• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô gái này đáng tuổi con gái ông ta nhưng khẩu vị này đúng là rất hợp ý ông ta, nhìn thấy Thẩm Tuyết xinh đẹp như vậy trong lòng ông ta lại cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

- Tuyết Nhi phải không? Cháu tìm ta có chuyện gì sao?

- Chú Tân, cháu muốn nói với chú về việc của ba cháu, chú có thể dành cho cháu một chút thời gian được không?

Không khó khăn như những gì Thẩm Tuyết tưởng tượng, Tân Kỳ mỉm cười nhìn cô:

- Được chứ, nhưng giờ chú đang có việc gấp,để ngày mai đi, bảy giờ tối mai chú ở khách sạn Sangrina,chú có cuộc hẹn với đối tác lúc 6 giờ, khoảng bảy giờ sẽ xong, cháu cứ đến phòng 101 tìm chú lúc bảy giờ là được.

Thẩm Tuyết thấy Tân Kỳ đồng ý gặp mình thì vô cùng vui mừng, lập tức gật đầu:

- Dạ vâng, cháu cảm ơn chú. Ngày mai nhất định cháu sẽ đến đúng giờ ạ.

Tân Kỳ gật đầu rồi lên xe rời đi. Thẩm Tuyết nghĩ đến ngày mai chủ nhật cô được nghỉ học, cô sẽ đi làm ca sáng rồi xin nghỉ ca tối.

Hôm sau, đúng sáu giờ ba mươi phút Thẩm Tuyết đã có mặt ở khách sạn Sangrina, cô đi loanh quanh đợi đến bảy giờ thì lên phòng 101. Nhìn bảng hiệu số phòng Thẩm Tuyết hít sâu một hơi rồi đưa tay lên gõ cửa. .

||||| Truyện đề cử: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng |||||

Tiếng nói trầm thấp bên trong vang lên:

- Mời vào.

Thẩm Tuyết mở cửa bước vào, nhìn căn phòng được bài trí sa hoa,Thẩm Tuyết biết đây chính là phòng tổng thống.

Tân Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy Thẩm Tuyết đến thì hai mắt có phần sáng lên nhưng rất nhanh đã được ông ta che giấu bằng nụ cười mỉm.

- Tuyết Nhi, cháu đến rồi à.

Thẩm Tuyết cúi đầu chào Tân Kỳ.

- Chú Tân, cháu chào chú ạ.

- Ừm, ngoan lắm,cháu ngồi đi.

- Dạ.

Thẩm Tuyết ngồi xuống ghế sô pha đối diện Tân Kỳ. Tân Kỳ bắt đầu rót trà cho cô uống. Thẩm Tuyết lễ phép đưa hai tay nhận lấy.

- Chú Tân, cháu cảm ơn chú vì hôm nay chú đã bớt thời gian để gặp cháu.

- Cái con bé này khách sáo như vậy làm gì chứ?

- Chú Tân, cháu mới đến thăm ba cháu, ông ấy bảo cháu đến tìm chú xin giúp đỡ, ba cháu trong tù rất không ổn cũng thường xuyên bị ngược đãi, cháu xin chú nể tình cảm trước đây giữa chú và ba cháu xin chú giúp ba cháu với.

Tân Kỳ nghe Thẩm Tuyết nói xong vẻ mặt ông ta đăm chiêu,có phần khó xử.

- Tuyết Nhi, không phải chú không muốn giúp ba cháu nhưng tội danh và chứng cứ của ông ấy không thể chối cãi được. Tòa án cũng đã xử rồi, chú cũng không có cách.

Nghe Tân Kỳ nói từ chối Thẩm Tuyết cũng cuống lên, cô vội vàng cầu xin:

- Chú Tân, cháu xin chú, cháu chỉ còn mình ba cháu là người thân thôi, cháu rất thương ông ấy. Cháu xin chú đánh tiếng với bên đó cho ba cháu được sống dễ chịu trong đó. Nếu chú có thể giúp được ba cháu phần ân tình này cháu xin ghi nhớ cả đời.

Nhìn thấy bộ dạng hơi hoảng hốt của Thẩm Tuyết, đôi mắt long lanh trực khóc, làn da non mịn, đôi môi anh đào khép mở căng mọng, Tân Kỳ cứng cả người. Ông ta rất thích ăn những loại cỏ non mơn mởn thế này.

Tân Kỳ đứng dậy đến gần Thẩm Tuyết rồi ngồi xuống cạnh cô, giọng điệu an ủi:

- Tuyết Nhi, không phải là không có cách, chú có thể giúp cháu chỉ là... Chỉ là...

Thấy Tân Kỳ ấp úng không nói rõ, Thẩm Tuyết hồi hộp chờ đợi, cô tiếp lời:

- Chú Tân, có khó khăn gì chú cứ nói, nếu cháu có thể giúp gì chú cứ nói với cháu, chỉ cần cứu được ba cháu, nếu cháu làm được,cháu nhất định sẽ làm ạ.

Tân Kỳ ngồi sát lại gần Thẩm Tuyết một chút khiến cô có một chút nghi hoặc, đôi mắt có phần cảnh giác nhìn Tân Kỳ.

Ông ta cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp nói thẳng:

- Tuyết Nhi, thực ra ta rất thích em, nếu em có thể theo ta, ta sẽ giúp ba em.

Thẩm Tuyết cứng đơ người, cô kinh hãi nhìn Tân Kỳ, sao ông ta có thể..cô bằng tuổi con ông ta đó.Cô lắp bắp...

- Chú... Chú Tân, sao... Sao có thể... Chú nói cái gì vậy?

- Tuyết Nhi, từ lần đầu khi ta đến nhà em, nhìn thấy em ta đã thích em rồi, em đừng lo lắng về tuổi tác, ta rất khỏe, ở bên ta em có thể cứu cha của em lại được ăn sung mặc sướng. Ta sẽ cho em những thứ em đáng được nhận, chỉ cần em theo ta, thỏa mãn ta...

- Dừng.

Thẩm Tuyết càng nghe càng kinh hãi, cô đứng phắt dậy kêu Tân Kỳ dừng lại. Nếu còn nghe ông ta nói tiếp nữa cô sẽ nôn mất. Sao ông ta có thể nói ra những lời khiến người ta nổi da gà như vậy.

- Chú Tân, cháu tôn trọng chú, cháu coi chú giống như ba của cháu, cháu đáng tuổi con chú đó, chú còn có gia đình rồi, sao chú có thể nói ra những lời như vậy được chứ.

Thấy Thẩm Tuyết từ chối mình mặt Tân Kỳ sầm lại, hai mắt cũng nheo lại nhìn cô:

- Tuyết Nhi, em nên biết tình cảnh của gia đình em lúc này là gì? Em đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Em không biết tính của Tân Kỳ này rồi,nếu ta đã nhìn trúng em rồi thì em chỉ có thể là của ta mà thôi, em không có sự lựa chọn nào khác đâu.

Nói rồi Tân Kỳ vội vàng nhào đến chỗ Thẩm Tuyết.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK