Sau một hồi choáng váng, Thẩm Tuyết hoàn hồn lại, cô lồm cồm bò dậy. Lăng Trạch Hàn bắt đầu cởi áo ngoài ném xuống sàn, anh lại đưa tay tháo cà vạt ra, rồi đến từng chiếc cúc áo sơ mi cũng được anh thành thạo cởi ra. Cơ ngực rắn chắc,cơ bụng sáu múi tràn ngập hooc môn nam tính dần hiện ra trước mắt Thẩm Tuyết.
Cô vừa ngại vừa hoảng bắt đầu kêu lên:
- Trạch Hàn, anh... Anh định làm gì?
Lăng Trạch Hàn cười khẩy một tiếng, động tác cởi áo, tháo thắt lưng vẫn không hề dừng lại, anh thủng thẳng trả lời:
- Đương nhiên là làm cô rồi.
Thẩm Tuyết lùi lại sợ hãi,dáng vẻ đề phòng nhìn anh:
- Anh... Anh đừng có qua đây.
- Hừ, không qua thì làm sao mà làm được, chẳng phải cô luôn muốn tôi đụng vào cô sao? Tôi thỏa mãn cho cô,cô còn tỏ vẻ liệt nữ cái gì chứ.
Thẩm Tuyết yêu Lăng Trạch Hàn, cái cô muốn là anh thực sự yêu thương cô, trân trọng cô,chứ không phải là coi thường cô như thế này.
- Không, Lăng Trạch Hàn, anh không được làm vậy với em, anh đã đưa ba em vào tù rồi, anh khiến cho Thẩm thị phá sản, anh lợi dụng tình cảm của em, coi em như một quân cờ. Anh đã thành công khiến em đau khổ không bằng chết rồi, anh còn muốn như thế nào nữa. Hu... Hu...
Thẩm Tuyết khóc lóc kêu lên.
Đau khổ nhất chính là tình cảm chân thành bị đem ra đùa bỡn, bị người mình yêu nói không yêu mình.Cô thực sự rất yêu anh nhưng anh lại trao cho cô một trái tim lừa dối. Nước mắt lăn dài trên má, anh đã thay đổi thật rồi,anh không còn là Lăng Trạch Hàn của cô nữa.
Lăng Trạch Hàn nhìn xoáy sâu vào Thẩm Tuyết. Anh đã thay đổi suy nghĩ trước đó không đụng vào cô, anh muốn cô gái này, anh muốn lần đầu của cô, anh muốn là người đàn ông đầu tiên của cô,muốn cô phải khắc sâu kí ức của đêm nay khiến cô cả đời này cũng không thể nào quên được. Hận thù khiến Lăng Trạch Hàn nói ra những lời khiến Thẩm Tuyết càng tổn thương hơn:
- Cần gì phải yêu chứ, tôi chỉ cần thỏa mãn nhu cầu tình dục là được rồi. Cô là vợ tôi thì cô phải phục vụ chồng mình chứ. Đây là bổn phận của cô.
Lời anh nói làm tim cô đau nhói, anh chỉ coi cô là công cụ cho anh phát tiết,anh còn nhớ cô là vợ của anh sao?sao anh có thể tàn nhẫn vô tình như vậy.
- Anh có coi em là vợ của anh sao? Nếu anh đã không yêu em thì anh cũng đừng động vào em.
Không động vào cô sao? Anh lại cứ thích động đấy.
- Nhưng hôm nay tôi muốn cô, tôi nhất định phải có được cô, cô nên biết thân biết phận mà ngoan ngoãn nghe lời tôi,đã biết chưa.
Nói rồi Lăng Trạch Hàn kéo hai chân của Thẩm Tuyết rồi đè lên người cô khiến cô hoảng loạn:
- A, Trạch Hàn, anh đừng làm vậy.
Thẩm Tuyết mặc một chiếc váy liền thân, anh cũng không tốn sức gì dễ dàng đưa tay xé roẹt một đường dài. Nhìn theo chiếc váy bị rách, da thịt tuyết trắng của cô dần hiện ra trước ánh mắt nhuốm đầy dục vọng của anh. Không chần chừ thêm nữa, Lăng Trạch Hàn lại vươn tay tới chỗ cô một lần nữa.
- Á, không, hu... hu...
Tiếng vải vóc bị xé nát lại vang lên, chiếc váy Thẩm Tuyết mặc trên người đã rách nát không chịu nổi bị Lăng Trạch Hàn kéo ra rồi vứt xuống sàn nhà.
Trên người Thẩm Tuyết chỉ còn lại bộ đồ lót ren màu trắng, cô khóc lóc ôm lấy cơ thể che chắn lại nhưng cánh tay lại bị anh kéo ra giữ chặt sang hai bên ép xuống nệm giường, cả cơ thể cũng bị anh đè lên không thể giãy giụa.
- Hu.. Hu... Trạch Hàn,anh bình tĩnh lại đi, anh đừng làm em sợ.
Thẩm Tuyết thực sự bị dọa sợ, cô chưa từng trải qua chuyện chăn gối. Ai mà chẳng muốn lần đầu tiên của mình được chồng mình nhẹ nhàng,yêu thương chứ, anh lại thô bạo như vậy khiến Thẩm Tuyết sợ hãi không thôi.
Thẩm Tuyết thực sự rất đẹp, cô có dáng người hoàn mỹ,vòng eo thon nhỏ, làn da trắng sứ mịn màng, bộ đồ lót trắng mặc trên người càng khiến cô trở nên thuần khiết đến mê người. Khiến đàn ông nhìn vào chỉ muốn chiếm đoạt cô cho riêng mình.
Thực ra đây cũng là lần đầu của Lăng Trạch Hàn. Anh chưa từng lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào nhưng bản năng đàn ông thì lại vô cùng mạnh mẽ.
Trông thấy dáng vẻ yếu đuối, như con nai con hoảng loạn, rưng rưng nước mắt của Thẩm Tuyết, trên người cô lại chỉ còn duy nhất bộ đồ lót ren khiến cô trở nên quyến rũ hấp dẫn không thể tả. Lăng Trạch Hàn nhìn một màn này khiến máu nóng trong người anh sôi trào, anh thực sự rất muốn cô.
Lăng Trạch Hàn thầm chửi chính bản thân mình. Anh có một người vợ đẹp đến như vậy mà bấy lâu nay anh lại bỏ phí như vậy còn nhịn lâu như thế.
Lăng Trạch Hàn mặc kệ tiếng kêu van,khóc lóc của Thẩm Tuyết anh cúi người bắt đầu những cơn mưa nụ hôn rơi khắp trên người cô.
Đôi bàn tay thon dài nhưng hữu lực trượt khắp thân thể người con gái. Thẩm Tuyết cố gắng chống trả. Anh không yêu cô,không cần khi dễ cô như thế này.