• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là cô chưa ăn gì từ trưa đến giờ, cô vốn mang đến công ty anh hai phần thức ăn tính cùng anh ăn trưa tại văn phòng,không ngờ cơm chẳng được ăn còn bị tức giận cùng đau lòng đến no rồi.

- Em không muốn ăn. Em lên phòng nghỉ ngơi một chút,anh gọi đồ ăn đi, ăn xong chúng ta nói chuyện.

Cô vẫn còn một bụng những câu hỏi,anh cũng không vội vàng muốn giải thích cho cô, Thẩm Tuyết cảm nhận được thái độ của Lăng Trạch Hàn với mình đã thay đổi, anh đã không còn yêu cô như trước khi cưới nữa rồi. Có lẽ anh đã chán cô rồi.

Lăng Trạch Hàn thấy Thẩm Tuyết như vậy anh cũng không đành lòng nói ra sự thật khiến cô tổn thương, nhưng nếu anh không dứt khoát sẽ chỉ càng khiến cô tổn thương sâu sắc hơn.

Thấy sắc mặt cô ửng đỏ bất thường, bộ dạng mệt mỏi, Lăng Trạch Hàn đưa tay lên trán Thẩm Tuyết, nhiệt độ nóng truyền đến bàn tay khiến anh thoáng giật mình.

- Tuyết Nhi, em bị sốt rồi, sao có thể không ăn gì được, để anh đưa em lên phòng nghỉ trước, anh sẽ gọi bác sĩ đến ngay.

Thẩm Tuyết lùi lại tránh né bàn tay của Lăng Trạch Hàn, lãnh đạm trả lời:

- Không cần gọi bác sĩ, em không sao, em có thể tự lên phòng được.

Lăng Trạch Hàn sao có thể không nhận ra Thẩm Tuyết đang giận dỗi chứ. Anh tới gần bế phắt Thẩm Tuyết lên giọng nói đầy bá đạo không cho phép cô cự tuyệt:

- Không được, em đang sốt cao đấy, anh mang em lên phòng nằm nghỉ, trong nhà có thuốc hạ sốt nhưng anh không yên tâm, vẫn nên gọi bác sĩ đến thì hơn.

Một câu "anh không yên tâm" này của Lăng Trạch Hàn lại đánh vào lòng Thẩm Tuyết. Chẳng phải lúc trong văn phòng ở công ty còn thờ ơ lạnh nhạt với cô lắm hay sao? Đối với cô gái đó lại nhẹ nhàng như vậy, giờ bày ra dáng vẻ lo lắng cho cô là cho ai xem.

- Anh thả em xuống đi, em không chết trong nhà của anh đâu, anh không phải sợ.

Lăng Trạch Hàn bồng Thẩm Tuyết trên tay bước chân anh đang đi chợt khựng lại mấy giây rồi lại tiếp tục đi hướng phòng ngủ.

Anh đặt cô xuống giường, lấy nhiệt kế kẹp cho cô, lại đi lấy nước ấm chườm trán cho cô. Lấy nhiệt kế ra Lăng Trạch Hàn liền nhíu mày lại cô sốt đến ba mươi chín độ năm.

Thẩm Tuyết lúc này cảm thấy rất mệt mỏi, cô nằm xuống một lát rồi thiếp đi. Lăng Trạch Hàn xuống lầu gọi bác sĩ đến rồi vào bếp nấu cháo cho cô.

Một lát sau bác sĩ đến khám cho Thẩm Tuyết, cô mệt mỏi mở mắt ra lắc đầu.

- Tôi không muốn tiêm, xin đừng có tiêm tôi.

Bác sĩ dở khóc dở cười còn Lăng Trạch Hàn cũng ngây người nhìn cô, thì ra cô gái này lại sợ tiêm đến như vậy.

Anh đến bên giường nói:

- Uh không tiêm đâu, em nên uống thuốc hạ sốt vào, lát nữa ăn chút cháo là sẽ đỡ hơn thôi. Nếu em để bệnh nặng hơn nhất định sẽ phải tiêm đấy.

Biết cô sợ tiêm anh liền lấy ra làm cớ dọa cô sợ, cách này quả nhiên có hiệu quả.

Nghe Lăng Trạch Hàn nói vậy Thẩm Tuyết cũng thấy sợ lại có bác sĩ ở đây nên cô cũng không tiện chống đối,cô được anh đỡ ngồi dậy uống thuốc. Bác sĩ cũng hỏi han dặn dò những điều cần thiết rồi ra về.

Lăng Trạch Hàn bưng cháo đến cho Thẩm Tuyết,anh xúc một thìa đưa lên miệng thổi rồi định đút cho cô, Thẩm Tuyết liền quay mặt đi né tránh.

- Anh cứ để đó, em có thể tự ăn được.

Cô gái này nhìn xem đã ốm yếu như vậy nhưng tính cách lại rất kiên cường, cố chấp. Lăng Trạch Hàn thở dài:

- Tuyết Nhi,đừng giận nữa, cô gái em gặp ở văn phòng là bạn cũ của anh. Cô ấy vừa về nước nên đến thăm anh thôi.

Thẩm Tuyết nhìn Lăng Trạch Hàn, cái nhìn này lại giống như xuyên thủng những gì anh vừa nói.

- Vậy tại sao hai người lại ôm nhau?

- Đó chỉ là cái ôm xã giao mà thôi.

- Đó không phải.

Thẩm Tuyết trực tiếp ngắt lời Lăng Trạch Hàn.

Sao cô lại không nhìn ra được đó có phải là cái ôm xã giao không chứ. Cô gái đó gục đầu vào lòng anh bộ dạng như tìm lại được thứ đã mất, một chỗ dựa vững chắc, gương mặt đầy vẻ ỷ lại thẹn thùng. Còn anh cũng nhẹ nhàng mỉm cười dang tay ôm cô gái ấy chỉ đến khi nhìn thấy cô đi vào nụ cười mỉm ấy mới tắt rồi chuyển qua thái độ lạnh nhạt.

Anh đã từng dành cho cô nụ cười ấy, dáng vẻ cưng chiều, bao dung ấy. Cô yêu anh, rất yêu anh, cô luôn nhớ rõ từng cử chỉ hành động của anh. Dựa vào trực giác của một người phụ nữ cô biết chứ.

Bọn họ còn bình tĩnh không hoảng loạn khi thấy cô, như thể đó là điều đương nhiên họ vẫn luôn làm vậy, còn coi cô như một con hề đứng đó. Cảm giác chua xót khi nhớ lại cảnh tượng đó khiến Thẩm Tuyết lại không nhịn được, anh còn muốn lừa dối cô đến khi nào nữa.

- Trạch Hàn, nếu anh đã không còn yêu em nữa,nếu anh có người khác xin anh hãy nói thật cho em biết. Em sẽ rời đi, em không muốn sống trong sự lừa dối, sống trong sự ghẻ lạnh của anh. Con người em ghét nhất là lừa dối và phản bội, chúng ta bên nhau ba năm em nghĩ anh cũng hiểu rõ được tính cách của em.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK