• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân anh len vào giữa hai chân cô, Thẩm Tuyết phải dựa lưng vào tường mới đứng vững. Đôi môi anh đào vừa được thả lỏng chỉ biết thở hổn hển còn hơi sức đâu mà kêu với gào.

Lăng Trạch Hàn thầm thì vào tai Thẩm Tuyết:

- Em thích có thể hét lên, để mọi người đến thấy một màn ân ái này của chúng ta, tôi cũng không ngại đâu.

Thẩm Tuyết hận đến nghiến răng.

- Lăng Trạch Hàn, anh đúng là đồ biến thái, tôi và anh đã ly hôn rồi, sao anh cứ ám tôi mãi không buông thế hả?

- Tôi đến đây là muốn nhắc nhở em đừng có bất kì tơ tưởng nào đến Lam Quân, hai người không hợp nhau đâu. Em tránh xa cậu ta ra.

Lăng Trạch Hàn cứ nghĩ đến ánh mắt Lam Quân say mê nhìn Thẩm Tuyết, còn cùng cô khiêu vũ, cắt bánh, anh lại thấy tức ngực vô cùng.

Thẩm Tuyết nghĩ đồ thần kinh này lại cấm đoán cô, anh ta nghĩ mình là ông trời chắc. Cô không nhịn được khiêu khích:

- Tôi lại thấy anh ấy rất hợp với tôi, anh ấy vừa đẹp trai, ga lăng lại phong độ không giống tên sở khanh nào đó một chân đạp hai thuyền đâu.

- Thẩm, Tuyết.

Lăng Trạch Hàn nghe mà giận sôi, cô lại đem anh ra so sánh với Lam Quân, cô không biết cô đã chọc vào giới hạn của anh, chọc vào lòng tự trọng đàn ông của anh rồi.

Giữa lúc này cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cùng tiếng nói đàn ông.

- Tuyết Nhi, em ngủ chưa? Anh là Lam Quân đây. Anh muốn đến hỏi em xem,em có cần gì không?

Thẩm Tuyết đơ người, còn Lăng Trạch Hàn nhìn về phía cánh cửa như muốn đâm thủng nó ra.

Một người đàn ông đêm muộn rồi còn đến gõ cửa phòng con gái, Lam Quân này có biết giữ ý tứ không vậy, đúng là điên rồ.

Lăng Trạch Hàn nghĩ thầm nhưng anh cũng không ý thức được anh chê Lam Quân điên rồ còn anh cũng không khác anh ta là mấy.

Thẩm Tuyết hơi sợ nên cũng không dám lên tiếng, cứ coi như cô đã ngủ say không nghe thấy gì. Lam Quân không thấy cô trả lời chắc chắn sẽ rời đi thôi.

Lăng Trạch Hàn nhếch miệng cười gian xảo, anh kéo Thẩm Tuyết ôm trong lòng bắt đầu thực hiện âm mưu đen tối vừa phát minh ra.

Đôi bàn tay anh trượt vào bên trong váy cô tìm đến hoa động, ngón tay bắt đầu mân mê, kích thích. Thẩm Tuyết định hét lên thì bị anh khóa môi ngay lập tức.

Các ngón tay linh hoạt kéo chiếc quần trong nhỏ xinh rớt xuống đầu gối, liên tục mơn trớn hạt trân châu nhỏ. Thẩm Tuyết giơ tay lên đấm vào lưng Lăng Trạch Hàn nhưng anh vẫn không vì thế mà dừng lại động tác.

hoa huy*t dưới sự kích thích của anh đã bắt đầu tiết ra dịch mật. Lăng Trạch Hàn vội kéo khóa quần xuống mang vật phía dưới ra ngoài. Anh nhấc một chân Thẩm Tuyết lên rồi đâm vào trong huyệt động nhỏ. Cảm giác chặt chẽ,ấm nóng bao trọn lấy vật nam tính to lớn khiến Lăng Trạch Hàn phải hít sâu một hơi.

- Tuyết Nhi, không cần chặt như vậy.

Thẩm Tuyết cái miệng được giải phóng nhưng cô nào dám kêu lên, Lam Quân vẫn còn đang lải nhải bên ngoài cửa phòng, cô chỉ còn cách giơ tay lên bịt chặt miệng mình lại.

Lăng Trạch Hàn rất hài lòng với biểu cảm này của cô, anh bắt đầu ra vào nhanh hơn.

Lam Quân ở bên ngoài loáng thoáng nghe được tiếng động nhỏ, anh đoán Thẩm Tuyết chưa ngủ, có lẽ cô ngại nên không trả lời anh. Thế là anh bắt đầu thổ lộ lòng mình:

- Tuyết Nhi, cảm ơn em hôm nay đã cùng anh khiêu vũ,cùng anh cắt bánh. Hôm nay anh thực sự rất vui. Em đừng sợ, anh chỉ là muốn đến nói với em mấy câu thôi, em không cần trả lời anh cũng được.

Cách một cánh cửa,Lăng Trạch Hàn bên trong vẫn ra sức đưa đẩy, anh nói với Thẩm Tuyết trong hơi thở trầm khàn:

- Thế này rất kích thích phải không? Em thích thì cứ kêu lên, rên la càng to càng tốt, tôi càng thích.

Nói xong còn cười một cái. Thẩm Tuyết uất ức nhìn anh, cô sắp không chịu nổi nữa rồi, cô sợ mình sẽ la lên thật mất. Vừa lo lắng,vừa sung sướng khiến cô vô cùng mâu thuẫn. Đây là bản năng của cơ thể, mặc dù không muốn nhưng cô không thể điều khiển được thân thể đang bị anh thao túng của mình.

- Ưm … Xin anh…

Thẩm Tuyết suýt thì không nhịn được nữa, cô lên tiếng cầu xin.

- Em xin tôi cái gì, hửm.

Lăng Trạch Hàn cố tình hỏi lại.

- Đừng như vậy … Ưm …

Lăng Trạch Hàn cố tình ra vào chậm hơn rồi hỏi lại:

- Em thích như này sao?

- Không …

Thẩm Tuyết lắc đầu.

- Như này à?

Anh lại cố tình di chuyển nhanh hơn.

- Không, ưm …

Anh lại nhấp hông thúc sâu hơn, luân động cũng nhanh hơn.

- Là kiểu này hả? Muốn anh nhanh nữa sao?

Lăng Trạch Hàn vừa giả heo vừa ăn thịt hổ. Anh biết Thẩm Tuyết không dám kêu lên nên càng ức hiếp cô gái nhỏ. Mỗi lời anh nói, mỗi câu anh hỏi nhỏ là những lần chạy nước rút, những lần thúc sâu vào tận bên trong cô.

Thẩm Tuyết chỉ biết bấm chặt ngón tay vào bả vai Lăng Trạch Hàn, cô chỉ cầu mong cho Lam Quân mau chóng rời đi, cho Lăng Trạch Hàn kết thúc một màn này nhanh chóng.

Có lẽ vì thương cô gái nhỏ nên Lăng Trạch Hàn chỉ làm cô một lần. Ngoài cửa,không biết Lam Quân đã rời đi từ bao giờ.

Cuối cùng sau khi thỏa mãn, Lăng Trạch Hàn bị ăn một bạt tai của Thẩm Tuyết, cô đuổi anh ra khỏi phòng rồi chạy ngay vào nhà tắm.

Lăng Trạch Hàn đã được ăn quả ngọt nên bị một bạt tai của Thẩm Tuyết,đối với anh cũng không sao cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK