- Đúng là phong cách của Lăng Trạch Hàn, ha... Mới kết hôn mà đã đi uống rượu rồi sao? Không phải là giận nhau với vợ đấy chứ?
Chuyện Lăng Trạch Hàn đăng ký kết hôn với Thẩm Tuyết, những người bạn thân của anh đều biết,chẳng qua là không biết mặt vợ của Lăng Trạch Hàn tròn méo ra sao vì Lăng Trạch Hàn chưa từng dẫn Thẩm Tuyết đi gặp bạn bè của anh. Cũng đến giờ tan tầm nên Tống Thiên Lỗi cũng rời công ty lái xe đến quán bar Thiên Đường gặp Lăng Trạch Hàn.
Thẩm Tuyết buổi trưa rời khỏi Lăng thị trong lòng đau đớn khó nhịn, cô đến công viên ngồi trên ghế đá một mình thẫn thờ suy nghĩ. Lăng Trạch Hàn đã giấu cô bao lâu rồi, kể từ khi kết hôn với cô xong anh liền lạnh nhạt thấy rõ. Người ta kết hôn thì có tuần trăng mật,có tân hôn vui sướng còn cô chỉ có phòng không lạnh lẽo. Anh thậm chí còn không đuổi theo cô khi thấy cô chật vật rời đi, anh chỉ bảo Lâm Tiêu đưa cô về nhưng cô đã từ chối.
Thẩm Tuyết muốn ở một mình, cô muốn suy nghĩ lại mọi chuyện. Lăng Trạch Hàn đột nhiên thay đổi khiến cho cô không kịp thích ứng. Ba cô còn đang trong tù, mẹ cô đã mất từ khi cô mới sinh ra, chỗ dựa duy nhất của Thẩm Tuyết lúc này chỉ có Lăng Trạch Hàn, ấy vậy mà anh lại không cần cô nữa.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Thẩm Tuyết. Hai giọt rồi ba bốn giọt, hình ảnh Lăng Trạch Hàn và cô gái đó ôm nhau vẫn luôn hiện lên trong đầu Thẩm Tuyết, cô ôm lấy ngực mình rồi nghẹn ngào khóc, bờ vai run rẩy cô đơn xen lẫn tủi thân. Cả một buổi chiều Thẩm Tuyết ngồi ở đó. Thỉnh thoảng có người đi qua nhìn cô nhưng không ai lại gần, họ đoán chắc lại là một cô gái thất tình nào đó rồi.
Lăng Trạch Hàn ngồi trong phòng bao nhâm nhi ly rượu trong tay, anh đã uống vài ly rồi. Khuôn mặt góc cạnh đẹp như tạc tượng, trầm mặc ngồi đó. Tống Thiên Lỗi cuối cùng không nhìn nổi nữa bèn hỏi:
- Trạch Hàn, cậu có chuyện gì vậy? Tự nhiên kéo tôi đến đây uống rượu rồi không nói gì. Chẳng phải cậu đang tân hôn sao? Không ở nhà với vợ cậu lại chạy đến đây? Hai người không phải vừa mới cưới hai tháng đã cãi nhau rồi đấy chứ?
Tống Thiên Lỗi hỏi ra một đống những thắc mắc trong lòng nếu còn nhịn nữa anh ta sợ sẽ nghẹn chết mất.
Đáp lại câu hỏi của Tống Thiên Lỗi là cái liếc mắt sắc lẹm của Lăng Trạch Hàn khiến Tống Thiên Lỗi lạnh gai cả người. Lăng Trạch Hàn xoay ly rượu trong tay trả lời:
- Bạc Hoan quay về rồi.
- Hả?
Lăng Trạch Hàn bất ngờ nói ra một câu khiến Tống Thiên Lỗi phải há mồm hỏi lại.
- Cậu nói Bạc Hoan quay về rồi sao? Chẳng phải cô ấy sang nước ngoài làm việc sao? Sao đột nhiên lại trở về. Hai người trước đó đã chia tay rồi còn gì?
- Cô ấy lần này trở về sẽ không đi nữa. Cô ấy nói muốn quay lại với tôi.
Tống Thiên Lỗi càng nghe càng kích động. Anh ta biết Bạc Hoan là ánh trăng sáng trong lòng Lăng Trạch Hàn. Bọn họ là thanh mai trúc mã, trong những năm tháng buồn tủi vì mất đi ba mẹ,Bạc Hoan đã luôn bên cạnh an ủi Lăng Trạch Hàn, giúp anh vượt qua khó khăn. Nhìn thái độ của Lăng Trạch Hàn Tống Thiên Lỗi nghĩ chuyện này rắc rối rồi đây.
- Trạch Hàn,cậu đã kết hôn rồi đó. Cậu định làm gì vậy hả?
Lăng Trạch Hàn cầm ly rượu nên uống cạn một hơi rồi trả lời:
- Tôi định ly hôn với Thẩm Tuyết, tôi kết hôn với cô ấy chỉ để trả thù cho ba mẹ của tôi. Cậu không biết đâu,chính ba của Thẩm Tuyết đã sai người gây tai nạn cho ba mẹ của tôi chỉ vì cạnh tranh trong làm ăn, tôi đưa ông ta vào tù đã là nhẹ nhàng lắm rồi.
Tống Thiên Lỗi bị đơ như cây cơ mất vài phút, anh ta không ngờ mình lại nghe được một tin tức lớn đến như vậy. Chuyện cẩu huyết gì thế này, ông trời ơi làm ơn đưa hai người bọn họ trở lại trái đất đi.
- Cậu... Trạch Hàn.. Cậu... Nói... Nói thật đấy à?
Lăng Trạch Hàn nhìn Tống Thiên Lỗi như một kẻ thiểu năng, ánh mắt ám trầm không trả lời dường như đã kết băng Tống Thiên Lỗi lại rồi.
Tống Thiên Lỗi giật giật khóe miệng, hít sâu một hơi tiếp tục hỏi:
- Thế nên cậu yêu và lấy Thẩm Tuyết là để trả thù gia đình cô ấy sao? Bây giờ Bạc Hoan quay về rồi nên cậu tính vứt bỏ Thẩm Tuyết để đến với Bạc Hoan ư?
Sao Tống Thiên Lỗi lại cảm thấy có mùi vị sở khanh ở đây nhỉ. Đây là tình cũ không rủ cũng tới trong truyền thuyết hay sao?