Sau khi Chung Hân ra về, Tiểu Mễ nghĩ tới Ôn Dịch Phàm liền đảo khắp phòng tìm mà chả thấy người đâu, Tiểu Mễ chống nạnh nét mắt đầy bất lực.
Anh ta đâu rồi nhỉ?
Bỗng Tiểu Mễ quay qua tủ áo, nghi ngờ 100% người trong đấy chứ không còn chỗ nào trong nhà mà cô chưa quét mắt qua.
Tiểu Mễ bước chậm rãi lại mở tung cửa ra, đập vô mặt cô là Ôn Dịch Phàm thật nhưng anh nằm bất động. Tiểu Mễ hoảng hồn vội đưa ngón tay ngang mũi anh, xem anh còn thở không?
Thấy anh còn thở cô lật đật đỡ anh ra sàn, tựa lưng vào tủ.
"Ôn Dịch Phàm anh tỉnh lại đi, đừng có hù tôi chứ!"
Ôn Dịch Phàm bị cô lay mạnh cuối cùng cũng tỉnh. Mí mắt anh dần nâng lên từ mờ rồi rõ dần khuôn mặt của Tiểu Mễ đang rơi nước mắt ướt lem đôi gò má bầu bỉnh.
Ông Dịch Phàm vươn cách tay kéo mạnh cô ngã vào lòng ngực ấm của anh, đôi tay vỗ về an ủi.
"Đừng có khóc như thế chứ! Tôi còn chưa chết mà bị cô tra tấn nước mắt chết đấy!"
"Ờ anh dậy nỗi không tôi đỡ!"
Ôn Dịch Phàm nghe Tiểu Mê đòi đỡ liền khoái đang khoẻ mạnh tự dưng bủng rủng tay chân. Tiểu Mễ liền khoác tay anh kéo lên, vòng tay qua eo Ôn Dịch Phàm dìu lại giường. Ôn Dịch Phàm cao 1m90 thì tất nhiên Tiểu Mễ chỉ có thế khoác eo anh ta thôi.
"Anh ngồi đi tôi lấy nước."
...
Một lúc sau.
Tiểu Mễ bắt đầu hỏi Ôn Dịch Phàm.
"Ôn Dịch Phàm anh không phải trong sách chiu ra đúng không?"
"Sao lại nghi ngờ tôi nữa rồi?"
Tiểu Mễ chỉ tay vào chiếc hộp đựng đầm trên giường bên cạnh Ôn Dịch Phàm.
"Anh lấy đâu ra tiền mua nó?"
Ôn Dịch Phàm sựng người hồi lâu rồi đáp trả:
"Thật ra là tôi được chủ shop thời trang Ly Ly tặng."
"Cái gì? anh xạo vừa thôi ai lại dạy trai mà tặng đầm bao giờ?"
"Ơ thì chủ shop là đồng tính tặng tôi là hợp lý rồi!"
"Này anh giới tính đó à?"
"Cô cần kiểm chứng không?"
Dứt lời Ôn Dịch Phàm chộp bàn tay Tiểu Mễ đặt vào chỗ cậu nhỏ của mình, nhướng mày, nhếch mép.
Tiêủ Mễ chạm phải thứ gì đó cứng cứng mềm mềm bèn rụt nhanh tay lại, khuôn mặt cô ửng đỏ vì ngại ngùng, cô chưa bao giờ chạm vào của quý của con trai.
Ôn Dịch Phàm có vẻ rất hài lòng với điệu bộ lúng túng xen lẫn mặt cỡ bèn vươn tay vén tóc mái Tiểu Mễ lên hôn vào trán cô.
"Tiểu Mễ cô rất dễ thương!"
Tiểu Mễ xao động trước câu nói ngọt ngào cùng cử chỉ ôn nhu, cô không phản kháng đẩy Ôn Dịch Phàm ra nữa.
"Sao cô không phản kháng nữa à?"
Tiểu Mễ không thèm cãi với anh vì chợt nghĩ đến Chung Hân.
"Anh tại sao trốn Chung Hân?"
"Tôi không phải là vì cô sao?"
"Liên quan gì tôi?"
"Ơ..cô lần trước chả phải đẩy tôi xuống sàn giường vì cô ta sao?"
Tiểu Mễ suy nghĩ cũng đúng đâu thể để Chung Hân thấy trai trong nhà mình được.
"Ừ ra là vậy, tôi cứ tưởng hai người biết nhau!"
"Tiểu Mễ, cô biết tôi trong sách ra thì sao biết ai được!"
"Tại tôi thấy Chung Hân dạo này lạ lắm, cứ như tìm gì đó trong nhà tôi!"
Ôn Dịch Phàm nghĩ cũng đúng, bữa ở quán bar Chia Tay anh đã thấy Chung Hân giúp Tiểu Mễ đánh tên tra nam kia bầm dập, lúc đó anh ngồi khuất trong góc tối quầy bar quan sát. Lúc Chung Hân ra ngoài anh đã bước lại gần Tiểu Mễ, đánh hai tên dê xòm muốn đụng chạm Tiểu Mễ đang say, rồi bế Tiểu Mễ ra khỏi quán muốn đưa cô về nhà nhưng chẳng may mới móc điện thoại ra chưa kịp bấm gọi tài xế riêng thì bị Tiểu Mễ vung tay trúng khiến chiếc điện thoại văng xuống sông luôn. Hàng lang quán bar này sát bờ sông.
Số điện thoại tài xế riêng anh không nhớ, mai mà Tiểu Mễ nhớ địa chỉ nhà cô ấy, Anh nhớ ra xe Tiểu Mễ đụng mình trên đường màu gì, số xe bao nhiêu bèn bế cô ra đúng xe, chở Tiểu Mễ về đúng nhà. Cô xỉn vô khóc om xòm anh phải dỗ dành một tiếng đồng hồ mới chịu ngủ, đã thế khi ngủ còn quấy đạp đủ kiểu, đó là lý do sáng hôm sau anh dậy sau Tiểu Mễ.