến đấu cùng đám tang thi gớm ghiếc. Thói quen được người tôn sùng, nịnh nọt ăn sâu vào tận xương máu. Dù đối diện với Mạt Thế, cũng không thay đổi. Nhất là cái ả ngực to não nhỏ - Phương Tuệ - Đại tiểu thư của tập đoàn Hồng Thịnh, con gái của Phương Thúc Mạnh.
……………………………………………………………………..