• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên kia. Quách Vũ và Chu Phong liên thủ, cũng khiến cho con sói còn lại bị thương.

Lúc Kha Hùng nhìn qua, thấy con vật này đang cắn vào chân của Quách Vũ. Trên lưng lại trúng phải một gậy toàn lực của Chu Phong. Cả người nó rung lên lợi hại. Khóe môi của Kha ảnh đế giật giật, vẻ mặt càng lúc càng lạnh lùng.

Ít lâu sau, hai người Chu Phong cũng thuận lợi mang con sói giết chết. Nhưng đối diện với ánh mắt vô cảm của đại boss, cả hai lại thấy cả người ớn lạnh, không có chút xít hưng phấn sau khi chiến thắng con mãnh thú của rừng xanh.

- Hàm răng của một số động vật biến dị và tang thi cấp cao. Có thể xuyên thủng cả khối sắt dày hơn chục tấc. Cho nên, hành vi vừa rồi của hai người… được gọi là tự sát.

Kha Hùng hờ hững nói. Xong, hắn chủ động thu xác mấy con vật trên mặt đất vào không gian.

Đám người Chu Phong trố mắt lên kinh ngạc.

- Hùng ca…. đây là?

- Ảo thuật đấy!

- Ảo thuật cái đếch. Có quỷ mới tin.

- Ừ. Các cậu chính là quỷ.

Giọng nói của Kha Hùng vô cùng nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn. Ngoại trừ Quách Vũ, bốn người còn lại, có ai trong mạt thế không phải đã từng chết qua. Nói họ là quỷ. Cũng không mấy khác biệt.

Bởi vì hôm trước đã mang một số chuyện về dị năng giả ra giới thiệu, bây giờ, cho họ biết sự hiện hữu của không gian sớm một chút cũng không có hại. Cứ xem như hắn thức tỉnh dị năng trước mạt thế. Tin tưởng bốn người này cũng không mang chuyện hệ trọng như thế nói ra.

Một đoàn năm người nhàn nhã trong rừng rậm như dạo chơi. Kha Hùng phụ trách dò đường, tìm kiếm mục tiêu. Bốn người còn lại bao vây, tiêu diệt. Tả Mộng Lâm không có dã thú lớn như voi, hổ, báo, sư tử. Nhiều nhất là lợn rừng, sói xám và mãng xà. Thỉnh thoảng, bọn họ cũng săn bắt được thỏ trắng với gà rừng. Mấy người Tiểu An và Quách Ngữ còn thu được khá nhiều linh chi và thảo dược.

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ Tả Mộng Lâm, đoàn người lại tiếp tục tiến tới Vu Lâm. Cánh rừng lớn cách căn cứ ngoài năm mươi dặm.

Kinh nghiệm thực chiến ngày càng gia tăng. Ngay cả Trần Tiểu An và Tiểu Ngữ hiện tại cũng có thể tự mình giết chết một con lợn rừng trưởng thành trong thời gian năm phút. Đây là kết quả ngoài ý muốn đối với ba người đàn ông cùng họ lăn lộn, chiến đấu mỗi ngày.

Thấm thoát, tháng mười hai đã đến.

Truyền thông nước Z sau một thời gian dài không có tin tức của Kha Hùng. Mọi người bị các tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi ngày ngày xuất hiện trên Hot Search thu hút, đâu còn nhớ gì tới một vị ảnh đế từng làm mưa làm gió trong lĩnh vực điện ảnh trước đây.

Ngoại trừ một người.

- Nguyễn đại ca. Sao hôm nay lại đến đây?

- Ặc. Có cảm giác cậu không hoan nghênh anh thì phải?

- Haha.

- Kha Hùng. Chỉ có năm người ở đây không an toàn. Mọi người theo anh trở lại thành phố C đi.

Nguyễn Hạ nói ra mục đích của mình. Kha Hùng nhìn hắn một hồi, sau khẽ thở dài, lắc đầu nói:

- Nguyễn đại ca. Em không muốn sống lệ thuộc vào quân đội. Em chỉ muốn ở tại nơi này, dựng nên một nơi đào nguyên thế ngoại. Bảo vệ những người mình quan tâm nhất. Còn thế gian biến đổi thế nào? Có liên quan gì đến em?

“Có liên quan gì đến em?” – Đúng vậy. Nguyễn Hạ từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường quân đội. Trách nhiệm và nghĩa vụ quân nhân đã hòa vào trong máu xương của hắn. Còn Kha Hùng, mặc dù cũng có quân hàm Thiếu Tá, nhưng đây cũng không phải là hắn mong muốn, càng không vì thế mà buộc hắn phải có trách nhiệm quân nhân.

Nguyễn Hạ ngẩn người ra một hồi, sau đó, lắc đầu cười khổ.

- Thôi được. Nếu ý cậu đã quyết, anh cũng không miễn cưỡng. Nhưng dù sao, cũng phải nhớ, cậu còn một người thân tại thành phố C.

- Có được người thân như Nguyễn đại ca. Còn cầu gì hơn?

- Nói hay lắm. Ha ha ha.

Hai người đàn ông đều thoải mái cười.

……………………………………………………………………….

Tạm biệt Nguyễn Hạ. Hôm sau, Kha Hùng lái chiếc Hummer, chở theo mấy người Tiểu An ra ngoài, tranh thủ tận hưởng thời gian yên bình cuối cùng trước mạt thế. Hắn cẩn thận ngụy trang một chút. Sau đó thì bất kể là khu vui chơi, nhà hàng, bãi biển… chỗ nào muốn đi là đi.

Hai người Trần Tiểu An và Quách Ngữ trổ hết bản lĩnh mua sắm của nữ nhân. Chỉ cần thấy những thứ cần thiết mà hợp mắt thì cứ mua, mua, mua. Không cần suy nghĩ, cũng chả phải tiếc tiền. Làm đại gia, đúng là quá tuyệt!

Kha Hùng nhìn bà xã vui vẻ như thế, tự dưng có cảm giác thành tựu.

Tối đến, hắn đưa cả nhóm tới “Vườn treo trên không” của thành phố du lịch, tranh thủ lúc mọi người rời khỏi, sáp tới bên cạnh Trần Tiểu An, nắm lấy bàn tay xinh như tác phẩm nghệ thuật của cô, đưa lên môi hôn nhẹ!

- Tiểu An. Chúng ta đính hôn đi!

- “…”

- Tiểu An. Mình đính hôn nhé!

Trần Tiểu An ngơ ngác. Có cảm giác như cả người đang nằm mộng. Mặc dù, trước giờ, cô luôn là fan não tàn của Kha ảnh đế. Thời gian chung sống, hai người càng lúc càng hiểu ý, cô cũng bị Kha Hùng thường xuyên đùa giỡn. Nhưng chưa bao giờ, dám có ý nghĩ, sẽ có một ngày, danh chính ngôn thuận, xuất hiện bên cạnh anh với tư cách Vị hôn thê.

Kha Hùng đột ngột “cầu hôn” thế này, cô như người bị lạc trên mây, mà trái tim nhỏ lại không khác gì chiếc lá lênh đênh, dập dềnh trên mặt biển.

- Tiểu An. Anh biết, hiện tại đột ngột cầu hôn, sẽ khiến cho em khó xử. Nhưng anh đảm bảo. Dù tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, anh sẽ mãi mãi là bến tựa cho em. Em chỉ cần đồng ý, cho anh một cơ hội là được rồi.

- Em… Em…

Trần Tiểu An lắp bắp. Cô thật sự muốn nói là cô không xứng… nhưng sao, lời tới miệng lại chẳng thể thốt ra.

Một giây tiếp theo. Trên bầu trời rực rỡ pháo hoa. Còn trước mắt cô, người đàn ông tuấn mỹ quỳ xuống. Một tay ôm bó hoa hồng thật to. Tay còn lại nâng một chiếc hộp hình vuông màu đỏ tươi. Bên trong là cặp nhẫn đính hôn lấp lánh ánh bạc.

- Tiểu An. Nhận lời làm vợ anh! Không dám cầu mong đời đời kiếp kiếp. Nhưng chỉ cần em đồng ý. Anh xin thề, một đời, một kiếp, một đôi người.

Trần Tiểu An nghe gò má mình bỗng dưng nóng hổi. Hai giọt lệ trong suốt từ khóe mắt trào ra, lời thốt ra từ miệng lại như vọng về từ nơi xa xôi vô tận.

- Em… đồng… ý!

Kha Hùng có được đáp án, hạnh phúc mỉm cười. Hắn đặt bó hoa vào lòng cô rồi lấy chiếc nhẫn bạch kim dành cho nữ, đeo vào ngón giữa bàn tay thon dài như búp măng, như bạch ngọc.

Sau đó, tới lượt Trần Tiểu An đeo nhẫn cho hắn.

Cả hai ôm lấy nhau, trao nhau nụ hôn quấn quít, si mê, triền miên vô tận. Mãi cho đến khi một thanh âm kinh ngạc và sợ hãi đột ngột vang lên.

- Móa. Chúng ta bỏ lỡ cái gì thế này?

- Phải. Em cũng hối hận vì vừa rồi mình rời khỏi.

Quách Ngữ trưng ra vẻ mặt tiếc nuối nồng đậm. Ngay cả người thành thật như Quách Vũ cũng xoa xoa cái cằm trơn láng của mình, chậm rì rì lên tiếng:

- Hèn chi. Nửa đêm Hùng Ca lại dẫn chúng ta đến nơi này uống cafe. Giữa chừng còn đuổi ba người chúng ta xuống đất. Quá phúc hắc, quá đen tối rồi.

Kha Hùng mặc kệ sự ai oán của mấy con cẩu độc thân này. Hắn ôm lấy eo bà xã của mình. Hai bàn tay đan lấy nhau, xòe ra trước mặt bọn họ. Ánh sáng phản chiếu từ đôi nhẫn không mạnh mẽ mà lại có thể đâm thủng mắt người.

- Lại bị phát thức ăn cho chó. Hùng ca. Xin hãy nghĩ tới cảm nhận của đám FA tụi em.

- Ha ha ha…

Cuối cùng cũng thuận lợi cầu hôn.

Sau buổi tiệc chúc mừng hoành tráng. Cả đám quyết định trở lại căn cứ, chờ đợi mạt thế xảy ra.

…………………………………………………………………………

Hai mươi tháng mười hai, chiếc Hummer chở đám người Kha Hùng trở lại thành phố E. Kết thúc chuyến du lịch cuối cùng của thế kỷ 21. Chờ đợi tận thế xảy ra.

Hai mươi ba tây. Sinh nhật của Trần Tiểu An. Kha Hùng tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ ở Trụ sở chỉ huy. Nguyễn Hạ gọi điện tới chúc mừng, cũng thuận tiện chửi mắng một phen vì người nào đó đính hôn mà không thông báo. Mặc dù lời lẽ kích động. Nhưng chỉ chiều hôm đó, trước cửa căn cứ, một chiếc xe tải chạy tới. Mang theo quà tặng của vị thiếu tướng bộ binh chủ lực thành phố C.

Kha Hùng nhìn một xe đầy ấp lương thực. Trong lòng cảm động lại có chút không rõ tư vị. Nguyễn Hạ quá có lòng. Tình nghĩa đó, khi nào mới có thể trả lại đây?

Sau khi tiễn đưa người của Nguyễn Hạ. Căn cứ bắt đầu đóng kính cửa. Toàn bộ mọi người rúc vào trong trụ sở chỉ huy, tập trung tại phòng khách trên lầu ba, theo dõi bản tin thế giới 24/24.

Kha Hùng lôi kéo Trần Tiểu An ngồi trên ghế salon, cầm bàn tay của cô lên, đưa vào mồm cắn mút, bộ dáng say mê như phê ma túy. Tiểu mỹ nhân bị nhột, khúc khích cười.

Chu Phong nhìn thấy, trong lòng đem tổ tông ba đời của Kha Hùng ra mắng chửi mấy lượt. Quách Vũ, Quách Ngữ mỗi người ôm một cái máy tính bảng lướt web. Tuyệt chiêu “Xem như không thấy” đã được hai huynh muội nhà này luyện tới mức xuất thần nhập hóa. Thỉnh thoảng, Quách Vũ còn nhìn Chu Phong bằng ánh mắt thương hại. Tự tìm ngược. Cũng đáng.

- Chu đại ca. Định lực quá kém. Cần rèn luyện a.

- Tiểu Ngữ. Em cũng bị lây nhiễm sự vô sỉ của bọn họ rồi.

- Ha ha.

…………………………………………………………………………

Haha. Vì "đua" cho kịp ba mươi chương để xét duyệt trong tháng mà ta nhiều đêm mất ăn, mất ngủ. Hi vọng bộ tiểu thuyết này sẽ được đọc giả hoan nghênh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK